Long thần ở rể

Chương 1 : chịu đủ nhục nhã

“Bà nội, có thể có cháu mượn ba tỉ rưỡi được không? Di Lý ở. trại trẻ mồ côi bị nhiễm trùng đường tiểu, rất cần tiền để chữa bệnh, bà có thể…” Nét mặt Diệp Trung xấu hổ cùng khó xử nhìn bã cụ Trần. Tối nay là tiệc mừng thọ bảy mươi của bà cụ Trần, cũng chính là người đứng đầu nhà họ Trần. Ấy mà vào đúng lúc này, chồng của cháu gái bà là Diệp Trung bỗng lên tiếng hỏi xin Vay tiền Một lời này thốt ra khiến cả nhà họ Trần được phen kinh sợ. Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Trung bằng ánh mắt khó mà tin nối. Quả nhiên, bà cụ Trần mới giây trước thôi vẫn còn đang cười vui vẻ, ngay giây sau sắc mặt đã sa sâm xuống Bà ta ném tách trả trong tay xuống, tức tối mảng to: “Thằng khốn này, anh đến chúc thọ tôi hay là đến vay tiền hị Vợ của Diệp Trung là Trần An Nhiên vội vàng đi tới giải thích: “Bà ơi, Diệp Trung không hiểu chuyện, bà đừng trách tội anh ấy” Vừa nói, cô vừa kéo Diệp Trung đứng sang một bên. Ba năm trước, khi ông cụ Trần vẫn còn tại thế, không biết ông tìm đâu ra Diệp Trung, lại còn nhất quyết gả cháu gái trưởng của mình là Trần An Nhiên cho anh. Lúc đó Diệp Trung chỉ là kẻ không có nối một xu dinh túi, chẳng khác nào một tên ăn mày. Trần An Nhiên không thích Diệp Trung. Nhưng vì lúc đó sức khỏe ông cụ Trần đã suy yếu, không còn sống được bao lâu mà cô đã gật đầu đồng ý, hoàn thành tâm nguyện của ông. Sau khi ông cụ qua đời, người nhà họ Trần tìm nghĩ trăm phương ngàn kế để đuối Diệp Trúng đi Chỉ là thái độ của Diệp Trung luôn hờ hững, lãnh đạm. Mặc. cho người ta có s[ nhục như thế nào, anh cũng không quan tâm hay dao động, tiếp tục ở rế nhà họ Trần. Lúc này, em họ của Trần An Nhiên là Trần Thúy Vi đứng bên cạnh cười cợt, cô ta nói: “Chị à, chị xem chị gả cho cái đồ ăn hại gì vậy chứ? Em và Quang Vũ mới chỉ đính hôn thôi, còn chưa kết hôn đâu đó mà anh ấy đã tặng bà nội miếng ngọc Phật Hoa Điền. Chồng chị đã không mang quà tới tặng thì thôi, lại còn có mặt mũi đi vay tiền bà nữa cơ đấy” “Đúng rồi đó anh Trung à. Hai chúng ta đều là r nhà họ. Trần. Anh thân là rể trưởng mà như thế này thì thất bại quá rồi đó” Người đàn ông vừa mới lên tiếng là chồng chưa cưới của Trần Thúy Vi, cậu chủ của một đại gia tộc ở vùng này – Vương Quang Vũ Mặc dù Vương Quang Vũ chuấn bị kết hôn với Trần Thúy Vi nhưng ở trong mắt của anh ta thì so với vợ của Diệp Trung là Trần An Nhiên, sắc đẹp của Trần Thúy Vi vẫn thua kém An Nhiên đến mười vạn tám nghìn dặm. Trần An Nhiên là nữ thần tiếng tăm lừng lấy khắp Hải Phòng, nhưng nữ thần lại gả cho một thẳng ăn hại vô dụng như thế kia, trong lòng Vương Quang Vũ cũng thấy vô cùng khó. chịu. “Cái tên ăn hại này, cậu mau cút khỏi nhà họ Trần của chúng tôi đi” “Đúng đó, mặt mũi của nhà họ Trần bị tên này làm mất hết rồi” “Tôi thấy anh ta muốn vay tiền chỉ là giả thôi, cổ ý làm bà cụ mất vui mới là chính ấy chứ” Diệp Trung nhìn cả nhà họ Trần đang chĩa mũi nhục mạ mình, anh vô thức nắm chặt tay lại Hôm nay phải vay tiền bà cụ Trần, âu cũng là chuyện bất đắc dĩ. Khi trước, dì Lý ở trại trẻ mồ côi đã từng thu nhận, giúp đỡ anh, cứu anh một mạng. Bây giờ dì ấy bị nhiễm trùng đường tiểu cầu cần thẩm tách, thay thận cũng phải tốn ít nhất ba tỷ rưỡi, Anh cũng là hết cách rồi nên mới mở miệng cầu xin bà cụ như thế. Anh cứ nghĩ hôm nay là sinh nhật, là mừng đại thọ của bà cụ thì nói không chừng bà sẽ vui, sẽ tốt bụng má đồng ý giúp đỡ. Không ngờ là bản thân lại bị hợ chế giễu, làm nhục đến như vậy. Nếu không phải cần gom tiền cứu chữa tính mạng cho ân nhân thì Diệp Trung ảnh đã sớm quay người rời khỏi cái nơi đầy thị phi này rồi Diệp Trung đè nén nỗi uất ức trong lòng mà cầu xin bà cụ Triệu: “Bà nội, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, cháu xin bà mở lòng từ bi” Trần An Nhiên đứng bên cạnh cũng có phần lúng túng mà nói: “Bà nội, Diệp Trung từ năm tám tuổi đã không có bố, là cô Lý ở trại trẻ mồ côi đã giúp đỡ, nuôi dạy anh ấy, bà ơi, cháu xin bà giúp anh ấy..” Bà cụ Trần đen mặt, đáp: “Bảo bà giúp nó? Được, trừ phi cháu và nó ly hôn, sau đó gả cho cậu Trương, nếu cháu nghe lời thì bà sẽ cho nó ba tỉ rưỡi ngay lập tức.” Cậu Trương mà bà cụ vừa nói chính là người vẫn luôn theo đuổi Trần An Nhiên, Trương Văn Hạo. Nhà họ Trương là gia tộc thượng lưu ở Hải Phòng, còn lớn mạnh hơn nhà họ Trần rất nhiều. Cũng chính vì vậy mà bà cụ vần luôn muốn nịnh bợ. Lúc này đây, quản gia cất bước chạy vào, lớn tiếng nói: “Cậu Trương, Trương Văn Hạo sai người đưa quà mừng thọ tới! Là một miếng ngọc Phỉ Thúy điêu khắc Phật, trị giá mười tỉ rưỡi? Bà cụ Trần vui mừng khôn xiết, bà bật thốt lên: “Mau mang tới, mang tới đây, đế tôi xem một chút” Quản gia lập tức mang miếng ngọc Phi Thúy xanh biếc hình Phật lên, tất cả mọi người ở đó đều thốt lên kinh ngạc. Miếng ngọc Phi Thúy hình Phật màu xanh biếc óng ánh, không có một chút tạp chất nào, nhìn qua cũng biết là hàng cao cấp. Vương Quang Vũ vừa tặng miếng ngọc Phật Hoa Điền, nhìn thấy Phật bài Phỉ Thúy này thì cũng khó mà chịu nổi, không ngờ cái tên Trương Văn Hạo này chẳng có quan hệ gì với nhà họ Trần cả mà cũng vung tay xa hoa như thế: Bà cụ Trần vui mừng hớn hở ngắm nhìn miếng ngọc Phỉ Thúy hình Phật này Bà ta phấn khởi vô cùng, nói: “Ôi trời, cậu Văn Hạo có lòng quá. Nếu cậu ấy là cháu rể của tôi thì có nằm mơ tôi cũng cười đến tỉnh dậy mất” Nói xong, bà ta ngẩng đầu nhìn Trần An Nhiên: “Sao nào? ‘Cháu có muốn cân nhắc điều kiện mà bà mới nói không?” Trần An Nhiên lập tức lắc đầu: “Bà nội, cháu sẽ không lý hôn với Diệp Trung đâu” Vẻ mặt của bà cụ Trần trở nên mờ mịt trong nháy mắt, bà tức giận mắng: “Người ta cho mặt mũi cũng không cần phải không! Cứ thích treo cổ bên cạnh cái thẳng ăn hại này. Đuổi thằng rác rưởi này ra ngoài cho tôi! Tiệc mừng thọ của tôi không cho tên đồ vô dụng này {ham gia!” Diệp Trung hết sức thất vọng về nhà họ Trần, lúc này anh cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục chờ đợi ở nhà họ Trần nữa, anh nói vớï Trần An Nhiên: “An Nhiên, anh đến bệnh viện thăm đi Lý” Trần An Nhiên vội nói: “Để tôi đi với anh”’ Lúc này bà cụ Trần lại mảng: “Nếu cháu đi thật thì sau này. bà sẽ không có đứa cháu gái này nữa. Cháu mang theo bố mẹ và thẳng ăn hại này cùng nhau cút khỏi nhà họ Trần luôn đi!” Trần An Nhiên cũng ngấn ra, không ngờ bà cụ lại nói ra những lời ác độc như thể, Diệp Trung vội nói: “Em ở lại đi, không cần phải để ý đến anh” Nói xong, không đợi Trần An Nhiên phản ứng lại, anh đã xoay người đi ra ngoài Anh trai Trần Thúy Vị, Trần Thanh Long đứng đằng sau cười ha hả, nói: “Ôi em rế tốt à, cậu đế bụng đói mà đi vậy hả, không lẽ định đi ra đường xin cơm hay sao? Nếu vậy mặt mũi nhà họ Trần chúng tôi sẽ bị cậu làm cho mất hết đấy, Tôi còn mấy đồng lẻ đây, cậu cầm đi mà mua bánh baö ăn” Trần Thanh Long nói xong thì một đồng xu, vứt xuống dưới chân Diệp Trung, Cả nhà họ Trần âm ï cười to. Diệp Trung cần răng, không quay đầu lại mà rời khỏi nhà họ Trần. Nhưng chỉ một lúc sau khi rời nhà, một người đàn ông, khoảng năm mươi tuổi, một thân vest đen đứng trước mặt anh. Hai người đối diện nhìn nhau, Người đàn ông nọ cúi người chào anh: “Cậu chủ, những năm qua cậu đã phải chịu khổ rồi” Diệp Trung nhíu mày, khí chất trên người bỗng dưng thay đổi, anh lạnh giọng hỏi: “Ông là Đường Tứ Hải?” Diệp Trung thoáng rùng mình, anh đáp nhẹ: “Đương nhiên là nhớ chứ! Tôi nhớ từng người trong số các ông, năm đó các. ông ép bổ mẹ đưa tôi rời khỏi Hà Nội, cả nhà lưu lạc. Bổ mẹ tôi bất hạnh qua đời, tôi cũng trở thành cô nhỉ, các ông lại muốn tìm tôi để làm gì” Đường Tứ Hải vô cùng đau khố, ông đáp: “Cậu chủ, lúc bố cậu qua đời ông cụ cũng đau lòng lảm, nhiều năm qua ông cụ vẫn luôn đi tìm cậu, giờ tìm được rồi, cậu theo tôi về ặp ông cụ để Diệp Trung lạnh lùng nói: “Ông đi đi, cá đời này tôi cũng không muốn gặp lại ông ta nữa” Đường Tứ Hải hỏi: “Cậu chủ còn trách ông cụ sao?” “Đương nhiên rồi” Diệp Trung gân từng chữ một: “Đời này tôi cũng sẽ không thả thứ cho ông ta” “ôi..” Đường Tứ Hải thở dài một tiếng, nói: “Ông cụ biết những năm qua cậu sống khổ thế nào, bảo tôi bồi thường cho. cậu một ít. Nếu cậu không muốn trở về thì mua lại xí nghiệp lớn nhất Hải Phòng giao cho cậu. Còn cả tấm thẻ này nữa, mật khẩu là sinh nhật của cậu” Vừa nói, Đường Tứ Hải vừa đưa một tấm thẻ đen cao cấp của ngân hàng Hoa Kỳ ra “Cậu chủ, cả nước chỉ có năm thẻ như thế này thôi. Trong này là chút tiền tiêu vặt ông cụ cho cậu, tổng cộng là ba mươi lăm nghìn tỷ”