Màn đêm buông xuống, không khí thanh tĩnh bao trùm, nhưng có một phòng ngủ vẫn còn mở đèn, háo hức mà kìm nén... Ôn Hoà trợn mắt nhìn bốn người An Dung, Cảnh Nhạc, Lữ Giao, Chương Uyển hai mắt sáng như sao. Thậm chí còn sáng hơn bầu trời đầy sao lúc nãy, An Cẩn Minh dẫn cô đi xem nữa! "Thích cậu ấy vì điều gì á?" Ôn Hoà cẩn thận nghĩ, nhanh chóng tìm được câu trả lời: "Có lẽ là ngày khai giảng, mình được xếp cho ngồi cùng với cậu ấy. Vì tính mình nhát gan nên đã rất sợ đối mặt với đám đông, lúc đó hơn một ngàn rưỡi học sinh tổng cộng. Cậu ấy đã nói với mình ba chữ Đừng lo lắng." Kể đến đây, cô vô thức nở nụ cười, chân thành ấm áp. Có đôi khi, bạn sẽ không hiểu bản thân mình vì sao lại rung động. Thật ra, câu trả lời rất đơn giản: chỉ cần gặp đúng người, một cái liếc mắt cũng có thể khiến trái tim đập loạn. Huống hồ, Ôn Hoà hôm ấy đã gặp anh, lại còn được anh quan tâm che chở... Ba người Cảnh Nhạc, Lữ Giao, Chương Uyển tròn xoe hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt ôn hoà này của cô, trong lòng giống như hình dung được khung cảnh ngày hôm đó. An Dung lại tiêu cực hơn rất nhiều. Cô hừ một tiếng, "Cẩu lương ăn như vậy là no rồi, đi ngủ thôi!" Bốn người còn lại: "..." Người đề nghị chơi Thật hay thách là cô, người không muốn chơi nữa cũng là cô?! Cảnh Nhạc và Ôn Hoà nhìn nhau cười, giống như quá quen với vẻ mặt này của An Dung. Sau khi tắt đèn, năm người mỗi người một cái chăn, chớp mắt một cái đã an ổn say giấc. Bên ngoài, sắc trời đen kịt nhưng dày đặc đốm sáng của sao. Trùng Khánh đang mùa gió thổi, lá cây bên ngoài va vào nhau, xào xạc du dương giống như một đoạn giao hưởng êm tai... Sáng hôm sau, ánh mặt trời chen qua khe cửa, rực rỡ chiếu xuống sườn mặt của những thiếu nữ vẫn chưa thanh tỉnh. An Dung nằm ở sofa ngay bên cạnh cửa sổ, chói mắt liền thức dậy. Cô nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng đã thiếu mất một người. Ôn Hoà đi đâu rồi nhỉ? - An Dung lẩm bẩm, xỏ dép đi toilet rửa mặt. Trong khi đó. Khách sạn cửa Bắc, đại sảnh. Ôn Hoà đem theo bình giữ nhiệt, đến quầy đồ uống mà khách sạn cung cấp cho đoàn. Cô thay nước mới, động tác từ tốn, cẩn thận. Bình thường khi còn ở nhà, cô vốn dậy rất sớm. Bố mẹ Ôn cũng quen với điều này. Nhưng có vẻ, trong chuyến đi lần này không có nhiều người có thói quen dậy sớm. Bằng chứng chính là lúc cô xuống sảnh, không có một bóng học sinh nào cả, trừ chị lễ tân là đúng mực ngồi đó. Bỗng, tầm mắt vô tình dừng trên người đối diện, anh đang ngồi ở khu tập trung, tay cầm tờ báo buổi sáng. Là Đường Hữu. Ôn Hoà nghĩ ngợi một chút rồi cúi đầu, "Chào buổi sáng, học trưởng Đường." Ngữ điệu lễ phép đúng mực, cũng không hề nhiệt tình mỉm cười một cái. Đường Hữu nhìn cô, ánh mắt thoáng lên vẻ kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng trầm ổn lại, "Tiểu Ôn, chào buổi sáng." Ôn Hoà nhíu mày cực khẽ. Hai người từ khi nào lại thân thiết đến thế? Đủ để anh gọi cô hai tiếng Tiểu Ôn thân mật này?! - Cô không tỏ thái độ, chỉ chào một tiếng rồi tiếp tục thay nước cho bốn người cùng phòng còn đang ngủ kia. Đường Hữu đi tới từ phía sau, "Anh giúp em." Vừa nói, anh vừa tay muốn lấy bình giữ nhiệt cô đang cầm. Ôn Hoà trong một khắc lách khỏi vòm ngực của Đường Hữu. Cô vội cúi đầu, đúng mực nở nụ cười: "Không cần đâu, em tự làm được rồi." Mái tóc đen che khuất tầm mắt, không nhìn Đường Hữu. Mà phía đối diện, anh cũng nhận ra sự tránh né của cô. Tim anh nhói lên một cái, lẩm bẩm hỏi: "Vì cậu ta mà giữ khoảng cách với anh sao?" Ôn Hoà một mực cúi đầu, tay nhanh chóng vặn nắp bình giữ nhiệt, "Em không có. Chỉ là anh làm như vậy, mọi người sẽ hiểu lầm." Mà cô, không muốn nảy sinh bất kỳ hiểu lầm nào với Đường Hữu cả. Đường Hữu cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút đường đột, không tiếp tục nói chủ đề ấy nữa. Anh mỉm cười một cái, ngỏ lời mời: "Hôm nay anh định đi Thiên Môn sơn, em có muốn đi cùng không?" Ôn Hoà theo quán tính từ chối: "Thật xin lỗi, em đã có hẹn cùng nhóm bạn rồi." Đường Hữu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, "Nhóm bạn của em đi đâu? Anh có thể dời ý định đi Thiên Môn sơn một ngày." Để đi cùng em. - Bốn chữ này đã treo ở cửa miệng nhưng vẫn không nói ra. Ôn Hoà bị Đường Hữu hỏi như vậy thì ngẩn người. Cô vô thức từ chối bởi vì không muốn hiểu lầm của hai người đến tai An Cẩn Minh. Lúc nãy đã nói là có hẹn, nhưng đám An Dung, Cảnh Nhạc còn chưa quyết định hôm nay sẽ đi đâu. Bây giờ, Đường Hữu cố ý gặng hỏi, nếu không nói được, không phải là ý tránh né sẽ quá rõ ràng sao? Ôn Hoà trong lúc không biết làm sao, bỗng, một giọng nam quen thuộc truyền tới: "Chúng tôi sẽ đi Con đường Vách đá tới động Thiên Môn." Đường Hữu nâng mắt nhìn ra sau lưng Ôn Hoà. Cô cũng quay đầu lại, là An Cẩn Minh. Nhìn thấy anh, Ôn Hoà thở phào nhẹ nhõm một cái. Cô mỉm cười gật đầu chào Đường Hữu, hai tay ôm bình giữ nhiệt đi tới bên cạnh anh. Mà An Cẩn Minh cũng rất tự nhiên cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay cô, ngẩng đầu mỉm cười với Đường Hữu: "Học trưởng Đường, đừng nói với tôi là anh vẫn muốn đi cùng nhé?" Ngụ ý rất rõ ràng, cặp đôi người khác đi chơi vẫn muốn chen chân vào, đúng là có tiện đường, nhưng nếu thực sự làm vậy, Đối với phong phạm đàn anh kiêu ngạo của Đường Hữu rất tổn hại đấy! Làm sao Đường Hữu không nhận ra được ý mỉa mai trong lời nói của An Cẩn Minh? Đương nhiên không ngu dại mà cản đường người khác. Chỉ là, Đường Hữu khi nhìn học muội Ôn đứng bên cạnh cậu ta, trong lòng nhói lên một cái. Cô đã từng cam tâm tình nguyện đi về phía anh như thế chưa? Anh nhớ là chưa từng, thậm chí là sẽ không...