Trầm Chu
Chương 74
Cơm chiều đã được làm xong, lúc hướng dẫn viên du lịch xốc cửa lều trại lên chuẩn bị đi ra gọi hai người Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu thì đúng lúc chạm mặt hai người Cố Hạ đang đi vào trong.Ánh mắt đầu tiên đã thấy Hạ Hải Lâu xoa xoa hai má, áo Cố Trầm Chu thì dính đầy cỏ dại cực kì chật vật, hướng dẫn viên du lịch ngây ra một lúc:
“Hai anh làm sao đây?”
“Nơi này có báo à?”
Cố Trầm Chu lời ít ý nhiều mà hỏi lại. Loài động vật được bảo tồn như đại bàng vàng ấy, nhìn thấy là may mắn mà không nhìn thấy cũng không sao cả, nhưng ra ngoài du lịch, bản thân không xông loạn lại có thể gặp được động vật ăn thịt loại lớn thì thực sự không ổn lắm.
Hướng dẫn viên du lịch cũng sửng sốt, vội vàng trấn an hai người an tâm chớ nóng nảy rồi quay vào trao đổi với ông già người Kazakh một lúc, cũng không biết bọn họ nói những cái gì mà ông già Kazakh chợt mỉm cười, đưa Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đi ra phía chuồng dê ở đằng sau.
Hai người cùng hướng dẫn viên du lịch đi theo ông già đi ra chuồng dê – lần này không cần ai nói hay chỉ bảo cái gì thì Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đã nhìn thấy một con báo nhàn nhã nằm ở trong chuồng, cái chuồng vốn dùng để nuôi dê dường như chỉ là lãnh địa của một mình nó, cái đuôi thật dài thỉnh thoảng vung vẩy một cái, đôi lúc còn xoay một vòng trong không trung. Dưới bụng nó có một cái đầu nhỏ đang ló ra nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy một đám người xuất hiện ngoài chuồng dê thì hình như còn muốn chạy đến, kết quả không chạy được hai bước đã bị một móng vuốt của báo lớn gạt một cái bay về chỗ cũ.
“A Tháp nói con báo này là ông ấy nuôi, không cắn người đâu.”
A Tháp là xưng hô tôn kính với người lớn tuổi, hướng dẫn viên du lịch giải thích cho hai người Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu nhưng rõ ràng chính bản thân anh ta cũng không tin tưởng lời nói của đối phương, đứng cách còn xa hơn hai người Cố Hạ.
Gặp phải loại tình huống này thì Cố Trầm Chu cũng không tiện nói gì, dù sao đối phương cũng mời họ ở lại đây làm khách, thêm nữa bọn họ ngoại trừ bị dọa ra thì thật sự không bị làm sao cả, vì thế dứt khoát chuyển đề tài:
“Đây là báo tuyết?”
Hướng dẫn viên du lịch lại nói chuyện với ông già Kazakh một lúc rồi quay đầu lại gật đầu với Cố Trầm Chu:
“Không sai, là động vật cần bảo hộ bậc nhất quốc gia, là ông ấy nhặt được, lúc đầu còn tưởng là mèo hoa ban trên thảo nguyên.”
“Tôi cũng tưởng là mèo hoa ban thảo nguyên.”
Hạ Hải Lâu rất bình tĩnh tiếp lời, người bình thường cho dù đến được thảo nguyên cũng sẽ không ngờ rằng mình có thể tùy tiện gặp được một con báo:
“Ngoài ra mỗi khi mèo vui vẻ cũng sẽ kêu gừ gừ.”
Cố Trầm Chu tưởng rằng mèo chỉ biết kêu meo meo được phổ cập khoa học:
“…”
Đúng là hiếm có! Hạ Hải Lâu nhanh chóng cười nhạo:
“Vừa nhìn đã biết là chưa từng tiếp xúc với động vật!”
Cùng lúc đó, trong đại sảnh tòa thị chính thuộc thành phố Tang Tán.
Trong đại sảnh, ban lãnh đạo tỉnh Toại Lâm cùng Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn đến từ kinh thành đều có mặt, đang tiến hành hội nghị toàn thể lần thứ hai trong tuần về một vấn đề nghiêm trọng là đảm bảo an ninh xã hội của Toại Lâm. Trong hội nghị, ban lãnh đạo tỉnh Toại Lâm nghiêm túc kiểm điểm và thành thật phân tích về bạo động đã diễn ra ở Toại Lâm cùng thái độ mất bò mới lo làm chuồng, cố gắng bình ổn bạo loạn, trị an xã hội, sau đó lại đưa ra một loạt chính sách điều hành trị an sau này, đặt vấn đề trị an xã hội lên tầm quan trọng nhất, cũng đưa ra cả phương án thảo luận dự phòng chi tiết, cũng tin tưởng rằng cần phải bóp chết những vụ bạo động tương lai từ trong trứng nước…
Tất cả những thứ này chỉ là văn vẻ bên ngoài.
Không nói đến mấy bậc bô lão trong kinh thành, cho dù chỉ là những người ở Toại Lâm, thậm chí không cần có bao nhiêu cách, chỉ cần làm một người khéo léo lăn lộn trên quan trường ít lâu thì đều hiểu rõ trọng điểm thật sự của hai cuộc hội nghị mình đích thân tham gia này không phải là vì bình ổn bạo động triệt để như thế nào dù mặt trên là vì bình ổn trận bạo loạn này. Loạn động khắp nơi cuối cùng cũng có Thủ tướng Hạ đến đây thị sát trước, sau đó là Bộ trưởng Cố đến đây chậm hơn Thủ tướng Hạ hai ngày.
Vấn đề này thực ra rất dễ hiểu, thậm chí không chỉ riêng trên quan trường mới có hiện tượng này: Một việc nếu có hai người đặc biệt đến chịu trách nhiệm thì giữa hai người này đương nhiên phải phân rõ chủ yếu, thứ yếu và quyết định thắng bại, bằng không thì suy nghĩ của hai người phải giống nhaunhư đúc đi? Thời điểm xuất hiện sự khác nhau thì người dưới phải nghe theo A hay theo B đây? Lúc lực lượng giải quyết công việc ra mặt thì không thể chỉ chạy đi nghe một bên, chuyện này đưa ra liền khó tránh khỏi làm nhiều công ít lại không vừa ý người khác.
Đạo lí này ai cũng biết, nhưng bắt đầu làm thì đương nhiên không thể dễ dàng, nhưng cũng may, hai vị cấp cao một trước một sau đến từ kinh thành này dường như đã ngấm ngầm phân ra thắng bại, lần đầu tiên tham gia cuộc họp thì lực lượng của hai người còn ngang nhau, thậm chí Thủ tướng Hạ cũng có quyền phát ngôn; kết quả là đến cuộc họp thứ hai, quyền phát ngôn trên bàn họp rõ ràng là do bên Bộ trưởng Cố chiếm lấy.
Xem ra việc lần này vẫn là chỉ thị của Bộ trưởng Cố quan trọng hơn nhiều!
Trong quá trình kết thúc cuộc họp, các quan viên lớn nhỏ của tỉnh Toại Lâm thầm cân nhắc trong lòng, Tỉnh trưởng và bí thư Tỉnh ủy vây quanh Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn đi ra khỏi phòng họp, trong hai lần tiếp đón Thái tử đến đây bọn họ ngược lại đã cam tâm tình nguyện tận hưởng sự thích thú trong đó – cho dù là tiếp khách, nhưng mấy vị mới đến này cũng không phải khi nào cũng có thể mời được!
Đi ra khỏi đại sảnh, Cố Tân Quân cực kì phong độ nắm chặt tay Hạ Nam Sơn:
“Thủ tướng Hạ, việc lần này phải làm phiền ngài rồi!”
Bình thường trong quan trường, người nói như vậy chỉ có người thắng. Tỉnh trưởng và bí thư Tỉnh ủy đứng cạnh hai người thầm nghĩ.
Hạ Nam Sơn quả nhiên chỉ ung dung ‘ừ’ một tiếng, thái độ không có mấy khác biệt so với cuộc họp đầu tiên vài ngày trước, chỉ nói ‘Bộ trưởng Cố cũng cố gắng.’ rồi mang theo người quay đầu rời đi.
Khí độ này thật đúng là không phải bình thường! Hai người lại cảm khái lần nữa, mấy năm qua Thủ tướng Hạ vẫn nắm giữ công việc bảo vệ biên cảnh, hiện giờ chỉ vì một vụ bạo động mà quyền lực lại bị chuyển giao trước toàn bộ ban lãnh đạo của tỉnh Toại Lâm, kết quả người ta hứng gió mạnh vẫn không biến sắc, vẻ mặt không có chút cảm xúc, bình thường có thái độ như thế nào thì hiện giờ vẫn giữ thái độ đó.
Hạ Nam Sơn vừa đi thì Cố Tân Quân cũng gật đầu chào mấy quan chức cán bộ cấp tỉnh đứng bên cạnh ông, không nói thêm gì mà nhanh chóng bước lên một chiếc xe đã mở sẵn cửa đỗ trước cửa đại sảnh rồi rời đi.
Trước sau ngồi trên hai chiếc xe rời đi, thư kí của Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn cùng báo cáo lên cho hai vị lãnh đạo một việc – chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ là về sự kiện Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu gặp phải cướp rồi bị đuổi bắt ở Tang Tán ngày hôm qua.
Cố Tân Quân nghe được chuyện này thì hơi nhíu mày:
“Có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì.”
Du Văn Tuấn vội vàng tóm tắt đơn giản lại mọi chuyện một lần.
“Sau khi chuyện đêm qua xảy ra thì bọn họ đã lập tức đến sân bay xuất phát đến thảo nguyên Y Thập Duy Thập. Phần tử bạo loạn này đã cầm card của Cố thiếu gia đến ngân hàng tra tư liệu, vừa đưa vào hệ thống đã bị người phát hiện rồi báo cáo mọi chuyện lên đây.”
“Mấy kẻ kia đâu?”
Cố Tân Quân hỏi.
“Đã tìm lí do bắt được, đều đã bị nhốt trong Cục Cảnh sát.”
Du Văn Tuấn trả lời.
Cố Tân Quân gật đầu xem như chấp nhận cách xử lí chuyện này của Du Văn Tuấn. Nhưng ông chợt nhíu mày, bởi vì chuyện Cố Trầm Chu gặp gỡ Hạ Hải Lâu: Cho dù quan hệ của hai nhà có không tốt nhưng con trai nhà mình và thằng nhóc nhà họ Hạ ở cùng nhau, đủ loại chuyện xảy ra lại cũng không nhiều lắm…
Suy nghĩ giống vậy cũng xuất hiện trong đầu Hạ Nam Sơn.
Trong xe của Hạ Nam Sơn, thư kí họ Phương bên cạnh ông ta cũng nói qua mọi chuyện và kết quả nói cho Hạ Nam Sơn.
Hạ Nam Sơn chống gậy trầm mặc hồi lâu, sau đó nói:
“Nếu đã xảy ra chuyện này thì chuyện tiếp theo cũng không thể chần chừ nữa, chỗ địa phương này cũng phải sửa sang lại một chút.”
Thư kí trưởng Phương thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ cuối cùng Thủ tướng Hạ cũng chịu nhả ra rồi! Ba ngày trước Chủ tịch Úc đã tự mình lên tiếng, ngoại trừ bày tỏ thái độ muốn Hạ Nam Sơn ra tay thì cũng làm chủ bỏ ra một mảnh nơi biên giới này cho người bên phe Uông, hiện tại có làm tiếp hay không thì tất cả đều phụ thuộc vào thái độ của một mình Hạ Nam Sơn – tác dụng của việc này không kéo dài quá lâu, bình thường rất ít khi thấy được trên người Thủ tướng Hạ, có thể thấy được lần này trong lòng Thủ tướng Hạ rốt cuộc là căm tức như thế nào.
Nhưng chuyện của Hạ đại thiếu gia ngược lại rất đúng lúc… Ý tưởng này đảo qua tâm trí thư kí trưởng Phương một vòng liền bị ông ta chặt đứt: Với tác phong của Hạ Hải Lâu thì có chỗ nào không dám đi, có chỗ nào không dám chơi? Hạ Hải Lâu cố ý chạy sang bên đó, tuy rằng hơi kì quái nhưng cũng không phải chuyện gì đặc biệt không thể xảy ra, có lẽ là nghe kẻ nào đó nói chuyện gì khơi gợi được hứng thú của cậu ta, chỉ là không ngờ ngay cả vị Cố thiếu gia kia cũng bị liên lụy, Bộ trưởng Cố vừa mới tiếp nhận chuyện nơi biên giới chỉ e sẽ mượn cơ hội này để phát tác một trận mất.
Cung cách làm việc của chính phủ, vĩnh viễn không hề thiếu hiệu suất mà chỉ xem ở giờ nào.
Hai người trước sau nhận lấy chuyện này ‘chung tay’ biểu lộ sự thành ý, hoàn toàn bình ổn được bảo loạn. Chuyện bạo loạn lập tức được đưa vào trong thời gian biểu của hành trình, chỉ trong thời gian một ngày đã phối hợp với lực lượng vũ trang phòng ngự đi đến các con đường, từ vài ngày trước đã tập hợp xong tư liệu, nhanh chóng bắt giam một đám phần tử bạo động ẩn nấp ở các địa phương, còn moi ra được từ miệng những phần tử này một tin tức kinh người: Một phần trong số bọn họ có liên hệ thường xuyên với thế lực nào đó ngoài biên giới, cũng nhiều lần có được trợ giúp về vật tư từ bên ngoài biên giới.
Chuyện này vừa lôi ra đã giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, người ở cơ sở báo lên phía trên, người ở phía trên cực kì coi trọng nên lập tức báo cáo mọi chuyện cho Cố Tân Quân, Cố Tân Quân cầm tư liệu liền đưa thẳng về kinh thành.
Tiếp nữa, còn không đến hai ba mươi tiếng thì một chuộc điện thoại đã nối thẳng từ kinh thành đến chỗ Hạ Nam Sơn.
Là đích thân Úc Thủy Phong gọi đến.
Điện thoại của Hạ Nam Sơn luôn đặt ở chỗ thư kí trưởng Phương, bất kể là ai – dù là Hạ Hải Lâu hay quan chức cấp cao nào khác – gọi điện thoại đến đây đều phải vượt qua một cửa này của thư kí trưởng Phương, lần này thư kí trưởng Phương tiếp điện thoại, vừa nghe là Úc Thủy Phong thì tay hơi run, không dám nói nhiều một câu mà vội vàng bước nhanh vào bên trong giao điện thoại cho Hạ Nam Sơn.
“Chủ tịch, ngài có chuyện gì?”
Hạ Nam Sơn nhận điện thoại hỏi.
“Chuyện ở bên Toại Lâm tôi đã biết hết rồi.”
Trong điện thoại, giọng nói của Úc Thủy Phong rất bình thản, tốc độ nói cũng vô cùng chậm rãi, đây là một tính chất đặc biệt của những vị quan chức cấp cao giống như Hạ Nam Sơn và Cố Tân Quân: Bởi vì tuổi lớn lại thân ở địa vị cao nên giọng nói vĩnh viễn có sự chậm rãi và bình ổn đặc biệt chỉ có ở người già, chỉ nghe giọng nói không thôi cũng có thể cảm nhận được sự ung dung và tự tin của người nói chuyện.
“Không tồi, cậu về đây trước đi, chỗ tôi còn có rất nhiều chuyện đang chờ cậu! Chỗ biên giới đó vốn không vững vàng, xảy ra một vài chuyện cũng là nằm trong dự kiến.”
Hạ Nam Sơn cung kính trả lời:
“Tôi biết, thưa Chủ tịch, đã sắp quay về rồi.”
Úc Thủy Phong cười ha ha:
“Người bên cạnh tôi chỉ có cậu là khiến tôi yên tâm, chỉ là tính tình có hơi xúc động, điểm ấy không biết tôi đã từng nói với cậu bao nhiêu lần mà cậu vẫn mãi không đổi được, tính bướng bỉnh này quả thực là còn liều mạng hơn đám người trong quân đội.”
Hạ Nam Sơn:
“Chủ tịch, những chuyện khác đều có thể sửa, chỉ duy nhất chuyện này thì trời sinh đã không đổi được.”
Úc Thủy Phong vừa mới nói Hạ Nam Sơn thì Hạ Nam Sơn đã thẳng thắn đáp trả lời, nghe ra quả thực là đang chứng minh ‘tính bướng bỉnh’ mà đối phương nói.
Úc Thủy Phong bất đắc dĩ:
“Được rồi, mỗi lần nói cậu cậu đều đưa đúng một đáp án.”
Tiếp đó còn nói thêm vài câu trong điện thoại rồi gác máy.
Hạ Nam Sơn đợi đến sau khi trong điện thoại truyền đến tiếng ngắt máy thì mới đưa di động cho thư kí trưởng Phương, đồng thời cũng đứng dậy ở sau bàn làm việc, thân thể hơi lay động rồi đi đến bể cá bên cạnh bàn làm việc.
Thư kí trưởng Phương đứng bên cạnh Hạ Nam Sơn cất di động đi, chậm rãi đi theo Hạ Nam Sơn đến trước bàn đặt bể cá vàng, cực kì thuần thục cầm lấy một bình thức ăn cho cá đặt bên cạnh bể, mở nắp đậy ra đưa đến trước mặt Hạ Nam Sơn.
Thẳng thắn mà nói thì Hạ Nam Sơn không hẳn là thích nuôi cá, nhưng thói quen lúc ông phê duyệt công văn mệt mỏi thì thích cho cá ăn đã có không ít người biết, lúc này ban lãnh đạo ở tỉnh Toại Lâm cũng bỏ chút thời gian sắp xếp một bể cá tốt nhất ở chỗ của Hạ Nam Sơn, còn đặc biệt chú ý không kiếm cá quá quý giá đặt vào đó – bể cá trong văn phòng của Hạ Nam Sơn cũng không thả cá quá quý mà chỉ đặt những con có sức sống mạnh mẽ — làm được đến mức này cũng là rất phí tâm.
Hạ Nam Sơn đón lấy chiếc bình trong tay thư kí trưởng Phương, tùy tiện lấy một chút thả xuống, mấy con cá vàng trong bể kính lắc lư thân mình bơi sát lên mặt nước, miệng đớp đớp nuốt hết mấy mảnh thức ăn trên mặt nước.
Cố Tân Quân chọc một cái vào vụ án này, Chủ tịch nhận được tin tức cố ý gọi điện thoại đến đây, đồng thời đương nhiên là trấn an lòng ông, nhưng về mặt khác cũng tỏ ra có chút bất mãn với mức độ ông ta nắm giữ vùng biên giới.
Những lời ‘xảy ra một vài chuyện cũng là nằm trong dự kiến’ chủ yếu là để nói ‘Xảy ra một vài chuyện’!
Nhưng chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn lại không lớn đến mức ngay cả Úc Thủy Phong phải nhớ đến, lại thêm lúc này là khoảng thời gian đặc biệt, qua thì cho qua đi… Quan trọng nhất là ông ta có thể dựa vào chuyện này để hoàn toàn có thể thua thiệt một lần, lùi lại một bước.
Tất cả mọi chuyện trước mắt đều làm theo kế hoạch.
Hiện giờ Chủ tịch cố ý gọi điện thoại đến đây, tỏ ra bất mãn lại nhắc đến tính tình của ông, ý tứ đã rất rõ ràng: Thái độ của người đó không đổi, ông nhất định phải cắn chặt lấy không buông phe Uông ra.
Nên có vài người của phe Uông đến chặn miệng của đối phương đúng lúc. Về điểm này, Cố Tân Quân đã đẩy mấy người kia ra để lựa chọn…
Hạ Nam Sơn im lặng một lát rồi hỏi thư kí trưởng Phương ở bên cạnh:
“Gần đây sao rồi?”
Hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của lãnh đạo là kĩ năng cơ bản nhất của thư kí. Thư kí trưởng Phương sở dĩ có thể đi theo sát bên Hạ Nam Sơn, quan trọng nhất chính là ông ta có thể hiểu được suy nghĩ của Hạ Nam Sơn. Hiện giờ nghe được những lời này ông lập tức phân tích được đối phương đang nói chuyện gì, hơn nữa còn lập tức đưa ra đáp án:
“Tuy rằng Chủ tịch và bí thư Uông đã đạt được nhận thức chung, nhưng người bên phe Uông cũng không hề dừng lại.”
Vài người này nhất thời không thể nói rõ được, ông ta lập tức xoay người cầm một phần tư liệu đến đây đưa cho Hạ Nam Sơn.
“Thủ tướng, danh sách đều ở trong này.”
Hạ Nam Sơn mở tài liệu ra, trang đầu tiên là việc quan trọng nhất mà thư kí trưởng Phương khoanh ra được: tức là có nghĩa vài người nhảy nhót tung tẩy khá vui vẻ, hoặc ít hoặc nhiều có một vài tật xấu có thể dùng tốc độ sét đánh để bắt được.
Hạ Nam Sơn cầm văn kiện ngồi lại trước bàn, bắt đầu nhìn cẩn thận từng hàng trong danh sách, nếu như đây chỉ là do thư kí trưởng Phương tìm hiểu được thì ông ta có thể sẽ không cẩn thận như thế, nhưng trong chuyện này ông đã cho Cố Tân Quân chút ngon ngọt, Cố Tân Quân ở bên kia cũng đáp lễ cho ông một chút – chỉ e là đạn pháo được bọc dưới lớp vỏ đường mà thôi!
Thư kí trưởng Phương cung kính đứng ở một bên, dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Nam Sơn khiến ông ta có chút bất an, chỉ sợ bản danh sách được tìm hiểu cẩn thận này có vấn đề gì đó. Có một phần lo lắng này nên thư kí trưởng Phương không kìm được bắt đầu nghĩ lại chỗ tư liệu mà mình tìm về:
Tôn Nguyên Thu: Dựa vào thế lực sau lưng là Bành Vinh Minh, công trạng không có nhưng đầy vết nhơ.
Vương Nhất Nhất: Thế lực phía sau là Tào Hoành Dư, tay vươn ra cũng rất tham, bất cứ một hạng mục nào qua tay gã đều bị xén mất ít nhất ba phần.
Chu Phương Huyên: Một người phụ nữ xuất thân chốn phù hoa.
Khương Thần Thủy: Kẻ nhảy nhót cao nhất nhưng phía sau cũng không có thế lực nhất.
Hạ Dục Bằng: …
Vương Dương: …
Một lúc lâu sau, Hạ Nam Sơn cầm bút khoanh vài người, hơn nữa tất cả đều nằm trên trang đầu tiên.
Thư kí trưởng Phương hơi chột dạ, thấy cái tên Tôn Nguyên Thu, Vương Nhất Nhất và vài cái tên khác bị vòng đen khoanh lại, ông ta nhanh chóng tự hỏi bản thân xem lát nữa nên giải thích như thế nào và dùng vẻ mặt ra sao để nhận sai, lại nghe thấy Hạ Nam Sơn nói:
“Được rồi, mấy người được đánh dấu thì không nên động vào, những người còn lại cậu cân nhắc rồi sắp xếp đi.”
Thư kí trưởng Phương ngẩn ra, vội vàng đón lấy tài liệu rồi hỏi dựa theo thói quen thường ngày của Hạ Nam Sơn:
“Trực tiếp kéo những kẻ kia xuống ạ?”
Hạ Nam Sơn ‘ừ’ một tiếng, nói tiếp:
“Sắp xếp hành trình về kinh thành trước, sau đó lập tức đi làm chuyện này. Còn nữa, gọi điện thoại kêu Hải Lâu về ngay, chiều ngày mai tôi muốn nhìn thấy nó ở Chính Đức Viên.”
“Vâng, Thủ tướng.”
Thư kí trưởng Phương nhận lệnh rồi rời khỏi phòng của Hạ Nam Sơn, lập tức nhanh tay sắp xếp vài việc, bởi vì việc của Hạ Hải Lâu đơn giản nhất nên ông ta vừa đi cùng vệ sĩ sắp xếp công tác bảo vệ Thủ tướng, vừa gọi điện thoại cho Hạ Hải Lâu.
Mà lúc này, Hạ Hải Lâu đang xắn tay áo, ngồi xổm vắt sữa cho bò sữa.
Điện thoại như thường lệ là kêu ba bốn tiếng mới nhấc máy, lúc Hạ Hải Lâu nhận điện thoại thì giọng nói còn có chút lười biếng:
“Thư kí trưởng Phương?”
Thư kí trưởng Phương cũng đã quen với màn mở đầu của vị thiếu gia này, ông ta cực kì chuyên nghiệp nói ý của Hạ Nam Sơn cho Hạ Hải Lâu:
“Hạ thiếu gia, Thủ tướng kêu cậu ngày mai quay về Chính Đức Viên.”
“Ngồi máy bay cũng không kịp.”
Hạ Hải Lâu trả lời đối phương.
“Nếu không có chuyến bay thì tôi sẽ sắp xếp chuyên cơ đi đón Hạ thiếu gia, xin Hạ thiếu gia nói rõ địa chỉ cho tôi.”
Thư kí trưởng Phương cười nói với điện thoại, tiếp đó nhanh chóng quay đầu nhỏ giọng nói chuyện với các vệ sĩ.
“Thủ tướng Hạ sắp đi rồi, các cậu phải đảm bảo an toàn cho sân bay và con đường đi đến sân bay, công việc nhất định phải nhanh chóng sắp xếp…”
Hạ Hải Lâu cúp thẳng điện thoại.
Thư kí trưởng Phương cầm điện thoại:
“…”
Ông ta quyết định đợi nửa tiếng sau mới lại gọi điện thoại cho đối phương.
Trên thảo nguyên, Hạ Hải Lâu vừa mới tắt máy thì Cố Trầm Chu ra ngoài cưỡi ngựa đã quay về, anh liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu rồi cười khẽ hỏi:
“Thư kí trưởng Phương gọi đến?”
Hạ Hải Lâu búng tay:
“Đoán rất chuẩn, anh lắp máy nghe trộm?”
Cố Trầm Chu:
“Với cậu? Cần à?”
Aiz… Sắc bén thật. Hạ Hải Lâu nhìn đối phương:
“Vừa rồi thư kí bên cạnh Bộ trưởng Cố cũng gọi điện thoại đến đúng không.”
Cố Trầm Chu ‘ừ’ một tiếng coi như trả lời, mọi chuyện vừa chấm dứt thì Cố Tân Quân lập tức kêu thư kí bên cạnh gọi điện thoại đến đây – cho nên Cố Trầm Chu mới quay về đúng lúc như thế, cũng vì nguyên nhân này nên từ xa anh đã thấy Hạ Hải Lâu nhận điện thoại rồi tắt máy, chỉ cần suy đoán dựa trên khả năng lớn nhất ở bên kia là có thể đoán ra.
“Cố thiếu gia cần phải về đúng không?”
Tự bản thân Hạ Hải Lâu không hề cảm thấy chút áp lực nào khi cúp điện thoại của thư kí trưởng Phương, nhưng Cố Trầm Chu cũng nhận được điện thoại, trong lòng hắn liền hiểu rõ là sẽ không giữ được đối phương.
“Mọi chuyện đã kết thúc mỹ mãn.”
Cố Trầm Chu chậm rãi nói, đồng thời nghiêng người nhảy xuống khỏi lưng ngựa.
“Tôi có cảm giác chuyến du lịch này mới tiến hành được một nửa.”
Hạ Hải Lâu bày tỏ thái độ của chính mình.
Cố Trầm Chu ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh lam cùng thảo nguyên, một lúc sau mới cười nói:
“Hạ thiếu gia muốn đi du lịch, tìm ai không tìm mà lại đến tìm tôi đi cùng?… Chỉ là vì du lịch ư?”
Hạ Hải Lâu bước lên trước đứng sóng vai với Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia không cảm thấy cảnh sắc này rất đẹp à?”
Cố Trầm Chu liếc nhìn Hạ Hải Lâu một cái, ý cười bên môi hơi nhạt đi rồi lại chợt sâu thêm:
“Đẹp đến đâu cũng không đẹp bằng kinh thành, Hạ thiếu gia cũng nghĩ giống tôi nhỉ?”
Hạ Hải Lâu nhìn bầu trời màu lam đậm rộng lớn mênh mông hồi lâu, sau đó hắn nói:
“Cố thiếu gia, những suy nghĩ giống nhau của chúng ta quả thực nhiều lắm…”
Nhiều đến mức khi tôi nhìn anh lại giống như nhìn thấy một bản thân khác ở trong gương.
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc trước có người hỏi Cố Hạ ở Tang Tán chẳng lẽ chỉ là đi ăn một bữa cơm à… Câu trả lời là không phải.
Hạ Hải Lâu hẹn Cố Trầm Chu ra ngoài, một nửa là vì chuyện của Hạ Nam Sơn, một nửa là vì chính hắn muốn tiếp cận tôm hùm, Hạ Nam Sơn khiến Hạ Hải Lâu thông qua Cố Trầm Chu lộ ra chút tin tức cho Cố Tân Quân, Hạ Hải Lâu thuận tiện dùng tin tức này để câu Cố Trầm Chu ra ngoài. Hai người gặp cướp ở nơi đó chỉ là trùng hợp, nhưng việc này cũng có nghĩa ở chỗ XX đang có đánh nhau thì anh sẽ không cố tình chạy đến chỗ XX -> lúc ấy ai trúng đạn cũng không dễ nói. Bọn họ đều ăn ý tăng tiến mức độ tiếp xúc với sự việc ở biên giới.
Về phần Hạ Nam Sơn vì sao phải ăn ý với Cố Tân Quân, là vì Úc Thủy Phong đã dựng Hạ Nam Sơn lên làm bia chắn tên đầu tiên, Hạ Nam Sơn cảm thấy mình đứng quá cao nên muốn lùi một bước, bằng không Úc Thủy Phong không thể nào đồng ý được, cho nên ông ta đưa ích lợi cho Cố Tân Quân, mời Cố Tân Quân chơi một ván cờ với ông ta.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
447 chương
33 chương
48 chương
10 chương
10 chương