Hà Anh trợn trừng mắt. Một là vì chất giọng như sấm dậy đó chính là của Nguyễn Hoàng. Hai là Nguyễn Hoàng vừa gọi người này là bệ hạ! Nàng bối rối nhìn cặp mắt khó xử của hoàng thượng kia rồi cúi đầu chạy ra sau lưng Nguyễn Hoàng. Hoàng thượng kia nhìn thấy nàng ngoan ngoãn chạy về với y, lòng có chút xót xa, nhưng vẫn mỉm cười rồi đi đến chỗ hai người. -Nguyễn Hoàng, đã lâu không gặp! Từ lúc Lê Trang Tông về Tây Đô năm ngoái, Nguyễn Hoàng vào yết kiến một lần rồi phải dẫn quân đi biệt. Nguyễn Hoàng nhìn khung cảng đìu hiu vắng vẻ xung quanh rồi nhăn mặt. Hà Anh hơi nheo mắt, có gì đó kì lạ giữa hai người họ. Vua chỉ cười, quay sang Hà Anh. -Hà Anh, ta rất vui được gặp nàng. Ta không cố ý giấu nàng thân thế của ta, nhưng thấy nàng vô tư như thế, ta không nỡ thấy nàng khúm núm sợ sệt. Mong là sau này nàng vẫn có thể đối xử với ta như lúc nãy. -Dĩ nhiên rồi, bệ hạ. Nguyễn Hoàng nheo mắt nhìn Hà Anh hồ hởi hứa hẹn với vua. Lê Trang Tông lắc đầu. -Cứ gọi ta là Duy Ninh. Đừng gọi là bệ hạ. Vua lại để một dân nữ gọi tên húy của mình sao? Nguyễn Hoàng chắp tay thưa. -Đã không còn sớm nữa. Mời bệ hạ sớm hồi cung. Duy Ninh nhìn Nguyễn Hoàng, cười nhưng nụ cười đầy ẩn ý. Y vỗ lên vai Nguyễn Hoàng rồi rời đi. Hà Anh vẫn như gà con chạy lon ton đuổi theo Nguyễn Hoàng. Nhưng y đã cố tình đi chậm lại để nàng không phải hồng hộc thở nữa. -Người đó là hoàng thượng sao? -Có vấn đề gì sao? Có chứ! Trong sử chép Lê Trang Tông sinh trước khi binh biến xảy ra rất lâu, chắc giờ cũng phải ba chục tuổi. Cái tên khi nãy mặt non choẹt thế kia mà! Vả lại đời sau cũng có nhắc đến điều khó giải. Vua Lê Trang Tông được chép là con vua Lê Chiêu Tông. Nhưng Lê Chiêu Tông sinh năm 1506, vua Lê Trang Tông lại sinh năm 1514. Chẳng lẽ mới 8 tuổi vua đã có con! Điều này trong buổi tiệc với các anh chị khoa Sử ở văn phòng của Quang Minh nàng đã từng được nghe qua. Người ta còn nói, Nguyễn Kim nôn nóng đánh đuổi nhà Mạc nên đưa con mình lên nói là con vua. -Anh ta...bao nhiêu tuổi vậy? Nguyễn Hoàng nhăn mặt. Có kẻ dám hỏi tuổi vua và gọi vua là anh ta sao? Nhưng không hiểu sao y lại đằng hắng rồi trả lời. -Bệ hạ hơn ta một tuổi. Vậy là Lê Duy Ninh mới hai mươi tuổi. Là tên nào chép sử vậy! Làm người đời sao tốn không ít giấy mực thắc mắc. -Cô hỏi để làm gì? Hà Anh cười khì. -Chỉ là người ta đồn hoàng thượng là một người già yếu đen nhẻm. Tôi tò mò thôi. Phải mà, giai thoại dân gian kể rằng Lê Duy Ninh ngày bé tên là Chổm, mẹ y từng tình cờ được gặp vua Lê Chiêu Tông một lần khi vua đang bị Mạc Đăng Dung giam lỏng ở phường Đông Hà. Sau đó bà có mang và sinh ra Chổm. Chổm lớn lên nhà nghèo, phải đi vay mọi người để sống qua ngày và hứa sẽ trả đủ nợ. Bỗng gặp lúc Nguyễn Kim khởi binh chống nhà Mạc, tìm được Chổm là dòng dõi nhà Lê nên lập làm vua, một bước lên mây. -Giai thoại đó là không đúng. Lúc Mạc Đăng Dung cướp ngôi vua, bệ hạ được Lê Quán dẫn trốn sang Ai Lao. Hà Anh gật gù.Nhưng nhân gian vẫn có thành ngữ "Nợ như chúa Chổm" đấy thôi! Không ngờ nàng lại được gặp chúa Chổm trong truyền thuyết. Đã vậy còn phải thừa nhận chúa Chổm rất đẹp trai mà... Thấy Hà Anh cười tủm tỉm, Nguyễn Hoàng hừ lạnh. Lúc này nàng mới nhớ ra ban nãy nàng và y cãi nhau to. Hình như y đi tìm nàng mới đến tận suối Cá này. -Này... Hà Anh chạy đến, túm lấy tay áo, vô tình chạm phải bàn tay y. Nguyễn Hoàng trừng mắt. -Sao tay cô lạnh thế? -À.. Nãy giờ nàng nghịch nước, đón gió lồng lộng, không lạnh mới lạ. -Tôi không sao mà. Nguyễn Hoàng chẳng để nàng nói thêm gì. Y cởi áo khoác ngoài ra rồi phủ lên đôi vai Hà Anh. Khoảng cách gần thế này, cử chỉ lại ấm áp thế này. Trời ạ, nam nhân Việt cổ đâu có thua kém mấy soái ca ngôn tình đâu! Nguyễn Hoàng thấy đôi má Hà Anh ửng hồng, y khẽ nhếch miệng cười. Hà Anh cứ dán mắt xuống đất, bỏ qua nụ cười đáng yêu đó. -Về phủ nhé? Câu nói của y đã nhẹ nhàng hết mức có thể rồi. Hà Anh có thể cảm nhận được điều đó. Nàng nhìn gương mặt đỏ lự của y. -Anh đuổi tôi đi mà. Nguyễn Hoàng đằng hắng. Y nhìn đi đâu đâu, nhưng tay y lại khều khều nắm lấy tay nàng. Hà Anh phì cười. Nguyễn Hoàng thu vào tầm mắt nụ cười ngại ngùng đó, y bất giác thấy lòng mình vui tươi lắm. Hà Anh tự nhiên thấy mình thích cái cảm giác xốn xang kì lạ mỗi khi ở bên Nguyễn Hoàng. Không lẽ, nàng thích cái tên mặt sắt này rồi. -Ta...xin lỗi vì đã lớn tiếng với cô. Hà Anh gật gù tủm tỉm, y vẫn không nhìn nàng, ánh mắt ngập trong bối rối. Nguyễn Hoàng đã hạ mình xin lỗi nàng... -Tôi cũng mất bình tĩnh mà, không sao đâu. Hà Anh không nghe Nguyễn Hoàng nói gì nữa. Nhưng nàng đã thấy được nụ cười trên khóe môi cong lên của y. Đôi môi của y rất đẹp, đẹp hơn môi con gái nữa. Y cười càng làm lòng người xuyến xao hơn. Hà Anh bất giác rụt tay khỏi tay y, ngượng ngùng nhìn về phía suối Cá ngập trong sương ảnh. Đúng như Nguyễn Hoàng dự đoán. Mấy ngày hôm sau Lê Duy Ninh tìm đến tận cửa rồi. May là lúc này Nguyễn Kim và Trịnh Kiểm đều không có nhà, không thì lớn chuyện mất. Nguyễn Hoàng cúi đầu chắp tay. -Bệ hạ xa giá đến dinh, thần không thể tiếp đón từ xa, mong ngài thứ tội. -Hạ khê hầu không cần đa lễ, trẫm miễn cho. Nguyễn Hoàng nheo mắt. Rõ ràng là Duy Ninh đang muốn nhắc khéo đến địa vị vua tôi. -Chẳng hay hôm nay bệ hạ có gì cần căn dặn mà phải đích thân đến đây? -Trẫm chỉ là đi thăm thú ngang qua đây nên ghé vào thăm. -Thật tiếc quá, hiện tại cả cha và anh rể của thần đều không có nhà. -Vậy là khanh đang đuổi trẫm? -Thần đâu dám. Tính Duy Ninh cũng không thích vòng vo, y nói thẳng. -Thật ra, hôm nay ta đến đây để tìm Hà Anh ở bờ sông hôm đó. -Ý bệ hạ nhắc đến Nguyễn Hà Anh? Nguyễn Hoàng nhếch mày nhìn ánh mắt si mê của Duy Ninh khi nhắc đến Hà Anh. Không ngờ Hà Anh chỉ diện kiến vua một lần đã lọt vào mắt xanh rồi. Ai ngờ đâu vua lại đến tận phủ vì nàng. Chuyện này xem ra lại nhập nhằng hơn rồi. -Bệ hạ có việc chi phải gặp nàng ấy? -Trẫm gặp ai làm gì, không lẽ khanh quản được? Nguyễn Hoàng nhìn ánh mắt đang nheo lại của Duy Ninh. Y cười lạnh lẽo rồi nói, gương mặt tựa sắt đá. -Bệ hạ gặp nữ nhân nào thần đâu dám quản. Nhưng bệ hạ muốn gặp nữ nhân của Nguyễn Hoàng thần. Tất nhiên là không thể không quản! Nữ nhân của Nguyễn Hoàng! Mắt Duy Ninh bây giờ như hai hòn lửa phừng phực thiêu đốt không gian. Quả thật y đã thấy Nguyễn Hoàng dắt tay Hà Anh đi. Nhưng chẳng phải một lúc sau Hà Anh đã rụt tay lại hay sao? Nữ nhân vô âu vô lo đó lại là nữ nhân đã có chồng sao? Y không tin! Tên Nguyễn Hoàng này còn dám đe dọa y như vậy, đúng là phạm thượng! Duy Ninh bất ngờ cười lớn. -Trẫm nghe khanh xưa nay không gần nữ sắc, lại vô cùng gia giáo phép tắc. Không có chuyện nàng ta là người của khanh mà khanh còn chưa cưới về! -Nếu thần chưa cưới về, sao lại để nàng ấy trong phủ? -Nếu chỉ mới rước về phủ, thì vẫn chưa là người của khanh! -Tin hay không đều là do bệ hạ quyết định. Duy Ninh gập mạnh cây quạt, nhếch mép cười khẩy. -Trẫm, không tin! Lời y như sấm dậy. Y đứng lên nhìn sang gia nô đứng hầu. -Dẫn ta đến chỗ của Nguyễn tiểu thư. Cậu bé hốt hoảng toan lao đi. Nguyễn Hoàng cũng đứng phắt dậy, gầm lên. -Đứng lại đó. Duy Ninh ngấu nghiến nhìn Nguyễn Hoàng. -Khanh dám? Nguyễn Hoàng vẫn đứng như trời trồng, ánh mắt mang một cỗ sát khí. -Thái tể xem ra dạy bảo con trai và người hầu trong nhà không tốt rồi! Nghe nhắc đến Nguyễn Kim, Nguyễn Hoàng lập tức chau mày. Duy Ninh chẳng dựa vào ai khác ngoài Nguyễn Kim, mà Nguyễn Kim lại chính là điểm yếu của Nguyễn Hoàng. Cậu bé gia nô thấy vua nổi giận thì sợ quá quỳ xuống lạy liên tục. -Để con dẫn đường thưa bệ hạ. Duy Ninh hất cằm sang Nguyễn Hoàng đang im bặt, nhếch môi cười.