Trên bầu trời, ánh trăng bị một đám mây mù che phủ, tạo thành một bóng đêm trên mặt đất. Trong mây mù, Cánh tinh linh đang lơ lửng, trên lưng cưỡi Elena và Thủy khôi lỗi. - Chủ công đang rất khẩn trương a! Elena nhìn xuống mặt đất, nói với Thủy khôi lỗi. Thủy khôi lỗi tự nhiên có thể hoạt động tự chủ, thậm chí có thể làm các chuyện phức tạp hơn, nhưng mà dù sao hắn cũng không có linh hồn. Hắn chỉ đứng sau lưng Elena, giữ trầm mặc. Elena thở dài, Hầu tước của mình lúc trước cũng không phải như thế, mà là tràn ngập khí tức nam nhân thành thục. Chỉ là hiện tại ngẫm lại, vẫn nam nhân như Sarin thì tốt hơn, trong lòng không có quá nhiều thứ dơ bẩn, còn mang theo sự hồn nhiên của một thiếu niên. Đừng nhìn hắn có sự nghiệp khá vĩ đại, nói cho cùng thì cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ cô độc, mờ mịt bước đi trong thế giới này mà thôi. Nếu không có ngoại giới áp bách, Sarin có thể vẫn chỉ là một pháp sư bình thường tới mức cực điểm, thậm chí bây giờ còn chưa đột phá giới hạn cấp bốn nữa cơ. - Ngươi nói xem, buổi tối nay sẽ có bao nhiêu phiền toái? Elena hỏi Thủy khôi lỗi phía sau. - Rất nhiều! Thủy khôi lỗi cuối cùng cũng lên tiếng. - Nếu rất nhiều, chúng ta sẽ vất vả a. Elena nói xong, thao túng Cánh tinh linh, chậm rãi lướt vòng quanh hoàng cung. Thương thế của nàng đã hoàn toàn khỏi, đối với việc Sarin chưa có từng hỏi thăm chuyện của nàng, Elena cũng có chút thương tâm. Tuy nhiên, lần này Sarin đưa Thủy khôi lỗi tới, lại khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp. Trước cung điện của Sarin, Beatrice âm trầm ngồi trên bậc thang, thân thể thật lớn của hắn đã bịt kín cả cửa vào, hắn cúi đầu, hai sừng chĩa về phía trước, dưới ánh sáng thì kéo dài ra một cái bóng dài trên mặt đất. - Sarin... Lex bị Sarin kéo vào tẩm cung, liếc nhìn bốn phía, căn phòng này quá lớn, không giống ma pháp tháp của nàng, làm cho trong lòng nàng cảm thấy có chút trống trải. - Lace, ta biết! Sarin kích phát ma pháp trận bốn phía căn phòng, thanh âm trong tẩm cung đã hoàn toàn được ngăn cách cùng bên ngoài. - Vẫn chưa được! Lex lấy ra ma pháp trượng, nhẹ nhàng niệm tụng chú ngữ, một hắc ám không gian thật lớn xuất hiện trong tẩm cung, bao phủ lấy nàng và Sarin. - A...? Sarin không dự đoán được Lex lại phóng ra một cái ma pháp như vậy, trước mắt hắn hoàn toàn là một màu đen, không nhìn thấy gì cả. Tuy nhiên Sarin vẫn có đối sách, Mắt nguyên tố chậm rãi mở ra, thị giác kéo dài hơn ba thước, vừa mới nhìn thấy Lex thò tay ra sau lưng, cởi bỏ đai lưng. Đai lưng của Ma đánh sư đều được thiết kế cởi từ phía sau. Lex thẹn thùng, phóng ra một cái hắc ám không gian không có chút lực công kích nào, lại không nghĩ tới, Sarin có Mắt nguyên tố, cho dù là ma pháp cấp cao cũng không thể hoàn toàn làm cho thị giác của hắn biến mất. Trái tim Sarin bỗng nhiên đập mạnh, Lex không biết hắn có thể nhìn thấy, loại nhìn trộm trong bóng tối này khiến cho cảm giác của Sarin đột nhiên bộc phát ra. Hắn cố nén xúc động lại, nhìn Lex, sợ mình quấy nhiễu nàng. Lex đã là Ma đạo sĩ, còn là quận chúa con nhà đế vương, nhưng lại còn thẹn thùng như vậy. Lex cởi quần áo ra, thứ mặt sát người chính là pháp bào mà Sarin luyện chế cho nàng. Nàng nhẹ giọng nói: - Sarin! - Ở đâu! - Lại đây. Lex đứng đối diện với Sarin, ma pháp này đã cao hơn cấp bậc của nàng, nếu có người ngoài lao vào trong tẩm cung, chỉ cần không phải là Ma đạo sĩ cấp chín, thì cũng không cách nào phát hiện vị trí của nàng và Sarin. Lex cũng có chút đắc ý với điều này, làm cho Sarin không nhìn được, tuy rằng mình cũng không nhìn thấy, nhưng mà lại có cảm giác trong không gian nhỏ hẹp này, chỉ có hai người mình mà thôi. Sarin tiến hai bước về phía trước, hai tay đặt lên vai Lex, trên lớp áo của nàng còn có một ma pháp trận. Đây là trang bị do hắn tự mình luyện chế, nên chỉ phất tay một cái, thì pháp bào trên người Lex đã bị Sarin tháo ra. Lex cảm thấy toàn thân hơi lạnh, làn da cũng hơi co lại, bước nửa bước về phía trước, nhào vào trong lòng Sarin. Lúc này, nàng mới phát hiện ra thân thể Sarin cũng đã không có một mảnh quần áo nào cả. Trong hắc ám không gian, Sarin nhìn thấy trên mặt Lex lộ ra vẻ tươi cười. Hắn cố ý hỏi: - Lace, giường ở chỗ nào? - Ngươi thật là hư! Lex ôm Sarin, nói: - Ma pháp sư, Thủy Văn Thuẫn của ngươi đâu rồi? Sarin nghe Lex nói vậy, trong lòng hoàn toàn buông ra, hắn tiện tay phóng ra một cái Thủy Văn Thuẫn thật lớn, bọt nước có đường kính hơn ba thước đã bao phủ lấy hắn và Lex vào bên trong, dưới tác dụng của ma pháp, hai người liền lơ lửng bên trong bọt nước này. - Sarin, ta nghĩ, ta thật sự yêu ngươi rồi! Lex nhỏ nhẹ nói, mái tóc của nàng tung bay, bên trong Thủy Văn Thuẫn, giống như một đóa hoa màu lam đang nở rộ ra. Sarin chậm rãi đặt thân thể Lex nằm ngang ra, lơ lửng trước mặt, hắn cúi đầu, hôn lên miệng Lex. Khóe mắt của Lex đã chảy ra một hàng nước mắt. Lập tức Sarin một đường hôn trượt xuống dưới, ngừng trước nụ hoa trước ngực Lex. Lex chưa từng chịu qua kích thích như vậy, thân thể giống như một con cá rời khỏi nước, mạnh mẽ cong lại. Trong bóng đêm khôn cùng này, thân thể trắng như tuyết của Lex đã sáng người dưới Mắt nguyên tố của Sarin. - Sarin! Lex không kìm nổi, nhớ tới những ma pháp đồ án trên sách vở kia, nàng khẽ vặn vòng eo hơi hồng lên của mình một chút, điều chỉnh góc độ, dùng cặp chân thon dài của nàng quấn quanh hông Sarin. Sarin theo kinh nghiệm, mạnh mẽ đỡ người Lex, dùng sức đẩy mạnh, nhìn thấy biểu tình vừa thống khổ mà lại hạnh phúc trên mặt Lex. Ma pháp sư sẽ không cần thiết phải chịu đau như vậy, chỉ là Lex lại muốn biết người bình thường có cảm giác gì, cho nên mới không dùng ma pháp trị liệu nào để trợ giúp. Sarin nhìn thấy biểu tình của Lex, trong lòng dâng lên sự dịu dàng vô hạn, hắn gần như muốn dừng lại, Lex lại rên rỉ một tiếng: - Sarin... Thanh âm của Lex giống như tiếng đàn rung động, trái tim của Sarin cũng như nhảy lên theo. - Lace... Trong cổ họng Sarin phát ra thanh âm mơ hồ không rõ, khẽ cong thắt lưng, ôm lấy Lex. Hắn đột nhiên hiểu được, Lex muốn như thế này, mang theo thống khổ và hạnh phúc. Nàng không còn là quận vương, không phải là người thừa kế của Gelvkesi, mà nàng chính là thê tử của mình. “Sarin điện hạ, bởi vì, ngươi là chỗ dựa của ta a!” Cứ như vậy, động tác càng trở nên dịu dàng hơn, Sarin thân người Lex lên, ôm vào trong lòng. Hắn cẩn thận cảm nhật thân thể mềm mại của Lex, đó là một sự ỷ lại từ trong xương phát ra. Suốt một giờ thời gian, Lex đã không còn ngượng ngùng nữa, nàng quấn lấy Sarin, giống như một con rắn. Trong lúc vô tình, nàng đã quen thuộc thân thể của Sarin, cùng với chi tiết của mỗi một động tác. Trong bóng đêm, nam nhân này vẫn ôn nhu như vậy. - Ách... Sarin rốt cục rên rỉ một tiếng, ngã về phía sau, ở trong Thủy Văn Thuẫn thì căn bản không cần lo lắng nguy hiểm gì cả. Lex còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, thì bỗng cảm nhận được một luồng nhiệt lưu vô cùng mãnh liệt. - A... Nàng nhẹ giọng kêu lên, thân thể vặn vẹo, giữ chặt cánh tay Sarin, ôm chặt lấy người Sarin, úp mặt vào ngực hắn. Nàng không nhìn rõ, cũng không biết ánh mắt Sarin có thể nhìn thấy được, bởi vì đã quen thuộc thân thể, nên tâm tình của Lex đã hoàn toàn thả lỏng lại. Thân thể cũng không quá đau đớn, ngoài việc hơi kích thích lúc ban đầu, thì Lex còn thập phần lưu luyến với loại cảm giác này. Nàng hơi thò tay xuống dưới, thấy “thứ đó” vẫn còn rất cứng rắn. - Nếu không, chúng ta tiếp tục đi? Lex thì thầm bên cạnh Sarin. - Mặc kệ bên ngoài? - Mặc kệ, chúng ta kết hôn, hôm nay là ngày của chúng ta! - Nhưng phải trị liệu một chút. Sarin nói xong, phất tay đè lên trên bụng Lex, chữa trị nước được rót vào trong da thịt, Lex cảm thấy một dòng nước ấm đang chạy trong thân thể, khiến cho cảm giác lại càng kích thích hơn. Bên ngoài cung điện thì ánh trăng sáng ngời, Beatrice ngồi trên bậc thang, bên ngoài cửa thì có một kỳ đoàn binh sĩ đang canh gác. Chỉ là hắn đột nhiên cảm giác được, từ trong bóng tối phía tường có một luồng sinh mệnh khí tức xông ra. Là thích khách có thể tránh thoát quân đội ư? Đáng tiếc lại lại gặp phải ta. Beatrice làm bộ như không phát hiện, hắn đứng dậy, đi về phía một mặt khá của đình viện. Trong lúc xoay người, trong tay hắn đã có thêm kiện vũ khí siêu dài kia của hắn, thanh trường tiên dài mười sáu thước. Thích khách mà muốn giấu diếm được Đại ác ma, thì ít nhất cũng cần đạt tới chức nghiệp giả cấp chín, hơn nữa phải là loại chuyên môn đi ám sát. Cấp bậc của Beatrice đã dần dần ổn định, đối với khí tức sinh mệnh thì hắn đã nhạy cảm tới mức không cách nào hình dung được. Ác ma cấp thấp chính là dựa vào loại thiên phú này để tránh né ác ma cấp cao đuổi giết, nếu không thì sinh linh tại ác ma vị diện cũng đã đều bị Ma Thần hàng phục hết rồi. Beatrice tương đương với chức nghiệp cấp tám giả trong nhân loại, trên thực tế thì còn cường đại hơn một chút, rất nhiều thương tổn trí mạng đối với nhân loại, thì đối với ác ma mà nói, cũng không đáng kể chút nào. Ngoài việc trái tim hoàn toàn bị đào ra, hoặc là đầu bị đánh nổ tung, thì cho dù thương thế của Đại ác ma có nghiêm trọng hơn đi nữa, hắn vẫn có thể chậm rãi tự chữa trị. Nếu nhân loại rời khỏi ma pháp và thần thuật trị liệu, thì không có khả năng cường hãn như thế được. Trên bầu trời, bóng đen lại phủ tới đây. Beatrice nghĩ nghĩ, lại đi tiếp về hướng đông vài bước. Khoảng cách này thì trường tiên của hắn khẳng định có thể công kích đến thích khách. Bầu trời u ám là do Thủy khôi lỗi tạo ra, hắn và Elena tuần tra trên trời cao, bằng ánh mắt của Tinh Linh thì từ trên ngàn thước cao vẫn có thể thấy rõ cỏ cây trên mặt đất. Elena muốn tháo thanh trường cung Bảy Đêm xuống, Thủy khôi lỗi bỗng nhiên từ sau lưng nói: - Tên ác ma kia đã phát hiện ra thích khách rồi! - Làm sao ngươi biết? Elena dừng thủ, công kích của nàng có lẽ là phi thường quỷ dị, nhưng cận chiến lại kém Beatrice rất nhiều. Tinh Linh chắc gì đã mạnh hơn nhân loại được. - Ta có đại đa số kỹ năng của Sarin, bao gồm cả ánh mắt này. - Một mũi tên của ta thì có thể bắn chết tên thích khách kia, tại sao lại không cho ta động thủ? - Sarin nói, cần phải bảo vệ ngươi an toàn. Theo ta phân tích, Beatrice sẽ không để cho thích khách tiến vào cung điện, ngươi không cần động thủ. Trừ khi vào lúc tất yếu, ngươi dùng Tinh Linh không gian tiễn, ta dùng Thủy tinh chỉ, thì có thể ngăn cản một cường giả cấp chín. Elena mỉm cười, cường giả cấp chín ư? Cường giả cấp chín không có khả năng lẻn vào cung điện, bởi vì một khi ám sát thất bại, dưới sự vây công của ba tòa ma pháp tháp, thì cường giả cấp chín cũng sẽ ngã xuống. Đến ám sát thì đều là tử sĩ, căn bản là không có dự đinh còn sống mà rời đi. Trên thế giới này có rất nhiều tử sĩ, bởi vì sinh mệnh rất rẻ mạt. Vì một miếng cơm mà bán mạng, giết người cho quý tộc, thì có rất nhiều. Bọn họ còn được mô tả bẳng những từ mĩ miều: dũng cảm, công bình. Thích khách chắc gì đã là tử sĩ, mà tử sĩ thì lại nhất định là thích khách, bởi vì tử sĩ đều không phải là quang minh chính đại, công bình theo như lời bọn họ thì không liên quan chút gì với nguyên tắc trao đổi đồng giá của Ma pháp sư cả. Những người quyết tử trên chiến trường thì mới là vì thắng lợi và quang vinh. Beatrice ngửa đầu nhìn lên trời, nghĩ tới hai từ “tử sĩ” này. Trong ác ma không có tử sĩ, ác ma cũng hy vọng sống lâu hơn. Cho dù có hèn mọn, có thống khổ đi nữa, thì bọn họ cũng vẫn muốn sống sót. Tại Ác ma vị diện, Sứ ma và Tiểu ác ma cứ như vậy mà sinh tồn không biết mấy trăm vạn năm rồi, dưới sự truy đuổi của Đại ác ma và ác ma, ăn bữa nay, lo bữa mai. Sinh mệnh mới là thứ quý báu nhất, vì bất cứ cái gì thì cũng không nên hy sinh một cách vô ích. Đương nhiên, bị Nerys áp bách thì lại là ngoại lệ! Beatrice không kìm nổi bổ sung thêm một ý tưởng, sợ ý niệm trong đầu mình bị Nerys ở xa ngàn dặm phát hiện ra. Trên bậc thang xuất hiện một cái dấu chân mờ nhạt, dưới bóng đen của đám mây phủ xuống, thì gần như là không thể phát hiện ra được. Beatrice lại biết, đây là thích khách dò xét một cách cẩn thận nhất. Chỉ cần một bước này không bị phát hiện, như vậy thì việc lẻn vào cung điện gần như là chắc chắn sẽ thành công. Phía trước có các hành lang, vô cùng tối tăm, có rất nhiều chỗ ẩn nấp, khiến cho thích khách có thể thoải mái biến mất trong tầm mắt người khác. Beatrice nghiêng người, lộ ra thanh trường tiên trong tay hắn, khẽ xoay nửa người, phần eo bộc phát ra lực lượng cường đại, đâm thẳng trường tiên ra ngoài. Phù một tiếng, mũi tiên thuận lợi đâm vào phía sau lưng thích khách. Hiệu quả ẩn hình biến mất, một thích khách mặc bì giáp hiện ra thân hình, trường tiên của Beatrice đã xuyên thấu trái tim của hắn, một chiêu này nhanh như thiểm điện. Dễ dàng đắc thủ như thế, thậm chí còn khiến cho Beatrice ngây ra một lúc, chỉ trong không đến nửa giây thất thần này, sát bên người Beatrice đã có một luồng Quang kiếm phát ra. Phốc! Cũng là một âm thanh trầm đục, một thanh đoản kiếm dài hơn nửa thước đã chuẩn xác bay lên, đâm vào trong ngực Beatrice. Beatrice cảm giác toàn thân đều tê liệt, ngay sau đó, thích khách này đã cầm trong tay một sợi dây đồng, cuốn một vòng quanh chân Beatrice, khiến cho hai đùi của Beatrice khép lại cùng một chỗ. Dây thép này vô cùng cứng cỏi, trên bề mặt phủ kín gai độc. Dây thép này thậm chí còn tẩm độc có hiệu quả làm tê liệt thần kinh. Thích khách cẩn thận đi vòng ra sau lưng Beatrice, đâm vào khớp chân hắn hai thanh châm dài bằng kim loại, Beatrice rốt cục mềm oặt rồi ngã xuống, thích khách này đi một vòng, rút đoản kiếm của hắn ra khỏi ngực của Beatrice. Hắn thấy ánh mắt sợ hãi của ác ma, liền chậm rãi đâm đoản kiếm xuống. Giết chết ác ma này đã rồi nói sau, nọc độc của mình chắc gì đã có thể khống chế được ác ma cường đại thế này. Bên trong tẩm cung, trong Thủy Văn Thuẫn của Sarin đã tràn ngập chữa trị nước. Sarin và Lex ngâm mình trong nước, Lex có kỹ năng hô hấp dưới nước, Sarin căn bản có thể trực tiếp phân giải không khí từ trong nước, cũng có thể dùng làn da để hô hấp. Đây cũng không tính là năng lực cường đại gì, nhưng chỗ khác của Sarin chính là hắn có thể sống gần như vô hạn trong nước, không có hạn chế về mặt thời gian. Hai người bơi trong nước, hoàn toàn dựa vào cảm giác nguyên tố để nhận ra động tác rất nhỏ trên thân thể của đối phương. Sarin đang ngưng tụ chữa trị nước, đồng thời cũng trợ giúp Lex khôi phục thân thể mệt nhọc. Mệt nhọc này là do gần nửa năm qua dần tích tụ lại, trong lúc vô tình, hoàn toàn dựa vào lực lượng của ma pháp để chống đỡ thân thể, thì đã gây ra các thương tổn rất nhỏ. Chữa trị nước rất nhanh đã bị Sarin ngưng kết thành hơn hai mươi bọt nước, mật độ của những bọt nước này so với kim loại thì còn lớn hơn, hắn ném vào trong Nhẫn ma thần, một lần nữa ôm Lex, nói: - Lace, ngươi nói xem, sẽ có người nào đến đối phó chúng ta, ngay lúc này! Sarin tuy rằng đã khôi phục tinh lực, nhưng vẫn muốn tâm sự cùng Lex. - Chắc là người của Giáo đình! Trong bóng đêm, Lex không ngừng vuốt ve Sarin, muốn để cho hắn tiếp tục. - Ta còn tưởng rằng là người Vân Lưu, trong Sứ giả của Tanggulas đế quốc cũng không có mấy nhân vật cường đại, nhiều nhất là chức nghiệp giả cấp sáu, ta có thể một mình đối phó được. - Giữa chúng ta và Vân Lưu không có cừu hận, nhưng mà với Giáo đình thì lại có a, ngươi thu phục Nicolas, ngươi nói xem, Giáo đình có phải hận ngươi tới mức cực điểm hay không? - Đúng vậy, Giáo đình không chấp nhận phản bội. - Yên tâm, Beatrice và Gushchin đã là cường giả cấp tám, bên ngoài còn có Đồ Long quân đoàn vây quanh cung điện nữa. Lex khẽ đấm vào ngực Sarin, nói: - Ngươi không “muốn” ta nữa hay sao? - Ta sợ ngươi mệt. - Không mệt, mới vừa rồi đã nghỉ ngơi tốt rồi. Bên ngoài bức tường quanh cung điện, một ngàn binh sĩ Đồ Long quân đoàn đã trở nên ngốc trệ, trong mắt vô thần. Trong không khí còn có các luồng khí màu xanh đang lơ lửng, chỉ là nhiệt độ trong này hơi cao, đang không ngừng đưa các khí gây mê vào trong phổi của các binh sĩ này. Trên hai đình viện, giữa một ngàn binh sĩ này thì đều có một người, trong tay đang cầm một quyển Giáo đình pháp điển. Thần thuật của bọn họ không có hào quang gì, trong mắt cũng không có một tia sinh mệnh khí tức nào. Tất cả đều đã hiến tế cho thần linh, chỉ vì cung cấp cho thích khách kia một cơ hội ám sát. Dược phẩm tê liệt thì còn khó phòng ngự hơn cả độc dược giết người, thứ này cũng không được coi như là loại công kích nguy hại đến tính mạng, loại khí thể này vốn là Thần thuật sư dùng để trị liệu người bị thương. Phóng loại khí thể này ra, căn bản sẽ không khiến cho ma pháp trận phản ứng. Thích khách bên ngoài điện đâm một kiếm về phía hốc mắt của Beatrice, nhưng bỗng nhiên vẻ sợ hãi trong mắt Beatrice biến mất, trên bầu trời có một mũi tên đã đâm thẳng xuống dưới. Mũi tên này bay tới quá nhanh, căn bản không thể né tránh được. Chức nghiệp thích khách thì gần như không có kỹ năng phòng ngự gì, cho dù là một mũi thiết tiễn bình thường, nếu không có trang bị ngăn cản, thì cũng sẽ làm cho thích khách phải nuốt hận ngay tại chỗ. Mũi tên màu đỏ sậm xuyên qua thân thể thích khách, từ đầu đến chân, bắn vào trong đùi của Beatrice. Thích khách hóa thành một làn khói nhẹ, thân thể hiện ra trước cửa đại điện. Hư ảnh bị bắn trúng đã tan ra. Đây là một cái toàn thân trang bị, nếu không phải Elena sợ bắn chết Beatrice, thì nó cũng không chắc có hiệu quả. Trang bị phản ứng thuấn phát tuy rằng nhanh, nhưng cũng không nhanh hơn chân chính không gian tiễn được. Thích khách kia tránh thoát mũi tên đầu tiên, đang muốn nhảy vào trong cung điện để tránh né công kích từ trên bầu trời, đúng lúc này thì mũi tên thứ hai đã lao tới, lần này, Elena dùng chính là Bảy Đêm chân chính, đầu của thích khách bị lực đánh vào cường đại của mũi tên trực tiếp bắn cho nổ tung. Chỗ đáng sợ chân chính của thích khách này chính là, một thích khách trong đó có thể chuyển toàn bộ sinh mệnh khí tức của mình tới một người khác, khi thích khách cầm đầu bị công kích, sát thủ chân chính mới hiện ra. Đáng tiếc tất cả những điều này khi đối mặt với Tinh Linh tiễn kỹ thì đều không có hiệu quả. Trên bầu trời, Elena bắn liền hai mũi tên, giải cứu Beatrice nguy nan, đột nhiên trên đỉnh đầu nàng, trong vầng trăng sáng kia có một luồng lực lượng vô hình xé ánh trăng ra làm một khe hở, một bóng ma thật lớn đè xuống, Elena và Thủy khôi lỗi ẩn dấu trong mây mù, nhưng vẫn bị phát hiện. Hai mũi tên kia phát ra dao động năng lượng rất lớn, bất kể như thế nào thì cũng không có khả năng hoàn toàn ẩn dấu được. Ít nhất thì Elena cũng không làm được, nàng chỉ là một Tinh Linh cấp sáu mà thôi. Trên đỉnh đầu xuất hiện một Thần Quốc Thiên Sứ thân cao hơn bốn thước, vũ dực trắng nõn được mở ra, kéo theo phong nguyên tố cường đại, đánh về phía Elena. Trong tay hắn là một thanh Quang kiếm dài hơn ba thước. Thần Quốc Thiên Sứ này dường như thật sự đi ra từ trong ánh trăng, cảm giác nhạy bén của Elena cũng không phát hiện được. Từ khoảng cách công kích mà xem, thì hai bên cũng không cách nhau quá năm mươi thước. Thủy khôi lỗi trong nháy mắt đã phát động kỹ năng, hơn mười long quyển xuất hiện trong mây mù, Elena mạnh mẽ kéo dây trường cung Bảy Đêm ra, nhưng nàng lại nhận thấy không thể tập trung được mục tiêu. Thần Quốc Thiên Sứ cao hơn bốn thước kia đi xuyên qua long quyển, dường như là một bóng dáng hư ảo, không chịu phong nguyên tố ảnh hưởng chút nào. Trên mặt hắn không chút biểu tình nào, giống như một pho tượng. Quang kiếm trong tay Thần Quốc Thiên Sứ này đâm thẳng về phía ngực của Elena. Thủy khôi lỗi điểm ra ngoài một ngón tay, hào quang màu trắng xuyên thấu thân thể của Thần Quốc Thiên Sứ, bộ cánh của Thần Quốc Thiên Sứ lập tức giống như bị ma pháp đánh trúng, lông chim màu trắng nổ tung, bay múa đầy trời, tuy nhiên khuôn mặt của Thần Quốc Thiên Sứ vẫn không hề thay đổi, Cánh tinh linh đang hạ xuống mặt đất, nhưng lại bị thần Quang kiếm của quốc Thiên Sứ đâm trúng. Thủy tinh chỉ một kích thất bại, ít nhất cũng không giết chết được sinh vật mà Giáo đình triệu tập ra này. Cánh tinh linh phát ra một tiếng “rắc”, cánh bên trái xuất hiện vết rạn, gỗ Lôi vân so với kim loại thì cứng rắn hơn nhiều, nhưng vẫn không ngăn được một cú đâm của Quang kiếm, có Thủy khôi lỗi ở đây, thì việc phi hành căn bản không cần Cánh tinh linh, nhưng Cánh tinh linh gia tốc thì còn nhanh hơn ma pháp của Thủy khôi lỗi rất nhiều. Cánh tinh linh bị tổn hại, tốc độ lập tức hạ xuống, Thủy khôi lỗi ôm lấy Elena, mặt ngoài thân thể xuất hiện rất nhiều lớp Thủy Văn Thuẫn đan xen nhau. Quang kiếm của Thần Quốc Thiên Sứ lại lần nữa được đánh xuống, hơn mười tầng Thủy Văn Thuẫn đồng thời vỡ tan, Quang kiếm chém lên sau lưng Thủy khôi lỗi, tạo ra các sóng gợn bập bềnh. Tại thành bắc dịch quán, sứ thần đoàn Tanggulas đế quốc ở trong sân, mười mấy quan viên, hơn một trăm sĩ tốt, còn có hơn ba trăm tôi tớ đi theo mà đến, tất cả đều ngã lăn trên mặt đất. Trong mắt bọn họ đều trống rỗng, phù trận trên sân lóe ra các ánh sáng ảm đạm. Ngã giữa Thần Văn trận là một hồng bào Thần thuật sư, hắn ngụy trang thành bộ dáng quan viên, đi theo sứ thần tiến vào thành Girders, căn bản chính là vì giết chết Sarin, mà không phải là tới đưa hạ lễ gì cả. Sarin nhất định phải chết, đây là mệnh lệnh của Giáo hoàng bệ hạ. Trong tay hồng bào Thần thuật sư có một viên Linh hồn chi châu đã vỡ nát, hạt châu này được dùng hơn bốn trăm linh hồn người sống để giải phong, tất cả linh hồn trong hạt châu thì đều được dùng để hiến tế cho thần linh, thì mới triệu tập ra được Thần Quốc Thiên Sứ cấp chín. Hồng bào Thần thuật sư cũng phải trả giá bằng sinh mệnh, nhưng trên mặt hắn lại hiện lên một nụ cười thỏa mãn. Nụ cười này kết hợp với ánh mắt trống rỗng của hắn, trông có vẻ vô cùng khủng bố. Tín đồ bình thường, sau khi chết chỉ có thể tiến vào thiên quốc, nhưng Giáo hoàng bệ hạ lại nói, giết Sarin thì sẽ được phép tiến vào thần quốc. Thần Quốc Thiên Sứ cấp chín tương đương với cường giả cấp mười trong nhân loại, bởi vì vật lý công kích đối với hắn là không có hiệu quả. Vì triệu hoán Thần Quốc Thiên Sứ này, toàn bộ giáo khu, hơn mười sáu vạn tín đồ đã phụng mệnh dâng lên sinh mạng của mình. Nơi này là thành Girders, không phải là thành San Rock, một cường giả tương đương với nhân loại cấp mười cũng đã đủ để phá hủy tất cả mọi thứ. Tại tường thành phía nam, người Vân Lưu tiến công đã khá là quyết liệt, thậm chí có Ma pháp sư mạo hiểm đi tới gần tường thành, gia trì ma pháp cho binh sĩ. Nicolas đứng trên đầu tường, cẩn thận tìm kiếm mục tiêu khả nghi trong số địch nhân. Phía trên hành cung xuất hiện thần lực dao động, khiến cho sắc mặt Nicolas đại biến, hắn đột nhiên quay đầu, nhìn thấy ánh trăng trên bầu trời dường như nứt ra, cho dù cách xa gần ba dặm thì hắn vẫn có thể thấy rõ ràng, đây là Thần Quốc Thiên Sứ hàng lâm.