ĐIỂM DỪNG CUỐI CÙNG CỦA HỌ RỐT CUỘC CŨNG HIỆN RA, nằm giữa cái hẻm dốc của hai dãy núi chừng như sắp đổ ụp vào nhau. Quang cảnh của vùng này thay đổi đến chóng mặt. Ngay khi đi qua vùng thảo nguyên bằng phẳng, những cánh rừng đột ngột hiện ra, um tùm vây quanh con đường mòn. Đầu buổi chiều, cái hẻm đã xuất hiện cùng dòng người chuẩn bị vượt qua biên giới. Nhưng Iolite sớm nhận ra một điều không ổn: có quá nhiều người thuộc Hội đồng, đi đến vùng Ánh sáng với mục đích về chính trị. Cô ta và Howl thậm chí có thể điểm mặt từng người. Hầu hết họ đều ngồi trong xe ngựa, nhưng cả ba đều lo lắng về những rủi ro có thể xảy ra. Tối qua, Iolite đã lên một kế hoạch. Cô ta đã đúng một điều: những chốt biên giới được thắt chặt đến mức một con ong cũng khó mà lọt qua. Có tới khoảng năm mươi Hắc Kỵ binh cùng một tá người của Hội Cerberus. Họ đứng cả ở dưới chốt và trên hai cái đài quan sát cao hai bên. Mỗi khi có người đi qua, họ sẽ kiểm tra mọi thứ, từ hành lý, quần áo, đến mặt. Và khác với những tên Hắc kỵ binh, Hội Cerberus không thể bị qua mặt. “Họ có Con mắt thứ ba.” Howl giải thích. “Không phải bẩm sinh mà phải luyện được, mở được con mắt thứ ba trong tâm trí. Anh không thể điều khiển được tâm trí họ lẫn qua mặt bằng phép thuật thông thường.” Angeline lo lắng nhìn Iolite: “Làm ơn hãy nói cô đã có kế hoạch cho chuyện này.” “Ồ, tôi có chứ.” Cô ta thản nhiên trả lời. “Khi mà công khai giúp đỡ hai người, tôi cũng bị tước vị và truy nã, có nghĩa tôi là tội phạm. Nếu tôi làm mồi nhử, tạo ra chút hoảng loạn cho đám đông, hai người sẽ có cơ hội đi sang.” “Sau đó thì sao?” Angeline hỏi. “Nếu họ bắt cô thì sao?” “Họ cứ việc bắt nếu họ có thể.” Iolite vừa nói, vừa nhấp chút rượu. “Sau khi qua được cái hẻm đá thì cứ đi thẳng, bất cứ đâu hai người có thể đi, càng xa càng tốt và tránh khỏi mọi con đường cho đến khi tôi tìm được cả hai.” Howl bật cười đầy ngờ vực: “Nghe khả quan đấy.” Iolite nhíu mày nhìn cậu. Suốt hầu hết chuyến đi, Howl luôn tỏ ra ngang bướng khác thường, cậu lôi cái giọng mỉa móc ra mỗi khi Iolite có ý định gì đó, và điều đấy luôn khiến cô ta điên tiết: “Nếu cậu có kế hoạch nào tốt hơn thì tôi sẵn sàng nghe đây.” Howl nhún vai. “Chẳng gì cả. Nhưng tốt hơn hết cô nên thành công.” “Chúng ta.” Cô ta sửa lại. “Chúng ta sẽ thành công.” Nhưng đến khi Angeline trông thấy đám kỵ sĩ và hội Cerberus, cô không còn chắc chắn về điều đó nữa. Họ tách ra. Iolite đưa những tờ giấy có đóng dấu và ký tên bởi hội Illusion Coven và Hội Phép Thuật vùng Bóng tối, dù Angeline và Howl vẫn không hiểu sao cô ta lấy được. Iolite cũng chẳng buồn giải thích. Cô ta giữ thanh kiếm, nói rằng sẽ đưa lại cho họ khi cả ba đã sang vùng Ánh sáng thành công. Khi chỉ cách chốt biên giới vài chục mét phía trước, Angeline đã thấy buồn nôn. Cô bồn chồn ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng ngoái lại phía sau để chắc chắn rằng Iolite vẫn ở đó. “Đừng nhìn cô ta.” Howl nhắc. “Em xin lỗi.” Cô nói. “Em hơi lo lắng.” “Dù chuyện gì xảy ra,” Howl nhìn cô và nở nụ cười. “...chúng ta sẽ ổn thôi.” Cô biết Howl sẽ nói thế, vì đó là điều mà cô muốn nghe. Điều mà bất cứ ai cũng muốn nghe. Người đàn ông ngồi ở cỗ xe ngựa đen đã đi qua con hẻm, có lẽ là một quý tộc hoặc lái buôn. Ở vùng Bóng tối, số người sang biên giới rất hạn chế, nhưng không phải là không có. Một vài nhà buôn lớn vẫn buôn bán giữa cả hai vùng, dù chỉ ở vài khu vực nhất định không quá xa biên giới. Angeline không dám nhìn ai cả. Khi ngay trước mặt cô là đội quân hắc ám của Erik, cô bắt gặp lại cảm giác sợ hãi quen thuộc của một kẻ phạm tội. “Giấy.” Một tên kỵ binh nói. Howl không cởi mũ, cậu đưa cho tên kỵ binh những tờ giấy và không giải thích một lời. Hắn hất đầu, ra lệnh cho những kỵ binh khác đi xem xét đồ đạc và kiểm người. Angeline và Howl đứng gọn sang một bên, thậm chí không dám nhìn nhau. “Hội Illusion à?” Tên kỵ binh nói qua chiếc mặt nạ. Không hiểu sao, Angeline cứ thấy chúng giống nhau như đúc. Howl gật đầu nhưng không nói gì cả. Một tên giật mũ của cậu ra. “Chờ đã.” Tên kỵ binh đang cầm giấy tờ bỗng nói. “Các người là...” Câu nói của hắn bị chém ngang khi Iolite bỗng rút thanh kiếm ra khỏi chuôi. Ngay lập tức, cô ta thành tâm điểm của sự chú ý. Iolite giật cái áo choàng ra khỏi mình và nói to: “Beelezabub đây, lũ khốn!” Những kẻ đang xếp hàng sau cô ta nháo nhào lùi lại. Howl kéo Angeline ra một bên. Tiếng gươm rút ra khỏi chuôi và ánh sáng lấp lánh từ những thanh kim loại sắc lẻm làm Angeline quá hoảng sợ mà cứ đơ mình ra. Một người thuộc hội Cerberus đứng ở cái đài quan sát trên cao bỗng thúc chuông, mà bấy giờ Angeline mới biết có chuông trên cái đài đó. Tiếng chuông làm đám đông vỡ òa ra trong hỗn loạn. Iolite vẫn ngồi trên ngựa, nhưng lưỡi kiếm của cô ta vũng khắp bốn phía, làm bị thương bất cứ kẻ nào lại gần mình. “Đi ngay!” Cô ta thét lên. Howl gật đầu. Toàn bộ đám kỵ binh đã rút kiếm và lao vào chỗ Iolite đông như kiến bâu thịt, cùng với đó là những tiếng hò hét hỗn loạn và tiếng chuông đánh không ngừng. Hội Cerberus xuống khỏi đài quan sát, ai nấy đầu trọc lóc và mặc bộ áo thụng giống hệt nhau. Trước khi phi nước đại qua con hẻm, điều cuối cùng Angeline trông thấy là Iolite đã bị đám đông nuốt chửng. Dường như không có kẻ nào chú ý đến cô và Howl, nên cả hai cứ thế mà đi tiếp. Cái hẻm dốc đứng, hai bên là vách đá dựng ngược, thăm thẳm, ép sát vào nhau. Nhìn từ xa thì tưởng rằng không gì có thể lách qua nổi, nhưng thật ra lại đủ rộng để những cỗ xe ngựa chen nhau mà đi qua. Angeline và Howl thúc ngựa phi nước đại, không buồn ngoái đầu lại cũng chẳng để ý rằng mình đang đi đến đâu. Cái hẻm đá như kéo dài vô tận, và càng đi lại càng tối hơn. Thình lình Angeline trông thấy ở trước mặt mình một cái đường hầm khoét sâu vào lòng núi, đằng trước tối om. “Howl?” Cô gọi, nhưng cậu không nghe thấy giọng cô. Hai con ngựa cứ thế lao vào đường hầm. Howl bứt lên phía trước. Đường hầm tối hun hút và lạnh, ở trước mặt chỉ có đúng một chấm sáng. Nhưng cái chấm sáng đó là thứ thúc Angeline phải đi tiếp, băng qua những mô đá gồ ghề dưới đất để chạm vào ánh sáng nơi cuối đường hầm. Lũ ngựa lao như điên trong bóng tối, gió quật tới tấp vào cả hai. Angeline cảm thấy như tóc mình đang bị lôi về phía sau, quần áo phần phật bay, cô phải cúi rạp xuống, ôm chặt con ngựa để không bị hất ra khỏi mình nó. Angeline chỉ có thể hé mắt nhìn, và dần dần, cô thấy cái đốm sáng ngày càng rõ hơn, to hơn, chói hơn. Con ngựa phóng vọt ra khỏi đường hầm nhanh như khi chạy vào, đến mức Angeline vẫn còn choáng váng tưởng như vẫn chưa thoát ra được cái hầm núi. Cô thấy ở phía trước, Howl đi chậm lại, ghì cương ngựa để đi ngang bằng với cô. Cậu ngoái đầu ra phía sau nhìn, thở hổn hển. “Chúng ta thoát chưa?” Angeline hỏi. “Anh nghĩ là rồi.” Howl nói. “Chắc chắn luôn.” Cậu cố ghìm hơi thở của mình chậm xuống, rồi thong thả cưỡi ngựa dọc con đường lớn dẫn vào vùng Ánh sáng. Bây giờ đã là chiều tối, không gian dần tối lại. Vượt qua cái hẻm là một thung lũng hẹp hình lòng chảo, đổ dốc xuống miền đồng bằng. Angeline và Howl đi miết xuống cái dốc dài như không có điểm kết thúc. Howl vẫn có thể trông thấy những ngọn núi ẩn sau tán cây của rừng già, đỉnh núi đã bị mây mù nuốt trọn. Chiều buông đến ở phía Tây. Dẫu đã đặt chân sang vùng Ánh sáng, cả hai vẫn bồn chồn, không hiểu vì điều gì. “Chúng ta nên tránh xa đường cái.” Angeline nói. “Nghỉ lại ở đâu đấy và chờ Iolite đến.” “Anh không nghĩ rằng chúng ta cần chờ cô ta đâu.” Howl đáp nhẹ nhàng. “Cứ thế mà đi thôi.” “Cô ta đã bảo chúng ta chờ mà.” Howl quay đầu nhìn cô, nhướn mày và cười. Cặp mắt sáng lên như mắt mèo, đầy ranh mãnh và bí hiểm. Angeline chợt vỡ lẽ: “Anh không định chờ cô ta.” “Anh không nghĩ cô ta tìm được chúng ta.” Cậu nói. “Tại sao?” Bấy giờ, Angeline ghìm dây cương để con ngựa dừng bước. Howl cũng buộc phải dừng theo. “Không phải cô ta đi cùng sẽ tốt hơn à?” “Cô ta đi cùng vì cô ta có thể đưa chúng ta sang vùng Ánh sáng.” Howl nói. “Hoặc ít nhất giúp chúng ta trốn được Hội đồng một thời gian. Anh không thật sự tin câu chuyện của cô ta đâu, Angie. Em cũng nên như thế.” Angeline cảm thấy sự tức giận trào ngược lên từ dạ dày, kèm theo sự nôn nao và bất an: “Cô ta đã nói sự thật. Em có thể thấy điều đó trong mắt cô ta.” “Kể cả như thế đi nữa, em muốn chúng ta dính vào tất cả những chuyện đó sao? Angie, đó là về một thế giới chúng ta không hề biết và chẳng liên quan gì đến chúng ta cả. Anh và em đã sống, và anh chẳng quan tâm lắm tại sao chúng ta lại sống. Nhưng với anh thế là đủ.” “Anh rất ích kỷ, anh có biết điều đó không vậy?” Angeline cáu giận nói. Rồi khi cô nhận ra mình vừa nói gì, cũng là lúc cô thấy sự tức giận nhen lên trong mắt Howl. Cô biết cậu trông thế nào khi tức giận, và đây chính xác là vẻ mặt phẫn nộ của cậu. “Iolite đã giúp chúng ta, anh rất biết ơn cô ta.” Cậu nói. “Nhưng nếu cô ta là lý do khiến chúng ta vướng vào tất cả những chuyện này... những Thiên Thần Sa Ngã! Anh không muốn dính dáng đến họ đâu Angeline, và em cũng nên thế. Hãy tưởng tượng nếu Iolite không xuất hiện, chuyện gì đã xảy ra?” “Chính xác.” Angeline nói. “Nếu không có cô ta, chúng ta đã chết. Anh không nghĩ chúng ta nên làm gì đó cho cô ta sao? Từ khi nào anh muốn tránh xa rắc rối vậy Howl?” “Từ khi anh không còn là Quỷ Vương nữa!” Cậu gần như gắt lên, ánh mắt đầy trách móc và giận dữ. “Và đoán xem tại ai nào?” Angeline ngạc nhiên nhìn cậu. Chuyến đi đã thay đổi cậu, Angeline mơ hồ nhận thấy điều đó. Howl luôn cáu giận, buồn bực và không hài lòng với mọi thứ. Cậu vẫn hướng về cuộc sống cũ của mình theo một cách mà bấy giờ Angeline mới nhận ra. Điều cô băn khoăn là liệu cậu có biết cậu đã làm cô tổn thương thế nào khi nói ra điều đó, biến cô thành kẻ xấu. Cô đã tưởng Howl không bao giờ nghĩ về mình như thế. Angeline mím chặt môi. Cô quay ngựa và phóng thẳng vào cánh rừng, gắng không bật khóc. Ở phương Bắc, bóng tối sập xuống thành màn đêm, và như con thú hoang, đuổi theo họ khi ánh mặt trời đã tàn. * LŨ CÔN TRÙNG KÉO ĐẾN KHI NGỌN LỬA BÙNG LÊN, sáng cả một khoảng rừng tối. Sương giá buông xuống. Angeline bắt được một con cá lớn bằng cách buộc con dao săn vào đầu một que gỗ dài, mũi dao đâm xuyên mình con cá. Dòng suối cô tìm thấy khá nông và ngắn, lũ cá tuy thưa nhưng lại rất to. Cô bọc nó trong những cái lá và mang đến chỗ đống lửa để nướng. Cô đã bắt cá nhiều lần tại dòng suối chảy qua tháp Myris, nên chuyện này dường như chẳng có gì khó khăn với Angeline. Howl đã nguôi giận. Cậu đóng xong lều, đốt lửa và ngồi bên đống củi, theo dõi Angeline làm thịt con cá. Cô moi ruột nó bỏ đi, rồi xiên vào một cái que để nướng. Không ai nói nửa lời. Chỉ có tiếng lửa cháy lách tách và tiếng côn trùng đêm kêu. Howl xoay nhẹ que gỗ, lật lại mặt kia của con cá. Khói tỏa lên mùi thơm ấm áp. “Anh chưa từng nướng một con cá.” Cậu chợt nói. “Hay câu cá.” Angeline không nói gì. Cô bỏ thêm củi vào đống lửa, mắt cay xè vì khói. Howl lặng lẽ nhìn cô, rồi lại nhìn đống lửa đang cháy lách tách, nén một tiếng thở dài: “Anh không có ý đó khi nói tại ai mà anh phải...” Howl bỏ lửng câu, chẳng biết nói tiếp thế nào. “Anh cứ nói điều anh nghĩ.” Angeline nói bình thản. Cô phủi tay, ngồi đối diện với cậu như cố giữ khoảng cách. “Em chưa từng yêu cầu anh phải làm tất cả những điều này, Howl. Nếu anh muốn, anh có thể trở về bây giờ. Hãy nói là em đã chết, hoặc sao cũng được. Hội đồng sẽ bỏ qua thôi.” Với Howl, lời của cô tựa một gáo nước lạnh. Cậu choáng váng nhìn Angeline, và cô thì vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản. Howl tự hỏi liệu cô có khóc không. “Anh sẽ không trở về.” Howl nói, gắng nuốt sự tức giận ngược trở lại. Không đâu, nhất là khi anh đã đi xa như thế này, và anh không chỉ nói đến khoảng cách địa lý.” “Vậy anh muốn gì?” Angeline hỏi. Howl nuốt khan. Cậu nhìn Angeline. Cô gái mà cậu từng cho rằng là yếu đuối và dễ thao túng, nay lại có vẻ nhìn ấy khiến Howl không khỏi bối rối. “Tự do.” Ánh mắt Angeline dịu xuống. “Không phải tất cả chúng ta đều muốn thế sao?” “Anh không biết.” Cậu nói. “Có thể nó không như anh từng hình dung.” Angeline không đáp lại. Cô lấy con cá ra khỏi cái que, chia thành hai nửa và gói vào lá cây rồi đưa cho cậu. Howl hít hà, ngửi thấy mùi rừng quyện trong vị khói. Nhưng rồi cậu nhận ra Angeline im lặng là để chờ mình nói tiếp. “Ý anh là,... tất cả điều này đều quá mới mẻ. Quá... khác lạ. Khác hẳn so với cuộc sống trước đây của anh. Anh từng có tất cả, chỉ cần búng tay và mọi thứ đã được làm sẵn... Nhưng bây giờ anh chẳng có gì cả. Không một thứ.” “Anh có em.” Howl nín lặng. Angeline không nói gì thêm. Cô ăn bữa tối của mình với nửa con cá. Cô ăn xong trước Howl, và sau đó đứng dậy, đi lại gần con ngựa, lấy ra một quả táo đỏ. Cô đến gần và đưa nó cho Howl. “Của anh đấy.” Howl ngẩng lên, cầm lấy quả táo. Chẳng hiểu vì lẽ gì mà Howl cảm giác như mình đang gặp Angeline lần đầu tiên. Cũng là nét mặt bình lặng đó, và những quả táo đỏ. Angeline bỏ về lều, để cho Howl ngồi một mình cạnh đống lửa với vẻ mặt bồn chồn hiếm thấy. Cô cứ thế mặc nhiên ngủ đến sáng.