Nếu thức ăn quả thật mặn, cần đi uống nước, chứ không phải cần yên tĩnh —— Trần Trường Sinh chỉ nói một câu, chín chữ, đã loạn thành như vậy, cho nên thức ăn cũng không phải thật sự mặn, mà tâm của hắn thật cần yên tĩnh, như thế mới có thể xua tan rối loạn. Đi tới ven hồ, đứng bên cạnh đại dong thụ, hắn đạp vào rễ cây nhô ra khỏi mặt đất, tay bám lấy thân cây, sau đó nhìn về phía bên ngoài tường viện, chỉ muốn nhìn càng xa càng tốt, nhưng không biết đang nhìn về phía Tây Ninh trấn hay nhìn phía nam. Một lát sau, hắn từ bên hông lấy ra vật nhỏ làm bằng trúc, bỏ vào trong ngực, tự nói với mình sau này sẽ không lấy ra nữa —— ban đầu ở khách sạn, hắn đã đem vật nhỏ này cởi xuống, bỏ vào chỗ sâu nhất trong hành lý, nhưng chẳng biết lúc nào lại đem nó lấy ra. Sứ đoàn phía nam muốn tới kinh đô cầu thân, Từ Hữu Dung sẽ đính hôn với Thu Sơn Quân, cho dù trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa xuất giá, nhưng cuối cùng cũng phải lập gia đình. Trần Trường Sinh vẫn cho rằng tình yêu là thứ không có gì hấp dẫn đối với mình, đối với Từ Hữu Dung cũng không có ý gì, hắn tới kinh đô chính là vì từ hôn, hiện tại vẫn nghĩ như thế, cho nên hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao mình nghe thấy chuyện này, chính mình trở nên phiền muộn như thế, thậm chí còn cảm thấy buồn. Loại tâm tình này làm cho hắn không thích ứng, thực sự không thích, vì thế cảm thấy không vui. Hoặc là không phải vì nàng phải lập gia đình, mà vì nguyên nhân khác? Trần Trường Sinh tự an ủi bản thân như vậy, sau đó nghĩ tới lý do khác để thuyết phục chính mình —— mình và Từ Hữu Dung dù sao cũng có hôn ước, vô luận bàn về pháp lý hay tình lý, hắn là vị hôn phu của nàng, nàng là vị hôn thê của hắn, trong tình huống còn chưa chính thức từ hôn, vị hôn phu của mình muốn thành thân với nam nhân khác, dĩ nhiên cảm thấy không thoải mái. Dĩ nhiên hắn phải không vui. Đúng vậy, chính là nguyên nhân này. Đông Ngự thần tướng phủ cùng với Từ Hữu Dung, trong chuyện này đã không hề tôn trọng mình, cho nên ta cảm thấy rất tức giận. Hắn yên lặng nói với mình như thế. Đường Tam Thập Lục đi tới ven hồ, đứng bên cạnh hắn nói: "Vấn đề giữa ngươi và Đông Ngự thần tướng phủ còn chưa giải quyết sao? Chuyện này quả thật có chút phiền toái, Thánh Hậu nương nương từ trước đến giờ rất tín nhiệm Từ Thế Tích, nếu như Từ Hữu Dung được gả cho Thu Sơn Quân, Đại Chu triều này đã không còn ai có thể làm dao động địa vị của hắn." Lạc Lạc cũng lo lắng nhìn gò má của hắn, nói: "Tiên sinh, không sao chứ?" Lúc trước Trần Trường Sinh phản ứng rất kỳ quái, tự nhiên không thể gạt được ánh mắt của Lạc Lạc và Đường Tam Thập Lục, hơn nữa bọn họ đều biết, Trần Trường Sinh có ân oán với Đông Ngự thần tướng phủ, chẳng qua vô luận bọn họ nghĩ như thế nào, cũng không thể ngờ được hắn là vị hôn phu của Từ Hữu Dung, tự nhiên không thể nào an ủi. Tựa như Sương Nhi ban đầu ở Đông Ngự thần tướng phủ đã nói, toàn bộ thế giới đều cho rằng Từ Hữu Dung cùng Thu Sơn Quân là một đôi tình lữ do trời đất tạo ra, ngay cả Lạc Lạc cùng Đường Tam Thập Lục cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, không có bất kỳ người nào có thể ngờ tới, còn có một nhân vật như Trần Trường Sinh tồn tại. "Không có gì, chẳng qua không biết làm sao tâm tình hơi lo lắng." Trần Trường Sinh xoay người nhìn hai người bọn họ, nói: "Nghe nói các tông phái phía nam có rất nhiều thiên tài, không biết thời điểm đại triêu thí sang năm, sẽ là cục diện thế nào." Đường Tam Thập Lục biết mục tiêu tham gia đại triêu thí của hắn, nghĩ thầm quả thật đáng để lo lắng, nói: "Thánh Nữ phong, Ly sơn... các tông phái giáo phái phía nam tự nhiên cường đại, nếu như đám cường giả tuổi trẻ của Thần Quốc Thất Luật tới tham gia đại triêu thí, muốn thắng bọn họ quả thật không dễ dàng gì." Trần Trường Sinh nói: "Nghe nói Trang Hoán Vũ đứng thứ mười trên Thanh Vân, chính là thắng một người trong Thần Quốc Thất Luật ư?" "Hắn đã thắng Thất Gian, đó là người nhỏ nhất trong Thần Quốc Thất Luật, cũng là người yếu nhất." Nhắc tới Thần Quốc Thất Luật, cho dù Đường Tam Thập Lục cực kỳ kiêu ngạo, vẻ mặt cũng rất ngưng trọng, "Lần này Thần Quốc Thất Luật có bốn người tới tham gia Thanh Đằng yến, như vậy cũng sẽ tham gia đại triêu thí, dẫn đầu chính là Cẩu Hàn Thực, Trang Hoán Vũ lại dám hướng hắn xuất thủ ư?" "Vậy vị kia... Thu Sơn Quân đâu?" Trần Trường Sinh hỏi. "Cầu hôn tự nhiên do trưởng bối chủ trì, đồng môn giúp đỡ, làm sao Thu Sơn Quân có thể tới kinh đô? Về phần hắn có thể tham gia đại triêu thí sang năm hay không, chuyện này cũng không rõ ràng. Nhưng ngươi đừng nên xem thường Cẩu Hàn Thực, hắn là một người rất rất giỏi." Đường Tam Thập Lục là người kiêu ngạo, điểm này hoàn toàn không liên quan đến chuyện hắn xếp hạng ba mươi sáu trên Thanh Vân bảng, mà thuần túy là vấn đề tính cách, ý nghĩ duy nhất của hắn sau khi tiến vào Thiên Đạo viện, chính là muốn đem Trang Hoán Vũ xếp hạng thứ mười dẫm dưới chân, mặc dù có chút nguyên nhân khác, nhưng ít ra nói rõ hắn cũng không coi Trang Hoán Vũ ra gì. Rất ít người để cho hắn coi trọng, tỷ như Từ Hữu Dung, Thu Sơn Quân, tỷ như vị lang tể tử đang ở Ma tộc, còn có vị thiếu nữ thần bí xếp hạng phía trước Trang Hoán Vũ, lại thêm một kẻ khác thường như Trần Trường Sinh, mà hiện tại hắn thừa nhận Cẩu Hàn Thực rất rất giỏi, như vậy nhất định là người này rất rất giỏi. "Đứng thứ hai trong Thần Quốc Thất Luật, chỉ dưới Thu Sơn Quân." Lạc Lạc biết Trần Trường Sinh không hiểu nhiều về tu hành giới, nói rõ nói: "Nghe nói người này học thức uyên bác, đọc một lượt đạo tàng, có địa vị cực cao trong lòng đệ tử thế hệ trẻ của Ly sơn thậm chí là thế hệ trẻ của các tông phái khác, là một nhân vật cực kỳ trí tuệ." Trần Trường Sinh hỏi: "Như vậy hắn giỏi ở chỗ nào?" Đường Tam Thập Lục có chút im lặng, nói: "Đọc một lượt đạo tàng, chẳng lẽ còn không giỏi sao?" Nghe mấy chữ đọc một lượt đạo tàng, Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ tới sư huynh cùng với mình, nghĩ thầm chuyện này có gì đặc biệt hơn người chứ? Nhưng hắn cũng biết, nếu mình nói như thế, Lạc Lạc có thể sẽ không sao cả, Đường Tam Thập Lục nhất định sẽ chọc mình cố làm ra vẻ, không thể làm gì khác đành phải chuyển đề tài. " Thần Quốc Thất Luật còn có những người nào tới nữa?" "Đứng thứ tư Quan Phi Bạch, ở trên Thanh Vân bảng cũng xếp thứ tư, nghe nói là người rất kiêu ngạo." Nhắc tới tên của người này, trên mặt Đường Tam Thập Lục không có cảm xúc bội phục, mà ánh mắt trở nên rừng rực, nói: "Lần này đêm thứ ba của Thanh Đằng yến, mục tiêu của Trang Hoán Vũ khẳng định chính là hắn, ta phải nghĩ biện pháp đoạt trước." Trần Trường Sinh giả bộ giơ ngón tay để đếm, nói: "Hắn đứng thứ tư, ngươi đứng thứ ba mươi sáu, ở giữa còn có ba mươi hai người khác." Đường Tam Thập Lục sắc mặt hơi trầm xuống, nói: "Ngươi có ý gì?" Trần Trường Sinh nói: "Ý của ta là đừng có cố mở miệng ăn miếng lớn, dục tốc tắc bất đạt, làm việc phải tiến hành dần dần theo chất lượng, mới có thể đâu vào đấy, không thể vì cái lợi trước mắt, mà chuyện dục tốc bất đạt ít làm là tốt nhất, lại phải.." "Tiếp tục." Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: "Có vẻ rất nhiều đạo lý." Trần Trường Sinh thấy vẻ mặt hắn bất thiện, cười dừng lại không nói. Đường Tam Thập Lục nói: "Nếu như chuyện gì cũng định đoạt theo thứ hạng, Thanh Đằng yến cùng đại triêu thí còn có ý nghĩa gì chứ? Thiên phú huyết mạch như Từ Hữu Dung cùng Thu Sơn Quân, ta tự nhiên đánh không lại. Nhưng lang tể tử cùng với vị thiếu nữ không nên trêu chọc kia, tuy không xếp phía trước Quan Phi Bạch, nhưng ngươi thử hỏi Quan Phi Bạch xem, hắn có dám nói mình mạnh hơn hai người kia không?" Trần Trường Sinh nghĩ thầm đạo lý này rất đúng, chẳng qua lang tể tử đã nghe qua mấy lần đến tột cùng là ai? Thiếu nữ không nên trêu chọc là ai? Đường Tam Thập Lục nhớ tới Yêu tộc thiếu niên khôi ngô lúc trước nhìn thấy trong tàng thư quán, hỏi: "Tên kia cũng đã gia nhập Quốc Giáo học viện rồi sao?" "Phải, hắn không muốn ở lại Trích Tinh học viện nữa." "Ta đã nghe nói, đêm đầu tiên của Thanh Đằng yến, Trích Tinh học viện biểu hiện vô cùng đáng ghét, trừ tên kia ra, lại không một người nào dám đứng ra... Bất quá, tên kia bị Thiên Hải Nha Nhi đánh trọng thương thành ra như vậy, chỉ sợ thật sự phế đi, ngươi xác nhận muốn giữ hắn ư?" "Ta còn chưa tẩy tủy, chẳng phải là phế vật hơn sao?" Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: "Có phế vật nào dám nói mình muốn cầm thủ bảng thủ danh trên đại triêu thí chứ?" Nghe câu nói này, đôi mắt của Lạc Lạc trong nháy mắt sáng lên. Đây là lần đầu tiên nàng nghe về chuyện này, nàng thủy chung cho rằng Trần Trường Sinh thâm tàng bất lộ, đối với hắn có lòng tin tuyệt đối, nhưng hắn thủy chung không chịu ra tay, làm học sinh như nàng khó tránh khỏi cảm thấy có chút đè nén, cảm thấy hắn phải biểu hiện nhẹ nhàng dũng cảm hơn một chút mới đúng. Đại triêu thí thủ bảng thủ danh, đây mới là vị trí của tiên sinh! "Tiên sinh, ngươi cũng quá bình thản rồi." Lạc Lạc nhìn hắn nói, mở mắt thật to, tràn đầy ngưỡng mộ. Đường Tam Thập Lục giật mình, hỏi: "Đây là thế nào?" Hắn biết Lạc Lạc không phải người bình thường, lúc trước nhìn bộ dáng của nàng cung kính đối với Trần Trường Sinh, đã cảm thấy có chút không giải thích được, lúc này thấy nàng xưng Trần Trường Sinh là tiên sinh, thần thái thân cận sùng bái như thế, hơn nữa có chút hồ đồ, không rõ hai người rốt cuộc có quan hệ như thế nào. Trần Trường Sinh không biết nên giải thích thế nào. Lạc Lạc rất hào phóng giới thiệu nói: "Ta là học sinh của tiên sinh." "A?" Đường Tam Thập Lục cảm thấy giật mình, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Ngươi không phải mới mười bốn tuổi sao?" Trần Trường Sinh nói: "Nàng dứt khoát bái sư, ta cũng không có biện pháp nào." Đường Tam Thập Lục suy nghĩ một chút, nói: "Bất quá ngươi dáng vẻ già dặn, nhìn có vẻ lớn hơn tuổi thực, cũng không sao." Lạc Lạc không vui nói: "Tiên sinh chính là thành thục chững chạc, ngươi cho rằng ai cũng như ngươi sao?" Đường Tam Thập Lục không muốn đấu võ mồm cùng tiểu cô nương này , vỗ vỗ xiêm y, chuẩn bị rời đi, cuối cùng hỏi: "Đêm cuối cùng ngươi muốn đi không?" Lạc Lạc nghĩ thầm dựa theo tính cách của tiên sinh, đại khái sẽ giống đêm qua, hẳn là sẽ không đi. Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, nói: "Đi xem một chút cũng tốt." ... ... Bởi vì chờ đợi sứ đoàn phía nam, đêm cuối cùng của Thanh Đằng yến được lui lại rất nhiều ngày, hơn nữa địa điểm cử hành, chuyển từ Thiên Đạo viện đến Vị Ương cung, Vị Ương cung thuộc về hoàng cung, từ chi tiết này có thể thấy được triều đình coi trọng chuyện này thế nào. Nếu như sứ đoàn phía nam cầu hôn thành công, quan hệ nam bắc sẽ càng thêm mật thiết, Từ Hữu Dung có thể trở thành vị Thánh nữ phía nam đầu tiên trong lịch sử xuất thân từ kinh đô, tầm ảnh hưởng của Đại Chu triều đối với phía nam cũng được gia tăng, Thánh Hậu nương nương tự nhiên vui mừng chứng kiến chuyện này. Theo đạo lý mà nói, không có người nào hoặc thế lực nào có thể ngăn cản chuyện này. Cho dù là Ma tộc không nguyện ý nhìn thấy hôn sự này thành công, cũng không có bất cứ biện pháp nào. Toàn bộ thế giới, chỉ có rất ít người biết được biến số duy nhất trong cuộc hôn sự này. Biến số kia ở trong Quốc Giáo học viện suy tàn. Là một thiếu niên tên là Trần Trường Sinh. Đầu thu, đêm lạnh như nước, nhưng không lạnh lẽo. Tối nay, kinh đô đèn dầu sáng rỡ, chính là đêm thất tịch. Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc đi ra khỏi Quốc Giáo học viện, từ sâu trong bách hoa hạng đi về nhân gian phồn hoa náo nhiệt. Hai người đi tới Vị Ương cung cách đó không xa. Cho đến giờ phút này, hắn cũng không biết mình muốn làm gì, thời điểm đoàn người phía nam hướng Từ phủ cầu hôn, chính mình nên làm gì. Hắn chưa có quyết định, hắn chỉ muốn đi xem. Hắn căn bản không ngờ được, tối nay sẽ phát sinh chuyện gì.​