Trầm Chu

Chương 150

Khi đầu óc con người ta hoàn toàn trống rỗng thì họ sẽ hoàn toàn hành động theo ý thức cuối cùng còn sót lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Trầm Chu rơi khỏi thân thuyền, Hạ Hải Lâu liền bổ nhào về phía trước, nửa thân thể vươn hẳn ra bên ngoài, hơn nữa hắn quả thực đã chạm được vào thân thể đối phương: Cách một lớp vải dệt mềm mại của áo vest, trong đám bọt nước lạnh lẽo tung lên, thân thể mềm dẻo của người kia dường như còn truyền đến nhiệt độ ấm áp – Lại một con sóng khác đánh lên boong thuyền. Hạ Hải Lâu lập tức bị nước làm nhòe mắt, đáy lòng hắn chợt lạnh thấu, thần trí cũng tỉnh lại vài phần, lòng ôm theo hy vọng ra sức tìm kiếm, đáng tiếc lúc này chỉ có làn nước biển lạnh lẽo bao phủ cánh tay hắn, nháy mắt sau ngay cả nước biển cũng rơi xuống, cảm giác lạnh lẽo trong làn nước vừa rồi hiện giờ dùng một loại xu thế mãnh liệt hơn chen chúc tràn đến từ bốn phương tám hướng. Hai chân Hạ Hải Lâu đạp trở lại boong thuyền, cảm giác lạnh lẽo ập đến quá nhanh khiến hắn không kìm được run lên một cái, tiếp đó không ngừng lại dù chỉ một giây, hắn cởi hai chiếc phao cứu hộ buộc ngay trên lan can ném thẳng xuống chỗ mặt biển nơi Cố Trầm Chu rơi xuống, sau đó hắn thô lỗ giật phắt giày cùng áo khoác ra, tay chống xuống lan can làm điểm tựa kích động nhảy thẳng vào trong biển! Nước biển màu lam đậm nháy mắt đã bảo phủ từ đỉnh đầu cho đến hết lòng bàn chân hắn. Chỉ trong giây lát này, chóp mũi hắn đã không còn cảm nhận được không khí tươi mát, lỗ tai giống như bị bít chặt, ánh mắt cũng bị một lớp xanh thẳm che kín. Nhưng may là hắn vẫn có thể thấy rõ được khoảng cách cũng không quá xa giữa mình và người kia. Thân thể Hạ Hải Lâu lập tức bày ra tư thế giống như một con cá, ra sức bơi về phía Cố Trầm Chu. Một giây, hai giây, ba giây. Cố Trầm Chu biết bơi rất khá – nhưng đã bị hôn mê thì bơi giỏi mấy cũng có ích gì? Từ lúc rơi xuống nước đến giờ vẫn chưa được nửa phút – nhưng nếu ngay từ đầu anh đã vốn không có cách nào tích trữ dưỡng khí thì sao? Hạ Hải Lâu bình tĩnh đến mức ngoài dự kiến của bản thân, trong một khoảng thời gian cực kì dài lâu, hắn hoàn toàn không hề cảm thấy đáy lòng bình tĩnh như lúc này. Hắn bắt được cánh tay đối phương, đầu tiên là chuyển phần dưỡng khí tích trữ trong ***g ngực mình vào miệng đối phương, sau khi phát hiện người được mình túm lấy đã không thể tự điều khiển hô hấp, hắn lập tức nhanh chóng kéo người bơi lên phía trên. Khoảng cách từ vị trí hiện tại đến mặt nước ngắn ngủn không đến một thước. Cách tầng tầng nước biển, hắn có thể thấy rõ ràng ánh mặt trời chiếu trên mặt nước hắt ra ánh sáng lấp lóa, còn có thể thấy được bóng củaphao cứu sinh dập dờn trói buộc hết luồng sáng đó lại. Tới kịp! Chắc chắn sẽ tới kịp! Hắn hoàn toàn nắm chắc như thế. Hắn cực kỳ bình tĩnh. Trong nháy mắt Hạ Hải Lâu nhảy vào trong nước, hắn đột nhiên hiểu được cực kỳ rõ ràng. Nếu Cố Trầm Chu đã rơi vào trong nước, hắn ngoại trừ việc nhảy xuống theo thì nào còn lựa chọn khác? … Cố Trầm Chu tỉnh lại trong bệnh viện. Đầu đột nhiên nhói lên đau đớn, toàn bộ vách tường trắng như tuyết cùng những đồ đạc bày biện xung quanh anh biến thành một đống hỗn độn trong tầm mắt, chúng giống như đang xoay tròn rất nhanh – Cố Trầm Chu khó chịu nhắm mắt lại, nhưng bởi vì giọng nói như gần như xa cùng cảm giác trên trán mà lại cố mở mắt ra. Một khối sậm màu tương phản với bức tường đi đến bên cạnh anh, anh biết có người đang vươn tay đến day trán cho anh nhưng lại chẳng có bao nhiêu cảm giác… Cũng may là chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, sau khi tỉnh lại thì tầm mắt cùng thính giác của Cố Trầm Chu cũng dần dần khôi phục, anh nhìn thấy rõ ràng người đang đứng cạnh mình, cũng nghe hiểu được những điều đối phương đang nói. “Anh tỉnh rồi? Cảm giác ra sao? Có muốn gọi bác sĩ không?” Ngữ giọng của đối phương rõ ràng là có tồn tại chút cảm xúc nóng vội, một bàn tay trước sau vẫn đặt lên trán cùng hai má anh, ngay cả phần cổ cũng liên tục được chạm đến: “Bác sĩ ở đây nói khi nào anh tỉnh dậy có khả năng sẽ hơi phát sốt, anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Nếu thấy không thoải mái thì bảo em, em kêu họ vào đây đổi bình truyền –“ Cố Trầm Chu nặng nề khép hai mắt lại: “… Hạ Hải Lâu?” Anh thử giọng một chút, phát hiện ra không chỉ cổ họng mình đang nghẹn lại, ngay cả tiếng nói cũng khàn khàn thô ráp, quả thực giống như tiếng bánh xe nghiến lên cát. “Ừ?” Hạ Hải Lâu ngồi bên cạnh giường bệnh vừa lên tiếng đã thấy Cố Trầm Chu vung tay lên, nơi đang cắm kim truyền dịch lập tức rỉ ra dòng máu đỏ sậm. Hạ Hải Lâu vội vàng ấn tay anh xuống: “Máu bị chảy ngược kìa!” Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn tay trái của mình một cái theo lời nói của Hạ Hải Lâu, anh đặt bàn tay bị ghim kim xuống, nâng bàn tay còn lại lên che kín mặt mình, nhưng không hề nhắm mắt lại. Ánh mắt anh đầu tiên là dừng lại trên trần nhà, sau đó từ trần nhà di chuyển xuống dưới cho đến chỗ mu bàn tay của mình. Băng gạc màu trắng bị băng dính cố định trên mu bàn tay, che khuất gốc ngón tay nhưng lại không hoàn toàn che kín được vết bầm tím ở trên đó, nơi bị rách da còn được bôi nước thuốc màu đỏ lên. Cố Trầm Chu lật tay mình lại. Ánh mắt của Hạ Hải Lâu đang ngồi bên cạnh cũng rơi xuống bàn tay của Cố Trầm Chu. Hạ Hải Lâu hơi chần chừ, cảm thấy bản thân mình chưa từng chột dạ giống như lúc này, hắn còn chưa kịp làm gì đã thấy Cố Trầm Chu đang nằm trên giường chống tay làm điểm tựa, ngồi dậy khỏi giường. “Sao rồi?” Hạ Hải Lâu vội vàng hỏi, thấy người trước mặt không trả lời thì lại vội vàng đưa một tay ra nâng người dậy. Sức lực trong thân thể đã bắt đầu chậm rãi khôi phục. Ngồi dậy khỏi giường là bước đầu tiên, tiếp đó Cố Trầm Chu xốc chăn lên, đặt hai chân xuống dưới giường xỏ vào dép lê đi qua đi lại hai bước, lại nghe thấy tiếng thanh treo bình truyền bị kéo đi tạo ra chút tiếng động khi va chạm. Cố Trầm Chu ngước mắt nhìn thanh treo bình truyền ở đầu giường một lúc, cánh tay nhấc lên nhổ luôn kim truyền ghim trên mu bàn tay trái của mình ra. Hành động lần này xảy ra quá nhanh, Hạ Hải Lâu căn bản là chưa kịp phản ứng lại đã thấy Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn quanh phòng một lượt, không nói không rằng một câu đã đi thẳng về phía cửa. “Đợi đã!” Hạ Hải Lâu lập tức bước lên ngăn cản, tay còn chưa chạm vào đối phương đã bị một bóng đen dài mảnh mang theo tiếng ‘rầm rầm ruỳnh’ hỗn loạn đập thẳng đến trước mặt! Hạ Hải Lâu nâng tay lên nhưng không cản lại, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trán mình bị thứ gì đó đập vào, chất lỏng lạnh lẽo chảy tràn trên mặt hắn – Đây vẫn chưa phải là kết thúc. Cảm giác đau đớn nơi bụng cùng lúc truyền đến khiến Hạ Hải Lâu phải cong gập người lại, nhưng một cẳng chân lại lập tức lao đến đạp thẳng hắn xuống đất. Hắn đau đến mức ho khù khụ, lại bị một cú đá mạnh đập thẳng vào eo nên không kìm được lăn tròn một vòng, lúc vội vàng ngẩng đầu nhìn lên lại chỉ thấy một gương mặt tràn đầy tức giận cùng tàn bạo. “What happened? You are…” “Cút ra ngoài!” Cố Trầm Chu không thèm quay đầu, vừa nhìn chằm chằm thẳng tắp vào Hạ Hải Lâu vừa lớn tiếng quát y tá đẩy cửa bước vào. Y tác tóc vàng mắt xanh rõ ràng là không hề nghe hiểu tiếng Trung của Cố Trầm Chu, tầm mắt của cô hốt hoảng đảo quanh hai người trong phòng, không vội xông lên mà rút máy liên lạc trong nội bộ bệnh viện ra. “Out.” Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, lên tiếng nói với y tá đứng ở cạnh cửa. “Sir, are you ok?” Y tá hỏi thăm. “Get out!” Hạ Hải Lâu nóng nảy quát. “Please wait.” Vẻ mặt Cố Trầm Chu đã khôi phục sự bình tĩnh, anh sửa sang lại ống tay áo của mình, không bận tâm đến Hạ Hải Lâu nữa mà xoay người nói với y tá đứng trước cửa. “I would like to discharge from hospital, please take me to go through the discharge formalities.” Y tá tóc vàng tỏ ra hơi do dự. “Cố Trầm Chu!” Hạ Hải Lâu vẫn còn ngồi dưới đất không đứng dậy nổi cao giọng hô một tiếng, tiếp đó hắn gằn từng chữ nói với y tá: “Get-out-now!” Cuối cùng y tá tóc vàng cũng đóng cửa lại. Hạ Hải Lâu đỡ giá treo bình truyền vừa bị Cố Trầm Chu ném đến dậy, chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất: “Chúng ta nói chuyện đã.” Cố Trầm Chu dứt khoát gật đầu, trực tiếp ngồi xuống sô pha, thậm chí còn vung tay ra hiệu cho Hạ Hải Lâu: “Được, chúng ta nói chuyện, cậu muốn nói chuyện gì?” Hạ Hải Lâu đưa tay xoa nhẹ bụng một cái, bỏ qua cảm giác nóng vội vừa rồi, hiện giờ hắn chỉ cảm thấy toàn bộ phần eo bụng của mình đang đau đến mức toàn thân phát run: “Đã nguôi giận chưa?” Điều này đương nhiên là không thể nào, Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, lại nói: “Bằng không anh đánh thêm một trận nữa đi rồi chúng ta chậm rãi nói chuyện? Hay là cùng quay lại biển cho anh ném em xuống nhé?” Cố Trầm Chu mỉm cười. Hạ Hải Lâu nâng tay lên sờ soạng cái trán lạnh lẽo của mình, vừa đưa đến trước mắt đã thấy phía trên có vết máu, có thể là vì trán hắn bị mảnh thủy tinh vỡ vừa rồi cắt qua. Vẻ bình tĩnh lan từ trên mặt Cố Trầm Chu đến đáy mắt, chỉ trong vài phút mà cơn tức giận lúc trước đã giống như vốn chưa hề tồn tại: “Tôi thật sự không biết cậu nghĩ cái gì.” “Chuyện này chẳng có gì lạ, tự bản thân em có đôi lúc cũng không biết.” Trong ngữ điệu của Hạ Hải Lâu mang theo chút ngả ngớn giống như thường ngày. “Cho nên cậu muốn gì đây?” Cố Trầm Chu tiếp lời: “Chia tay ư? Không cần phải phiền phức thế này; Muốn làm tôi? Dùng cách thức như thế? Hay là cậu còn định tìm thêm vài kẻ nữa đến chơi NP một lần rồi chụp ảnh lại làm kỉ niệm?” “NP thì không có, em vốn định làm anh rồi thuận tiện chơi trò giam cầm một lúc, còn ảnh chụp ấy, muốn nhà họ Cố từ bỏ anh thì đương nhiên là phải cần chúng rồi.” Không chỉ Cố Trầm Chu dùng giọng điệu thoải mái, Hạ Hải Lâu tiếp lời cũng chẳng hề hàm hồ chút nào. “Vậy tại sao không tiếp tục?” Cố Trầm Chu hỏi. “Bởi vì không ngờ rằng chúng ta đã thực sự chơi xong rồi.” Hạ Hải Lâu đáp. Cố Trầm Chu không nhịn được mỉm cười: “‘Không ngờ chúng ta đã thực sự chơi xong rồi’ ư? Cậu cảm thấy chúng ta còn cần thiết phải chơi nữa?” Hạ Hải Lâu buông tay xuống: “Hai ngày trước anh vừa mới nói về chuyện của em với Bộ trưởng Cố, chắc sẽ không đến mức vừa quay về đã lại nói với ông rằng ‘Lần trước là con gạt cha thôi, con và Hạ Hải Lâu chẳng hề có chút ý tứ nào với nhau’ chứ?” Trên gương mặt Cố Trầm Chu vẫn mang theo ý cười thản nhiên, ánh mắt lại tựa như lưỡi đao quét qua gương mặt Hạ Hải Lâu. Anh không hề nổi giận vì sự uy hiếp này của Hạ Hải Lâu, nhưng anh lại phẫn nộ vì hành vi uy hiếp của Hạ Hải Lâu. Loại uy hiếp ấy, cả hai người đều biết là chẳng hề có tác dụng. Trong một đoạn tình cảm này, các nhân tố bên ngoài chưa bao giờ là vấn đề, vấn đề chỉ xuất hiện trên hai người đang đối diện nhau. Hạ Hải Lâu không hề nói ra những lời công kích vô nghĩa, hắn xoa nhẹ lên nơi đang phát đau trên thân thể, nói với Cố Trầm Chu: “Tiểu Chu, có những lúc em thực sự không thể khống chế được hành vi của bản thân, không phải vì tinh thần có vấn đề, có lẽ chỉ đơn thuần là yếu tố trong lòng… Một mặt em muốn bảo vệ anh, một mặt khác lại muốn hủy diệt anh; em vừa cảm thấy thật thỏa mãn, nhưng lại vừa cảm thấy hoàn toàn chưa đủ…” Hắn mỉm cười: “Chính là như thế đó, vài năm trước em đã bị ép buộc đến chỗ bác sĩ tâm lý khám, chữa hai ba đợt chẳng hề có chút hiệu quả nào, có lẽ là do trời sinh.” Ánh mắt Cố Trầm Chu dừng lại trên gương mặt Hạ Hải Lâu. Hạ Hải Lâu đi đến trước mặt Cố Trầm Chu, hắn ngồi xổm xuống đưa tay đặt lên đầu gối đối phương chờ đợi một lúc, thấy Cố Trầm Chu không có phải ứng gì thì lại khuỵu một chân xuống, cẩn thận đưa cằm mình gối lên đầu gối anh, lát sau mới lại ngẩng đầu lên nói: “Rất xin lỗi, Tiểu Chu.” Cố Trầm Chu nhìn Hạ Hải Lâu một lúc. Anh đứng dậy khỏi sô pha, cũng kéo theo người quỳ dưới đất đứng dậy. Trên mặt anh không có một chút ý cười nào, cũng chẳng hề có sự phẫn nộ, anh chỉ nói: “Hạ Hải Lâu, cậu đã nói xong rồi?”