Sinh nhật của Tiểu Du. . Cũng chỉ là một buổi tiệc của sáu đứa chúng tôi. . Đây là lần đầu tiên mọi người được đến nhà Tiểu Du. Ai cũng ngỡ ngàng về độ xa hoa của căn biệt thự dù cho tôi đã kể cho họ nghe rất nhiều trước đó. Tiểu Lam và Từ Yên thì không ngừng trầm trồ khen ngợi và ngưỡng mộ. Tú Duệ đặc biệt thích những đồ sáng bóng để tranh thủ soi gương. Lý Nhã có lẽ là người tĩnh lặng nhất bởi vì gia thế của cậu ấy cũng không thua kém Tiểu Du. Những đồ xa hoa đối với cậu ấy cũng không lạ lẫm gì nữa. Mẹ Tiểu Du rất chu đáo. . Cô ấy hỏi tôi về sở thích ăn uống của mỗi người trong nhóm và đặt riêng từng món cho chúng tôi. Tiểu Lam và Tú Duệ cứ phải nói là mắt sáng long lanh khi nhìn thấy các món ăn khoái khẩu của mình. . Nhất là Tiểu Lam. Miệng cậu ấy cứ há to ra mà không thể ngậm lại! Cũng như tiệc sinh nhật của Từ Yên. Chúng tôi cũng ăn uống trò chuyện. . Khi các bạn đã về hết chỉ còn lại tôi và Tiểu Du trong phòng tôi mới đưa cho cậu ấy món quà tôi đã mua! Tôi đã suy nghĩ nhiều lắm về nó. . Tôi muốn tặng Tiểu Du một món quà thật ý nghĩa và đặc biệt. . Nhưng tôi chẳng thể nghĩ được gì. Tiểu Du có tất cả mọi thứ trên đời này rồi! Vậy nên cuối cùng tôi chọn mua một sợi dây chuyền nhỏ! Tôi vốn rất tự tin với mọi việc nhưng hôm nay tôi lại thấy rất lúng túng. . Tay tôi cầm hộp quà mà lòng cứ thấp thỏm hồi hộp. . Tiểu Du lại chưa nhận nó. . Cậu ấy chỉ yên lặng nhìn tôi! Cuối cùng tôi đành phải cầm lấy tay cậu ấy rồi đặt hộp quà vào và nói. - Tớ hi vọng cậu sẽ thích! Tuy không phải một thứ giá trị nhưng hi vọng cậu sẽ thích. . Tiểu Du nhìn xuống hộp quà trên tay. . Một lát sau mới lên tiếng. - Tớ thích. . Cho dù là gì chỉ cần là cậu tặng tớ đều thích. Tôi có chút xấu hổ lẫn cảm động khi nghe Tiểu Du nói vậy. . Chưa biết nói gì cậu ấy lại lên tiếng. - Tớ mở ra xem luôn được không. - Hả. . Àh. . Ừh!. Tôi bối rối đến nói năng lộn xộn. Tiểu Du thấy tôi như vậy thì khẽ mỉm cười. . Trước đây luôn là Tiểu Du xấu hổ trước tôi. . Hôm nay đổi ngược lại khiến tôi có chút không quen lắm. - Thật đẹp. Tiểu Du cầm sợi dây lên và lên tiếng. . Tôi cười cười lấy lệ rồi nói. - Cậu thật sự thích nó chứ!. - Ừh! Rất thích! Cậu giúp tớ đeo được không. Tiểu Du nói và đưa sợi dây cho tôi. . Tôi cũng không nói gì mà cầm lấy và giúp cậu ấy đeo vào cổ. . Đúng như tôi nghĩ. . Sợi dây rất hợp với Tiểu Du. . hay nói cách khác cậu ấy đeo gì cũng đều đẹp! Tôi và Tiểu Du cùng nhìn vào gương! Và ngay lập tức ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua sự phản chiếu ấy. . Tôi nhìn chằm chằm Tiểu Du khiến cậu ấy xấu hổ mà cụp mắt xuống! Mỗi khi Tiểu Du xấu hổ luôn rất đáng yêu. . Và tôi không thể nào kiềm chế được cảm giác muốn ôm cậu ấy vào lòng. . Hôn lên môi cậu ấy. . Tôi ôm lấy Tiểu Du. . xoay người cậu ấy lại phía mình. . Sau đó nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại kia. Tiểu Du không né tránh. . Chỉ là có chút run rẫy khi tôi chạm vào cậu ấy. . Chỉ một chút rất nhỏ nhưng cũng khiến tim tôi nhảy loạn lên. . Tôi càng muốn ôm cậu ấy thật chặt,chặt thêm! Không muốn buông ra dù một phút giây nào. . Tôi đối với Tiểu Du. Từ khi nào đã là sự ham muốn độc chiếm vĩnh viễn. . - Du à. . Tớ yêu cậu! Tớ yêu cậu. . Tôi nói trong tiếng thở gấp sau một nụ hôn dài. Tiểu Du không đáp lại. . Có lẽ vẫn chưa thể điều tiết lại hô hấp. . Cậu ấy vẫn tựa vào vai tôi. . Tay vẫn ôm lấy eo của tôi! Điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. - Dương Khả à! Tớ! Tớ có chuyện muốn nói. Tiểu Du ấp úng nói và dời khỏi bờ vai tôi. . Tôi linh tính rằng điều cậu ấy nói sẽ không có gì tốt đẹp cả. . Tôi không muốn nghe những điều dó. . Tôi chỉ muốn nghe một câu thôi! - Du à! Chỉ cần trả lời tớ một câu thôi! Cậu thích tớ. . Phải không! Tôi hỏi và chăm chú nhìn vào mắt Tiểu Du chờ đợi. Tiểu Du nhìn tôi. . Có lo lắng,có hi vọng và có cả nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt cậu ấy! Một lúc lâu sau cậu ấy mới khẽ đáp. - Tớ thích cậu! Nhưng Dương Khả à. . Tớ không!. - Đừng nói thêm gì nữa Tiểu Du. . Tớ chỉ cần nghe được câu trả lời này thôi! Chỉ cần cậu thích tớ thì mọi thứ trên đời này đều không là gì hết. . Chỉ cần cậu thích tớ,tớ sẽ ở bên cậu suốt đời. Du à. . Tớ đã nghĩ tới định mệnh khi nhận ra tớ thích cậu. . Tớ đã tin rằng hai chúng ta là định mệnh của nhau. . Cậu là mảnh ghép hoàn hảo nhất của cuộc đời tớ và ngược lại! Vậy nên. . Xin cậu. . Đừng tránh né được không!. Tiểu Du nhìn tôi và khóc. . Tôi không biết làm gì ngoài việc ôm cậu ấy vào lòng vỗ về. . - Tiểu Du. Đừng khóc. . Tớ sẽ rất đau lòng. . Tôi vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Tiểu Du,khẽ hôn lên chúng! Tôi đau lòng khi Tiểu Du khóc. . Nhưng lúc này có lẽ nên để cậu ấy khóc một chút. . Mặc dù tôi không biết Tiểu Du vì lý do gì lại muốn né tránh tình cảm của chúng tôi. . Nhưng tôi tin cậu ấy đã rất khổ tâm vì chuyện ấy. . Hi vọng sau hôm nay Tiểu Du có thể ném bỏ tất cả vướng mắc đó mà ở bên tôi. . - Dương Khả à! Tiểu Du khẽ gọi tên tôi. . Tôi khẽ đáp lại sau đó nắm tay Tiểu Du kéo cậu ấy ngồi xuống giường. . Sức khoẻ Tiểu Du dạo này cũng tốt lên rất nhiều nhưng nếu cứ đứng một chố lâu quá như vậy cậu ấy vẫn bị chóng mặt. . Sau một hồi khóc thì Tiểu Du cũng chịu nín. . Cậu ấy ngồi cùng tôi trên giường. . Đầu dựa vào vai tôi! Sau đó cậu ấy lên tiếng. - Dương Khả à. . Cậu biết không. . Thật ra. . Tớ thích cậu đã hơn một năm rồi! Tiểu Du nói khiến tôi có chút bất ngờ. . Tôi nhìn sang cậu ấy. . Vì Tiểu Du đang tựa vào vai tôi nên khi tôi quay sang môi liền chạm vào má của cậu ấy. . Nhưng tôi không bận tâm chuyện đó. . Hiện tại tôi chỉ muốn biết thực hư của câu nói kia. Tiểu Du thích tôi hơn một năm. . Đó là thật ư. . Tại sao tôi lại không hề cảm nhận được. . Tiểu Du biết được suy nghĩ của tôi nên cũng không bắt tôi phải lên tiếng hỏi. . Lại nói. - Hơn một năm trước chính là khi tớ bắt đầu nhập học. . Đó là ngày đầu tiên tớ vào lớp và nhìn thấy cậu. . Khi ấy cậu đang trêu chọc Từ Yên và Tiểu Lam! Nhóm các cậu ngồi chung với nhau. . Trò chuyện rất vui vẻ! Tớ từ nhỏ đã không có bạn bè nên rất ngưỡng mộ tình bạn của các cậu. . Sau đó mỗi ngày tớ đều nhìn các cậu vui vẻ cùng nhau. . Lúc ấy tớ đã ước rất nhiều lần là mình có thể được là một thành viên trong nhóm! Dương Khả à. . điều ước của tớ đã thành sự thật rồi. . Cậu đã giúp tớ đạt được ước mơ ấy. Tô cầm lấy tay Tiểu Du đặt vào tay mình và nắm chặt. Sau đó lên tiếng. - Không,Du à! Cậu là một cô gái tốt. . Tớ tin số mệnh đã gắn kết tất cả chúng ta lại với nhau. Tiểu Du khẽ cười nhìn tôi. . Có lẽ cậu ấy đang nghĩ. . Một đứa như tôi mà lại đi tin vào số mệnh. . Nhưng tôi thực sự tin vào điều đó! Nhưng Tiểu Du vẫn chưa trả lời vào chủ đề chính mà tôi muốn biết. . Vậy nên tôi liền hỏi. - Tại sao cậu khi ấy lại chú ý tới tớ mà không phải là Lý Nhã hay Từ Yên. Tiểu Du khẽ liếc tôi hỏi lại. - Tại sao cậu lại nghĩ là Lý Nhã và Từ Yên mà không phải cậu. Tôi mỉm cười đáp. - Bởi vì Lý Nhã là người có phong cách nhất và Từ Yên là người quyến rũ nhất. . Còn tớ. . Tớ không biết mình có gì đặc biệt. Tiểu Du cũng khẽ cười rồi nói. - Nhưng tớ lại thấy cậu đặc biệt. . Tớ chú ý cậu là bởi vì nụ cười của cậu. . Cách cậu quan tâm Từ Yên hay Tiểu Lam. . cách cậu giúp đỡ người khác! Không biết từ khi nào tớ bỗng có thói quen nhìn theo cậu mọi nơi cậu xuất hiện. . Đôi lúc sẽ bị cậu phát hiện nhưng cậu lại chẳng bao giờ nhìn tớ quá một giây. . Thậm chí tớ biết cậu không thích tớ. . Tiểu Du có chút mất mát khi nói câu đó. . Tôi muốn nói một câu biện hộ cho bản thân nhưng lại không biết nên nói gì! Thật sự là ngày trước tôi không thích Tiểu Du. . Tôi ghét mấy cô gái tiểu thư nhà giàu lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối mong manh,tôi ghét cái cách phô trương gia thế của Tiểu Du khi ngày nào cũng có xe hơi sang trọng đưa rước. . Tôi ghét cậu ấy sao lại luôn được các thầy cô giáo ưu ái đủ thứ trong khi chúng tôi thì không. . Và tôi cũng ghét ánh mắt cậu ấy nhìn tôi khi tôi vô tình bắt gặp. . Nó như có một ẩn tình gì đó muốn tôi hiểu nhưng mà tôi lại không thể hiểu. . Tiểu Du thấy vẽ bối rối củ tôi thì cười khẽ. . Cậu ấy nâng bàn tay tôi lên rồi đùa nghịch mấy ngón tay củ tôi rồi nói. - Cậu đừng áy náy. Cậu không có lỗi gì cả. Dương khả à. . Tớ thực sự chưa bao giờ dám mơ ước tới một ngày tớ có thể gần cậu như thế này. . Trước đây tớ chỉ có thể từ xa nhìn cậu. . Nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ khiến tớ cảm thấy hạnh phúc. . Cảm thấy tham lam cuộc sống này hơn. . Mỗi ngày tớ đều muốn được đến trường để được nhìn thấy cậu! Chỉ nơi nào có cậu tớ mới thấy cuộc sống có ý nghĩa! Tiểu Du càng nói tôi càng đau lòng. . Thì ra cậu ấy đã yêu tôi nhiều như thế. . Lâu như thế. . Vậy mà tôi lại không nhận ra. . Tôi đau lòng ôm lấy Tiểu Du nói khẽ. - Thật xin lỗi. . Tiểu Du. Tiểu Du im lặng trong vòng tay của tôi. . Rất lâu sau mới lên tiếng. - Dương Khả. Có phải tớ rất ích kỷ không. . Tớ không muốn khiến cậu đau khổ hay lo lắng nhưng lại kéo cậu vào vướng mắc của số mệnh mình. . Trong sâu thẳm tim tớ vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân mình. . Chỉ cần mình yêu Dương Khả là đủ,chỉ cần được nhìn Dương Khả là đủ,chỉ cần biết Dương Khả sẽ hạnh phúc là đủ!. Thế nhưng tớ lại theo một cách nào đó mà cứ dần dần xâm nhập vào cuộc sống của cậu! Đến khi cậu chú ý tớ. . Quan tâm tớ. . Rồi thích tớ. . Lúc ấy tớ rất hoang mang. . Một nửa thì suиɠ sướиɠ phát điên lên còn một nữa lại rãy rụa muốn trốn tránh! Nhưng mà tớ ích kỷ. . Tớ không làm được. . Không thể thừa nhận là thích cậu. . Nhưng lại không muốn để mất cậu. Dương Khả. Tớ. . thực sự xấu xa phải không. . Tiểu Du nhìn tôi. . Tròng mắt lại long lanh ướt. . Tôi cười khẽ. . Xoa xoa mái tóc cậu ấy rồi đáp. - Ừ. . Cậu rất xấu! Nhưng tớ lại thích một người xấu! Vậy nên cậu đừng tự trách bản thân nữa. . Hãy cứ tin rằng mọi thứ đã được số mệnh an bài. . Tiểu Du không lên tiếng. . Tôi lại hỏi. - Nhưng mà Du à. . Tớ vẫn chưa biết. . Nguyên do gì cậu lại không dám đối mặt với tình cảm của mình. . Cậu sợ hãi vì cả hai chúng ta đều là con gái sao. . Hay là một nguyên nhân nào khác. Tiểu Du nghe tôi hỏi lại có chút run rẫy bất an. . Tôi biết có lẽ điều này với Tiểu Du là không dễ nói vậy nên không hối thúc. . Tôi kiên nhẫn chờ đợi. . Rất lâu sau Tiểu Du mới khẽ lên tiếng. - Bởi vì tớ sợ mình khiến cậu đau khổ. . Tớ chưa bao giờ quan tâm tới chuyện cậu và tớ đều là con gái. . Chỉ yêu cậu,yêu một người mang tên Dương Khả cho dù cậu là ai. . Tôi có chút khỏ hiểu liền hỏi lại. - Tại sao cậu lại sợ tớ đau khổ. . Cậu sợ tớ không chấp nhận cậu sao! Hay sợ tớ không đủ kiên định để cùng cậu đi đến cuối đời. Tiểu Du lắc đầu đáp. - Không phải vậy. . Chính là tớ sợ bản thân mình không thể cùng cậu đi đến cuối đời. . Tớ sợ khi hai người ở cùng nhau rồi mà tớ lại phải ra đi. . Lúc ấy cậu sẽ phải làm sao. . Cậu có lẽ sẽ đau khổ,có lẽ sẽ oán hận tớ! Tớ không muốn điều đó xảy ra. Tiểu Du dường như đang thật sự sợ hãi khi nghĩ về điều đó! Tôi càng thêm mù mịt. . - Cậu sợ bản thân không kiên định sao Tiểu Du. Cậu sợ sau này mình sẽ thay đổi,sẽ yêu một người khác. Tôi hỏi lại. Tiểu Du liền vội vàng lắc đầu! - Không. . Tớ sẽ không thay đổi. . Cả đời tớ chỉ có thể yêu một người. . Đó là cậu! Điều khiến tớ lo sợ còn đáng sợ hơn. Dương Khả à! Tớ! Tớ sợ. . Mình sẽ chết! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !. . .