Trái cấm tình yêu

Chương 57 : Trao Trả Sở Thị

Sở Thắng Nam quả thật không nhìn sai người, Đình Phong đáng là người để cô nương tựa cả đời này, là người có thể che phong chắn vũ cho cô. Cô từng đọc một tiểu thuyết nổi tiếng " vợ ơi, chào em " của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh có một câu nói mà nam chính khiến cô cảm thấy người phụ nữ của anh ta rất hạnh phúc đó là câu : " Đàn ông tốt không được để cho người phụ nữ mình yêu tranh đấu với kẻ thứ ba, mà phải tự giác đá văng cô ta " Đình Phong và người nam chính đó quả thật có một điểm chung đó là tự mình đá văng tiểu tam bên cạnh. - được, vậy anh xem đi cô vợ tốt của anh đã làm gì với người đàn ông khác. Cô ta không những thân mật với người đàn ông khác mà còn hôn tha thiết như vậy. Bạch Như Ý trên tay mở chiếc điện thoại đưa cho Đình Phong xem. Cô ta nghĩ là anh chưa biết sự việc này nên mới cho anh xem, nhưng cô ta nào biết được anh cái gì cũng biết lại còn sớm biết. Anh biết tất cả tin tức về cô nhưng anh lựa chọn cách tin tưởng cô bởi vì anh không thể để anh và cô có một rào chắn ngay giữa là niềm tin. - Đình Phong anh nghe em... Thắng Nam đến hiện tại mới biết tin tức cô và Kiều Thiên Hựu lên trang bìa chỉ bởi vì một góc chụp. - anh sớm đã biết, nhưng anh chọn tin em. Bởi vì anh tin em không phải loại phụ nữ như vậy, cho dù có thì cũng là Bạch tiểu thư. Ánh mắt chứa sự phẫn nộ nhìn về phía Bạch Như Ý. Anh rõ ràng đã thành công giấu cô chuyện này nhưng lại vì sự lắm lời của Bạch Như Ý mà để cô phát hiện, anh có thể không nổi giận sao ? - Bạch tiểu thư nếu cô đã không chịu từ bỏ thì đừng trách tôi không niệm tình xưa nghĩa cũ trước đây của chúng ta. Tình xưa nghĩa cũ ? Bạch Như Ý vừa nghe đến bốn chữ này liền cười nhạt nhìn Đình Phong. - bốn chữ " TÌNH XƯA NGHĨA CŨ " tôi thật sự không nhận nổi. Đình Phong chúng ta trước kia cũng chẳng phải là thật lòng yêu nhau, chẳng qua chỉ là hợp đồng mà tôi và anh ký kết mà thôi. Cần gì phải dùng đến chữ tình và chữ nghĩa ? Đình Phong chỉ biết im lặng đưa mắt quan sát thái độ của Thắng Nam khi nghe Bạch Như Ý nói. - tất cả tôi đều biết, anh Phong cũng đã nói cho tôi nghe việc cô và anh ấy ký kết hợp tác. Cô chẳng phải là người được lợi sao ? Được thân mật cùng người đàn ông nổi tiếng không gần nữ sắc, lại được tiếp cận với người đàn ông cô thầm thích bao năm qua. Cô nói xem có phải chồng bà đây bị cô lợi dụng thiệt thòi lắm không ? Thứ phụ nữ lăng loàn trắc nết lên giường với bao nhiêu người đàn ông như cô đáng để động vào chồng bà đây thì xem như là phước đức của cô rồi. Cô còn ở đó mà vừa ăn cướp vừa la làng tôi liền lấy mạng cô. Sở Thắng Nam trừng mắt đe doạ Bạch Như Ý. Người cô không yêu đến cả cái liếc mắt cô cũng không cho, nhưng một khi cô đã yêu thì bất kỳ ai cũng đừng mong hủy hoại đi tình yêu đó của cô. - Sở Thắng Nam cô...cô... Bạch Như Ý tức đến giậm chân, đưa tay chỉ về phía Thắng Nam nhưng lại không biết làm sao phản bác lại. - cô cái con khỉ khô, cô còn không đi thì ngay lập tức báo cho Bạch gia ngày mai đến nhận xác đi. Bạch Như Ý ngoài chu ngoa đanh đá ra thì chẳng có gì giỏi nhưng gặp phải khắc tinh như Thắng Nam thì cho dù có mười Bạch Như Ý cũng chẳng nói lại. Thế là Bạch Như Ý đành chịu thua ra về, vừa thua lỗ lại mất mặt. - phu nhân cô giỏi thật đấy, nói đến cô ta không có gì để nói luôn. Bách Gia thấy được uy phong của Thắng Nam liền mất thân phận lại gần cô nói cười vui vẻ. Khiến cho ai kia mặt mày tối đen, bỏ rơi một góc như không khí. - ưmh..hơ... Đình Phong phát ra tiếng nhắc nhở nhẹ ba người đang trò chuyện phía kia nhưng đáng tiếc lời nhắc nhở của anh chẳng ai nghe lọt tai. - phu nhân cô lợi hại quá đi mất, nếu biết như thế tôi sớm đã thu xếp về đây. - xuống nhà bếp chúng ta từ từ nói. " vèo " tiếng gió nhẹ thổi vào trong nhà, ba người họ đã rủ nhau rời khỏi phòng khách bỏ rơi lại một hình bóng thân quen ngồi một mình hiu quạnh. ~ Sở gia Chiếc xe Maybach màu trắng chạy vào cổng lớn của nhà họ Sở. - ôi, tiểu thư cô về rồi. Em thật sự rất nhớ cô nha. Cô người hầu - Thiên Nhược vừa nhìn thấy Thắng Nam từ trên xe bước xuống đã vui mừng nhào đến ôm chầm lấy cô. Thiên Nhược từ nhỏ đã được Sở gia nhận về chăm sóc và dạy bảo, chỉ nhỏ hơn Thắng Nam 2 tuổi nhưng cũng rất lanh lợi, làm rất được việc. - chị đã gả đi rồi sao em vẫn còn chưa được gả đi vậy ? Thắng Nam lên tiếng trêu chọc. - em phải thay chị chăm sóc chu toàn cho Sở gia và dì Tuyết Dạ làm sao có thể gả đi được. Tiểu thư chị đừng chọc em mà ! - được rồi, không đùa nữa. Việc chính hôm nay là chị trở về từ biệt với cô út, chị phải trở lại Quảng Châu rồi. Tuyết Dạ bên trong nghe tiếng nói của Thắng Nam liền đi ra. Vừa nhìn thấy cô việc đầu tiên bà làm là ôm chặt lấy cô. - con gái, quay về thì tốt. Con dạo này có khỏe không ? Có được hạnh phúc không ? Tuyết Dạ được sự phân phó của anh trai bà trước khi lâm chung nên hết mực yêu thương Thắng Nam xem cô chẳng khác gì với con gái ruột mà đối đãi. Thắng Nam quay sang đảo mắt nhìn về phía Đình Phong phía sau, rồi mỉm cười đáp lại. - con rất hạnh phúc, cô út con đã không còn là đứa trẻ nữa, cô không cần vì con mà phải nhọc lòng nữa. Sau này con sẽ như con gái của cô chăm sóc cô, phụng dưỡng cô, còn về Sở Thị cô có thể giao lại cho con không ? Sở Thị là tâm quyết hơn 20 năm qua của ba mẹ cô gầy dựng nên, dù là nó rơi vào tay ai đi chăng nữa thì cô vẫn là không an tâm bằng tự mình điều hành. Cô út thì đã sao ? Chẳng phải vẫn là người sao ? Là con người ai mà không ham vinh hoa phú quý, vật chất phù du chứ ? Cô cũng không ngoại lệ đâu, cho nên lần này trước khi rời khỏi Đài Bắc cô phải lấy lại những gì ba cô đã giao cho cô. - à chuyện này...con vào bên trong rồi nói nhé. Tuyết Dạ sắc mặt tái nhợt khi nghe Thắng Nam nhắc đến vấn đề giao trả Sở Thị lại. Phải chăng là bà ta từ sớm đã có mưu đồ với Sở Thị ?.