ANGELINE CẢM THẤY VAI MÌNH BỊ LẮC MẠNH. Cô mở mắt và điều đầu tiên trông thấy là nụ cười ranh mãnh của Howl. Khác hẳn với ngày hôm qua, trông cậu tươi tỉnh khác thường. “Có thứ này tuyệt lắm.” Cậu thì thầm vào tai cô. “Dậy đi và anh sẽ chỉ cho em xem.” Angeline thở dài một tiếng nuối tiếc, ép mình ngồi dậy. Howl bỏ ra ngoài lều, còn cô vẫn ngồi đó một lúc, bần thần nhìn vào không trung. Một lát sau, Angeline mới vén cửa lều đi ra. Howl đứng đó, trên bãi cỏ xanh mượt như lụa gấm, dưới chân là một con chim lớn, sải cánh của nó rộng đến đáng kinh ngạc. Ở đùi, máu chảy ra bởi một vết cắt sâu, thấm đẫm bộ lông. Howl đã trói hai chân nó lại, con vật chỉ biết nằm đó và đôi khi giãy dụa. “Làm sao anh bắt được nó vậy?” Angeline đến gần con vật. Đây là lần đầu tiên cô thấy con chim nào to đến thế, nó trắng muốt và có cặp mắt đỏ đầy kiêu hãnh. “Nó đang trộm táo của chúng ta.” Cậu nói. “Mổ xuyên qua cái bao. Anh nghĩ sẽ đến lúc chúng ta hết thức ăn, nên có lẽ nên bắt đầu làm quen với khu rừng.” Angeline nhìn cậu, rồi lặng lẽ gật đầu. Trong giỏ không còn nhiều táo, nước uống có thể kiếm được nhưng thức ăn thì đã gần cạn kiệt. Không còn cái pho mát nào, và giỏ táo chỉ còn lại hai quả đang đà héo. Nếu không có con cá hôm qua, có lẽ cả hai đã ăn hết thức ăn mang theo. Howl cầm chân con vật lên và hướng đến bờ suối. “Giúp anh làm thịt nó, Angie, sau đó chúng ta sẽ đi tiếp. Kcchông cần vội vã quá đâu.” Angeline khựng lại. Cô ngẩng nhìn Howl, cầm lấy con dao săn. “Anh vẫn không đổi ý sao?” Cô hỏi. Howl đang kéo lê con chim trên đất thì dừng lại. Cậu nén một tiếng thở dài, đặt con vật xuống: “Đi theo anh.” Howl dẫn cô vòng qua cái lều và dừng trước đống củi đã tàn đêm qua, chung quanh than gỗ đen cứng lại, phủ đầy tro. Đặt cạnh một tảng đá kê gần đống củi lửa là thanh kiếm khắc chữ Enochian. Angeline hết nhìn nó rồi lại nhìn Howl, không giấu được ngạc nhiên: “Cô ta đã đến đây à?” “Có vẻ thế, vào đêm qua.” Howl lục túi mình. “Chỉ để lại thanh kiếm và thứ này.” Howl đưa cô một mảnh giấy vò nhàu, bên trong viết đúng một chữ không thể cẩu thả hơn: “Tây.” “Iolite chưa từng có ý định đi với chúng ta đến cùng.” Howl nói. Angeline mím môi. Cô bỗng vò nát tờ giấy và ném xuống đống than đã tàn: “Cô là một kẻ hèn.” Thái độ đó của cô khiến Howl lúng túng. Cậu vội đuổi theo Angeline khi cô quay bước đi. Angeline đi đến chỗ con chim, cầm lấy chân nó và xách lên, bước lại chỗ con suối. Howl giúp cô đặt nó xuống một tảng đá trơn nhẵn ngay giữa dòng suối nông; gấu quần cậu ướt sũng. “Vậy là em vẫn còn giận anh à?” Cô tháo dây trói con chim: “Tùy xem anh định đi đâu đã.” “Chẳng phải chúng ta phải đi về phía Tây sao?” Angeline ngước mắt nhìn cậu. Thoạt đầu bình lặng và buồn bực, nhưng trái ngược với đôi mắt lạnh tanh của mình, cô hơi mỉm cười. Nụ cười cô vì thế mà biến thành vẻ ranh mãnh mà có lẽ bị lây từ Howl. Cậu chẳng nói chẳng rằng, nhoẻn cười đáp lại. Thung lũng đầy cỏ, hoa dại và rêu là một nơi đẹp đến mức Angeline chỉ muốn đi chậm lại. Cuối cùng cô cũng lấy lại được sự tỉnh táo, và niềm vui trong cô khiến cô chỉ muốn thốt lên: đây là vùng Ánh sáng! Dù ở đây, không khí vẫn giá lạnh, nhưng đến trưa, cái nắng trong leo lẻo chiếu qua những tán cây ngào ngạt mùi gỗ và hoa làm Angeline không còn nghi ngờ gì nữa. Sau khi xuống dốc được vài giờ về hướng Tây, thung lũng trải rộng ra thành một vùng đất êm đềm đầy cỏ. Có những loài cây hoa nở sớm, trắng cả cành lá và tỏa hương ngào ngạt. Khắp nơi chỉ có cây cỏ, nắng và mùi hoa rừng mùa xuân. “Nóng thật.” Howl nói trong bộ quần áo bằng len và da. Cậu quay ra ghét những cái áo choàng dày đến mức đã định vứt nó đi. Bản thân cô cũng thấy nóng nực chẳng kém, nhưng Angeline không cằn nhằn gì. Cô không đếm được số ngày mình đã đi, kể từ lúc còn ở ngôi nhà của Iolite, nhưng dễ đã lên đến một tuần. Angeline không biết mình sẽ ở đâu trong một tuần nữa, nhưng thật sự, cô cảm thấy phấn khích hơn là sợ. Cô đang về nhà. Nhà thật sự. Buổi chiều buông xuống trên những dải đồi mềm như lụa. Angeline và Howl đã thoát khỏi cánh rừng ẩm thấp, nóng nực, để đến vùng đồng bằng phẳng lặng, lộng gió. Nắng đổ loang ra vùng trời phía tây, mây chuyển thành màu cam vàng rực rỡ. Angeline mím môi và nín thở. Cô nhận ra Howl cũng thế. Chưa ai trong số cả hai từng chứng kiến cảnh hoàng hôn. Nếu có, Angeline cũng không thể nhớ được vì khi ấy cô còn quá bé. Gió vờn qua tóc Howl, làm khô những giọt mồ hôi và mơn trớn trên làn da, mái tóc cậu: “Anh không nghĩ mình sẽ nói thế này, nhưng đây có lẽ là thứ đẹp nhất anh từng trông thấy.” Angeline hướng mặt về phía hoàng hôn, cô gật đầu, gió đong đầy buồng phổi cô cùng mùi cỏ ngào ngạt. “Em chỉ hy vọng chúng ta có thể nán lại ở đây lâu một chút.” Cô nói, nheo mắt nhìn mặt trời đỏ cháy. “Hình như là một thị trấn.” Howl nói. Angeline nhìn theo, và quả thực, ở phía chân trời đằng Tây là một thị trấn lớn, đồ sộ, cô thậm chí có thể trông thấy những ngọn tháp cao vút từ phía đó. “Anh có nghĩ nên đi tiếp không?” Angeline hỏi. “Chúng ta có thể đi vòng qua.” “Chẳng có lịch trình cụ thể nào đâu Angie. Cứ hướng Tây và chỉ thế thôi. Nếu nghỉ ở đây thì đằng nào ngày mai chúng ta cũng sẽ phải đi qua đó. Vả lại đi vào ban đêm sẽ thuận tiện hơn.” Angeline gật đầu. Kể cả gió có lớn đến mức nào, cùng không thể át đi tiếng tim đập trong lồng ngực cô. Vùng Ánh Sáng! Cô vẫn muốn thốt lên cụm từ ấy. Trái tim cô đập mạnh mẽ hơn. Dẫu đây vẫn chưa phải quê hương của cô, Angeline vẫn cảm thấy sự rạo rực đang đốt cháy mình. Cô thúc ngựa, con ngựa hí ầm lên và lao về phía ánh sáng. Chạng vạng tối, Angeline và Howl đã vào trong thị trấn. Cả hai buộc phải khoác áo choàng vào và xuống dắt ngựa. Qua một cây cầu trắng ngà, thị trấn hiện ra lung linh đèn đuốc. Dòng người vẫn tấp nập. Bóng tối chạng vạng khiến cô và Howl có lợi thế khi hòa mình vào dòng người trên đường phố. Những chiếc đèn lồng hình trăng và sao treo trên những mái nhà; những cây đuốc thắp sáng rực trước nhiều ngôi nhà khác. Trời càng tối, ánh đèn đuốc càng sáng hơn. Angeline không thể phân luận ra được những người quanh mình đang nói gì. Cô chợt thấy buồn bã. Cô đã quên mọi thứ về tiếng mẹ đẻ từ khi sang vùng Bóng tối, và bấy giờ, cô chẳng thể hiểu được ngôn ngữ của chính nơi mình sinh ra. Angeline thấy ghen tỵ với Howl. Cậu từng học tiếng Enok, tiếng của vùng Ánh sáng vì đã từng học qua. Cậu biết nói một ít, và nghe đủ tốt để hiểu những gì người xung quanh đang nói: “Có vẻ đang có một lễ hội hay gì đó.” Howl nói. “Ngày lễ của họ để bắt đầu mùa vụ mới...” Angeline khó khăn mới lách được lên phía trước. Cô quan sát những gương mặt trong đám đông, tự hỏi liệu mình có nét gì giống họ. Nhưng Angeline thất vọng khi thấy hoàn toàn chẳng có gì. Người địa phương vùng này có mái tóc nâu cháy như râu ngô, nước da tuy đậm hơn Angeline, nhưng lại có ánh đỏ thay vì màu rám vàng như người Amenrut. Họ có mắt đen, cao lớn - cả phụ nữ và đàn ông, khỏe mạnh và luôn nở nụ cười. Đêm buông xuống, dày thăm thẳm và đầy sao. Chỉ cách có một dãy núi và mấy cánh rừng, nhưng Angeline không thể tin hai vùng đất có thể khác nhau đến thế. Cô đã không thấy sao từ lâu lắm rồi, lâu đến mức cô không nhớ nổi hình dạng của chúng. Chúng sáng lên lấp lánh tựa những viên ngọc quý dưới lòng biển, hằng hà sa số thắp sáng bầu trời. Dường như đây là lễ hội đêm, vì khi buổi tối đã đến, lễ hội mới bắt đầu: những chiếc xe diễu hành, xiếc, ca hát và lửa trại. Kể cả ở những bữa tiệc lớn nhất của vùng Bóng tối cũng khó tìm được bầu không khí này. Ở một đài phun nước thưa người qua lại hơn, vì mọi người đang bận chú ý đến đoàn diễu hành với ngựa và những chiếc vòng lửa đi qua, cô và Howl ngồi nghỉ lại. Cô lấy ra thịt của con chim ban sáng, đã được hun khô, nướng chín và đưa cho Howl. “Giờ thì anh đã ước được sống ở đây chưa?” Angeline hỏi đầy tự hào. “Một chút.” Cậu nói. “Nhưng trời vẫn nóng quá và...” Angeline nhướn mày, giật lại miếng thịt trên tay cậu. Howl bật cười: “Được rồi, nơi này... không tệ chút nào. Giờ thì anh lấy lại bữa tối của mình được chưa?” Angeline đưa lại cho Howl cái đùi nướng đã nguội: “Em luôn muốn nghe anh nói thế.” Đoàn diễu hành đi qua gần cạnh đài phun nước, và đám đông hò reo ầm ĩ. Angeline không thấy gì nhiều, nhưng cô vẫn rướn mình đứng lên xem. Ngay khi Angeline bước về phía trước, ai đó bỗng vụt xuất hiện và đâm sầm vào cô, mạnh đến mức Angeline và cả người đâm vào cô đều ngã xuống đất. Kẻ vừa đâm vào cô là một cô gái, Angeline không thể nhầm được vì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cô ta chửi rủa ngay bên tai: “Khốn kiếp nhà nó! Đi đâu mà... Cái hông chết tiệt của tôi...!” Angeline chống tay đứng dậy. Cô ngẩng đầu nhìn lên cô gái kia: “Xin lỗi. Tôi không thấy cô...” “Bỏ đi!” Cô ta gạt tay. Howl đứng dậy, cậu định đến đỡ Angeline thì trông thấy một vật lấp lánh rơi dưới đất, ngay chỗ chân mình. Khi nhặt nó lên và ngắm nghía, Howl đột ngột nhận ra nó. Một người khác tất tả chạy đến, vừa chạy vừa kêu “Vanessa.” Cậu ta ngang tuổi Angeline, tóc nâu và đầm đìa mồ hôi. “Cậu không sao chứ?” Cậu ta hỏi cô gái. Angeline tự đứng dậy, chẳng buồn phủi chiếc áo choàng vì nó đã vốn bẩn. Cô nghe thấy tiếng cô gái kia gắt lên: “Cậu có định giúp mình đứng dậy hay không?” Cậu ta vội vàng cầm lấy tay cô gái kia, kéo dậy, tảng lờ đi tiếng chửi thề của cô ta, mà quay ra xin lỗi Angeline. Angeline cứng họng, lắc lắc đầu và đi đến cạnh Howl, níu lấy áo cậu. Howl bỗng giơ cái vật lấp lánh ra trước ánh sáng và trước mặt hai người kia: “Tôi có thể hỏi ai người lấy cái này ở đâu không?” Angeline rướn người, thì thầm với cậu. “Họ đâu hiểu tiếng chúng ta.” Nhưng không hiểu vì nhẽ gì mà cô gái nọ đã nghe thấy. Cô ta cũng thì thầm tương tự với Angeline: “Có đấy, tôi không điếc và cũng không biết nói đâu.....” “Van!” “Và thứ đó thuộc về chúng tôi.” Cô ta tức tối nhướn mình lên định giật lấy vật kia. Nhưng Howl rụt tay lại. Cậu nhướn mày và khẽ mỉm cười. “Cô là ma cà rồng?” Cô ta ngạc nhiên, sau đó cau mày. Bấy giờ Angeline mới trông thấy hai cái răng nanh của cô ta, nhưng dường như ngắn hơn những con ma cà rồng cô từng thấy. “Làm sao anh biết?” Chàng trai đứng cạnh cô ta hỏi. Angeline đoán họ trạc tuổi nhau. “Tôi có thể ngửi thấy cái mùi của lũ ma cà rồng từ cô ta.” “Ồ, vậy là anh ngửi mọi người anh gặp phải không?” Cô ta khoanh tay, nhịp nhịp chân. “Và xin lỗi, tôi là con lai. Giờ thì trả lại đây!!” Howl xoa hàm mình, cậu cười nhưng vẻ tức giận thì không thể giấu đi đâu. Angeline nín im, chẳng nói gì. Cô chỉ tự hỏi tại sao hai người này có thể hiểu tiếng của vùng Bóng tối. Họ nói bằng một thứ ngôn ngữ lạ lẫm, nhưng Angeline vẫn có thể hiểu được từng từ. Và rõ ràng đó không phải tiếng Enok. “Tôi sẽ trả lại khi hai người nói thứ này từ đâu mà ra.” “Đừng gây phiền phức nữa, anh bạn thế kỷ mười tám.” Cậu trai đứng cạnh cô ta cười huề. “Trả lại và chúng tôi sẽ phắn ngay. Tại sao anh bạn để ý đến cái vật đó thế? Nó chỉ là một thứ đồ lưu niệm vớ vẩn.” “Nếu vớ vẩn thì cho tôi luôn được chứ?” Howl hỏi. Cậu nhướn mày nhìn cô ả. Cô ta nghiến răng: “Trả lại, hoặc tôi sẽ bẻ gãy từng ngón tay của anh để lấy lại đấy. Nó là một vật quan trọng... Là...” “Mảnh vỡ từ một thanh gươm.” Howl nói. Angeline lặng lẽ quan sát vẻ mặt bàng hoàng của cả hai người kia. Họ nhìn nhau và rồi cô gái thì thầm, nhưng tiếng thì thầm đủ to để cô nghe thấy: “Mình đang định nói là cái mở bia.” Angeline biết cô ta nói dối dở tệ, vì mảnh vỡ ấy chẳng có vẻ gì giống cái mở bia. “Chúng tôi cũng có, một trong số những thứ này.” Howl nói. Cậu đưa mảnh vỡ cho Angeline và lục một cái túi vải. Lát sau, câu giơ ra trước họ mảnh vỡ đen sì, sắc cạnh mà Iolite đã lấy lại từ Diari. Cô gái kia xòe tay ra: “Tôi có thể xem qua?” Howl nhăn mày nghi ngờ, rồi cẩn trọng đưa cho cô ta. Hai người lạ ngắm nghía nó một lúc, lâu đến mức Howl bắt đầu thấy sốt ruột thì cô ta trả lại cho cậu, chẳng buồn đòi lại mảnh vỡ kia nữa: “Tôi là Vanessa Wilder. Đây là Justin.” “Howl Lucifer.” Cậu nói. “Cô ấy là Angeline Gallois.” Môi Justin lắp bắp. “Lu...Lucifer?” Howl nhìn cậu ta. “Cambion.” Justin thúc vào người Vanessa rồi nhìn cô. Cô thở hắt ra: “Nửa người, nửa quỷ.” “Sao cậu không ngạc nhiên gì hết vậy?” “Xin lỗi.” Cô ta mỉa mai. “Mình đánh rơi hết trên đường chạy trốn khỏi lũ Thiên Thần Sa Ngã rồi.” Đôi mắt Angeline như sáng lên. Cô không tin vào sự trùng hợp này: “Chúng tôi cũng đã gặp chúng.” Cô nói. “Ba Thiên Thần Sa Ngã.” “Ba ư?” Vanessa cười khẩy. “May mắn đấy, tụi này là cả một đội quân.” Howl nhìn quanh họ, không hiểu sao cậu thấy không thoải mái lắm khi nói về những chuyện này ở nơi đông người. Cậu cầm cả hai mảnh vỡ và nhét vào túi áo choàng. “Chúng ta nên tìm một chỗ kín đáo hơn.” * “VẬY TẤT CẢ CHUYỆN ĐIÊN RỒ NÀY LÀ THẬT.” Howl kết luận một cách nhún nhường. “Hai người, tôi, Angie, mang linh hồn một vị nữ hoàng cổ xưa. Tôi nói có sai ở đâu không?” Angeline từ đầu đến cuối hiếm khi nói lời nào. Cô khoác tay Howl, dựa mình vào cậu và ngoảnh nhìn ra phía đầu con hẻm. Cô vẫn nghe thấy những tiếng reo cười náo nức của ngày hội ngoài đường. Con hẻm nằm giữa vách hai ngôi nhà lớn, hun hút tối và đầy mèo hoang. “Ban đầu chẳng ai tin cả.” Vanessa nói. “Nhưng chúng tôi không thể không làm ngơ cái sự thật là lũ Thiên Thần Sa Ngã đã theo mình sát đuôi.” “Cô có thể dịch chuyển giữa các thế giới.” Howl nói. “Vậy sao còn ở đây?” “Tôi chỉ có thể dịch chuyển ở gần một Vết Nứt. Đó là cánh cổng dẫn các Thiên Thần Sa Ngã vào thế giới chúng ta.” Van cào cào mái tóc ngắn dính bết mồ hôi và bụi. Angeline đã cảm thấy cô ta chẳng bình thường từ lúc đầu tiên nhìn thấy. Tóc cô ta bù xù, chẳng vào nếp, ngắn cũn và đen. Cô ta cao nhỉn hơn cô một chút, người gầy, hoàn toàn chẳng có thứ gì gọi là đường cong. Nếu nhìn cô ta từ phía sau, cô sẽ nhầm với một gã trai mất. Vanessa và Justin đều mặc kiểu quần giống nhau, rách tả tơi và sờn. Angeline từng tưởng tượng một cô gái mặc quần sẽ như thế nào, và giờ thì cô đã biết. “Tôi vẫn không hiểu sao chúng ta có thể hiểu ngôn ngữ của nhau.” Justine nhăn mày, lắc lắc đầu. “Hai người nói tiếng gì vậy? Latin? Do Thái? Vì tôi đoán là Quỷ thì...” Vanessa lườm Justin. “Đừng xem Netflix nữa, vì Chúa.” “Tôi khá chắc việc này liên quan đến ả Nữ Hoàng đấy.” Howl nói, vuốt ngực. “Là tôi tưởng tượng ra hay tôi cảm thấy ả trong mình vậy nhỉ?” “Đây không phải là nơi chúng ta cần đến.” Justine nói. “Vanessa, lũ Thiên Thần Sa Ngã sẽ sớm đánh hơi thấy chúng ta, tóm gọn cả bốn nếu như chúng ta không đi khỏi đây.” “Đi đâu?” Vanessa hỏi vặn lại. “Thế giới Thứ Ba? Cậu quên là chúng sống ở đó sao? Cậu đang bảo chúng ta tránh rắn bằng cách đi vào hang rắn à?” “Vậy cậu muốn làm gì? Chạy trốn sao?” Howl phớt lờ trận cãi vã của cả hai người kia và nhìn Angeline. Ánh mắt cô quả quyết đến mức cậu cũng bị thuyết phục theo. “Tôi đồng ý với cậu ta.” Howl nói. “Có những thứ chúng ta chẳng bao giờ chạy trốn nổi đâu, tin tôi đi, tôi đã thử rồi.” Angeline mím môi nhìn họ. Vanessa trông chần chừ. Cô ta lườm Justin, rồi kéo cái ba lô xuống khỏi vai và lục ra một tấm bản đồ được cuộn tròn trong ống nhựa. Đoạn, Justin moi trong ba lô mình một cái đèn, mà khi cậu ta bấm nhẹ vào một cái nút, nó phát ra ánh sáng tím, không quá chói nhưng vô cùng nhức mắt. Vanessa trải tấm bản đồ ra đất. Howl và Angeline cúi xuống nhìn. Tấm bản đồ trông khá bình thường, mô phỏng Thế giới thứ Nhất còn được Vanessa gọi là Trái Đất. Howl không quan tâm đến cái tên lạ lùng đó, cậu chăm chú nhìn tấm bản đồ. Khi ánh đèn tím hắt lên giấy, những nét mực kỳ lạ ở tấm bản đồ bỗng phát sáng, và đột nhiên nó trở thành một bản vẽ khác hẳn. Howl nhận ra bản vẽ đó. Đây chính là thế giới mà cậu đang sống. “Được rồi, chúng ta đang ở đâu nhỉ?” Vanessa nói. Howl di ngón tay mình đến vùng Amenrut, rồi kéo ngón tay xuống phía Nam. “Đâu đó quanh đây.” Cậu chỉ vào vùng lân cận Hàng Rào. “Chúng tôi mới chỉ đi một ngày, có nghĩa chưa quá xa.” “Thị trấn này là một Vết Nứt.” Justin chợt nói khi thấy một dấu X to đùng đánh dấu bên cạnh cái tên Valiey - tên của thị trấn này. “Có vẻ cậu không chỉ dịch chuyển được ở gần một Vết Nứt, Van, cậu dịch chuyển tới nơi có một Vết Nứt. Như cánh cổng vậy. Có nghĩa là chúng ta có thể dịch chuyển ở ngay đây.” “Có vẻ thế.” Cô ta cắn móng tay, bần thần nhìn. Đoạn ngước lên nhìn Howl và Angeline. “Tôi không thể điều khiển được điểm đến của mình đâu. Chúng ta có thể rơi vào bất cứ chỗ nào có một Vết Nứt ở thế giới thứ Ba.” Howl nhún vai: “Có sao làm vậy.” “Được rồi, lấy những gì hai người cần đi. Bỏ lại những thứ không cần thiết, tôi chỉ có thể giữ cổng mở trong vài phút thôi.” Cô ta nói và cuốn tấm bản đồ lại, cho và ống và hất đầu ra hiệu với Justin. Cậu ta khẽ gật đầu, tắt đèn và bỏ lại nó vào túi. “Tôi sẽ giữ mấy mảnh vỡ.” Vanessa nói, đưa tay ra. Howl nhìn chằm chằm vào tay cô ra, rồi miễn cưỡng móc hai mảnh vỡ bọc trong vải ra khỏi túi và đưa cho Vanessa. Cô ta cười đắc thắng. “Chỉ có hai mảnh thôi à?” Howl hỏi. “Mảnh đó là mảnh mới nhất tôi kiếm được.” Cô ta trả lời. Còn bốn mảnh khác trong ba lô của tôi, nhưng vẫn còn quá xa để ghép được thành một thanh kiếm. Tôi đoán chúng ta chỉ nên giữ nó xa xa khỏi lũ Thiên Thần Sa Ngã thôi.” Trong lúc Vanessa cất mấy mảnh vỡ lại vào hộp, Howl và Angeline bước ra đầu con hẻm, nơi hai con ngựa được cột ở đấy. Howl cầm thanh kiếm và những con dao, còn Angeline giữ những bình nước vẫn đầy. Họ nhét quần áo vào chung một túi, rồi để Angeline giữ. “Anh không chắc lắm về điều này.” Cậu nói. “Em thì sao?” “Em không biết. Em đã ước chúng ta nán lại được ở đây lâu một chút.” “Chúng ta sẽ quay lại, một ngày nào đó và thậm chí có thể sống ở đây. Còn bây giờ, anh không nghĩ còn lựa chọn nào cả.” Angeline ngẩng nhìn bầu trời đầy sao. Một mảnh trăng mỏng như chiếc lá, hình lưỡi liềm, lửng lơ trên đầu cô. Đêm vùng Ánh sáng thanh mát và chi se lạnh, nô nức những âm thanh và ngập tràn ánh sáng, cùng với sự bình yên. “Nếu chúng ta không thể quay lại thì sao?” Cô hỏi, ngoái nhìn hai người mới quen. Họ lại cãi vã chuyện gì đó, giọng nói vang khắp con hẻm. Cô không thể nói là mình đang sợ hãi. Howl đã ý thức được về rắc rối này sớm hơn cô, cô chợt thông cảm cho sự tức giận và ngoan cố của cậu ngày hôm qua. Howl đan những ngón tay mình vào tay Angeline. “Thì ít nhất chuyện này cũng sẽ kết thúc.” Cậu nói. Angeline lại nhìn thấy trên mặt cậu cái vẻ đã từng xuất hiện trước đây khi cậu giúp cô vượt ngục, khi chạy trốn cùng cô và khi nhảy xuống cái vực ấy. Vậy mà cậu nói mình vẫn chưa cảm thấy được sự tự do. Angeline đáp lại bằng một cái siết nhẹ ở ngón tay. Đằng sau cô và Howl, một luồng sáng xanh chói hắt ra từ bức tường. Angeline quay lại, trông thấy bức tường ở cuối con hẻm cụt một cái hố đen thăm thẳm. Bụng dạ cô nôn nao và bồn chồn. Cô nắm chặt lấy tay Howl đến mức cậu nhăn nhó vì đau. Tim Angeline thắt lại khi Vanessa giục cả hai: “Tôi không giữ được lâu đâu!” Vanessa nói. Nhận thấy vẻ chần chừ của Angeline, Justin nói lớn: “Tôi sẽ vào trước, chẳng có vấn đề gì đâu. Chỉ hơi chóng mặt thôi.” Cậu ta làm thật. Justin lấy đà, và nhảy một bước thẳng vào giữa cái hố. Angeline có thể cảm thấy lực hút từ cái hố đó. Justin mất hút trong cái hố đen ngòm, hun hút sâu. Cô và Howl bước lên phía trước, nhìn Vanessa, nín thở. “Vào đi!” Vanessa gào. Cái lỗ đen như nuốt chửng tiếng cô ta. “Hoặc tôi sẽ bỏ cả hai lại đấy!!” Angeline sợ hãi bước đến sát cái hố. Cô cầm chặt tay Howl và nhìn cậu, rồi lại nhìn cái hố đen. Đột nhiên Angeline muốn bỏ chạy. Cô có thể nhày phắt xuống cho xong, nhưng cô lại muốn bỏ chạy. “Một.” Howl chợt đếm. Angeline ngạc nhiên nhìn cậu. “Hai.” Bên cạnh, Vanessa thở gấp. Cô ta hấp háy mắt nhưng vẫn kiên trì giữ cánh cổng mở. Và Angeline mấp máy môi: “Ba.”