Sắc trời càng ngày càng tối. An Cẩn Minh lấy điện thoại xem giờ, 8:30 PM, cũng không còn sớm nữa. "Hoà Hoà," Anh gọi tên cô một cách tự nhiên, không chút ngượng miệng, "Gần chín giờ rồi, chúng ta xuống dưới thôi." Ôn Hoà đứng hình một giây, ánh mắt không tin nổi nhìn anh. "Cậu làm sao thế?" Anh hỏi. Ôn Hoà: "Không có gì... Chỉ là cậu vừa gọi mình như vậy, có chút..." An Cẩn Minh bình thản mỉm cười, "Có chút cái gì?" "À, ừm..." Cô lại rơi vào tình trạng rối loạn chức năng chọn lọc và sắp xếp từ ngữ, "Mình... có chút bất ngờ, cả vui vẻ nữa, cũng có ngượng ngùng..." Giọng cô hơi rối, "Đủ chưa nhỉ?" An Cẩn Minh phì cười, "Được rồi, mình hiểu cảm giác của cậu rồi. Bây giờ đi xuống được chưa?" Ôn Hoà gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không hiểu vì sao tối nay, anh lại thường xuyên mỉm cười đến thế! Không sao cả, đều là chuyện tốt! - Cô trộm nghĩ, len lén nhìn An Cẩn Minh. Phát giác ra ánh mắt của cô, anh cúi đầu hỏi, dáng vẻ kiên nhẫn: "Còn chuyện gì nữa à?" Ôn Hoà: "Cậu cứ gọi mình như thế, được không?" An Cẩn Minh mỉm cười, không trả lời. Cô lại xấu hổ, vội xua tay nói là không cần nữa. Anh nhìn cái người nhỏ xíu nhưng luôn loay hoay bên cạnh, tâm trạng rất tốt. Hoà Hoà, rất hữu ý, rất êm tai... Khách sạn cửa Bắc, đại sảnh. Hai người vừa xuống hết các bậc thang, Nam Cung Xuyên và Cảnh Nhạc cùng lúc trở về. Còn có những nhóm học sinh khác, có cả những anh chị khoá trên. Khách sạn cửa Bắc là điểm nghỉ ngơi của xe số 4, xe số 5, xe số 6. Xe số 4 gồm hai lớp một và hai của khối mười hai, xe số 5 là lớp của Ôn Hoà và An Cẩn Minh, xe số 6 gồm hai lớp một và hai của khối mười một. Ôn Hoà vô tình chạm mắt với nhóm bạn học và học trưởng Đường, đi ngay sau hai người Nam Cung Xuyên và Cảnh Nhạc. Đường Hữu nhìn cô, ánh mắt kiên định. Ôn Hoà lễ phép gật đầu, xem như chào hỏi, nhưng không có ý định đi qua nói chuyện vài câu. Đường Hữu thấy vậy liền liếc qua nam sinh đứng bên cạnh cô. Ánh mắt hai người ưu tú của lớp một, khác khối giao nhau một khắc, ngay giây sau trở lại bình thường. Ở phía bên này, An Cẩn Minh cúi đầu nhìn Ôn Hoà đang vô tư cười nói với Cảnh Nhạc, vẻ mặt thoải mái. Nam Cung Xuyên đứng bên cạnh anh, khẽ giọng hỏi: "Sao cậu không nói cô ấy nên rõ ràng với anh ta đi?" Ngữ điệu An Cẩn Minh bình thản, "Là anh ta vẫn lưu luyến." Ôn Hoà đã từng từ chối Đường Hữu, ngay sau khi hai người làm lành, anh biết. "Cậu định tiếp tục để anh ta lưu luyến như vậy sao?" Nam Cung Xuyên tuy hờ hững nhưng vẫn lộ rõ vẻ quan tâm. Bởi vì nếu hai người xảy ra chuyện gì, Cảnh Nhạc là bạn của Ôn Hoà chắc chắn sẽ buồn lây. Mà cậu thì không muốn Cảnh Nhạc phải buồn. An Cẩn Minh lắc đầu. "Có nên nói cho Ôn Hoà biết không?" Nam Cung Xuyên hỏi. Anh lãnh đạm dời mắt, chất giọng trầm trầm, "Cô ấy biết mình là đủ rồi." Nam Cung Xuyên: "..." Buổi tối, mọi người về phòng ngủ theo danh sách đã được phân chia. Mỗi phòng năm người, phân phòng theo giới tính nam nữ. Ôn Hoà cùng phòng với An Dung và Cảnh Nhạc, thêm hai bạn học khác là Lữ Giao và Chương Uyển là đủ năm người theo quy định. Trong phòng chỉ có một người có đủ thẩm quyền là lớp phó Ôn Hoà nên mọi người quyết định để cô chọn giường trước. Ôn Hoà vui vẻ chọn giường bên cạnh cửa sổ, Cảnh Nhạc ngủ cùng cô. Lữ Giao và Chương Uyển ngủ ở giường cạnh bức tường phân khu giữa phòng ngủ và bàn trà gần cửa ra vào, An Dung tuỳ ý ngủ trên soà cạnh thềm cửa sổ. Ôn Hoà thấy An Dung tự nguyện ngủ đơn, lại ngủ trên sofa thì rụt rè hỏi: "Có khó khăn khi nằm sofa không? Cậu không giận vì mình đã giành giường trong đấy chứ?" An Dung chưng hửng cười toe, "Nếu mình giận thì cậu có thay mình ngủ sofa không?" Ôn Hoà: "..." Đương nhiên là không rồi! Cảnh Nhạc nghiêng đầu qua, "Cậu thôi trêu chọc Tiểu Ôn đi." An Dung nhún nhún vai, ngữ khí bình thản giống như đang nói chuyện hiển nhiên: "Cậu ấy là nhân tố mang tính giải trí cao đối với mình mà? Phải tận dụng triệt để, không phải thầy cô đều nói phải sử dụng hiệu quả nguồn tài nguyên và nhân lực sao?" Chương Uyển đang ngồi trên giường ngoài cũng bật cười theo, "Không ngờ tình cảm của các cậu tốt thật!" Ba người liếc mắt nhìn nhau, riêng Ôn Hoà gần như trừng mắt An Dung. Tốt chỗ nào? Sao cô không thấy? An Dung cười cười, vô tình nhìn qua Lữ Giao một cái, thấy cô ấy đang mỉm cười với mình. "..." An Dung thu lại biểu cảm đùa nhây, bình thản sắp xếp lại chỗ ngủ của mình trên sofa. Điều kiện của khách sạn khá tốt, sofa đủ rộng để cô thoải mái nằm, có lẽ sẽ dễ ngủ thôi! Tuy sắp xếp như vậy, nhưng mọi người nào lại dễ dàng đi ngủ như thế? Đặc biệt là Chương Uyển năng động, đề nghị chơi ma sói. Trời tối rất thích hợp để chơi trò này, nhưng chỉ có năm người đâm ra nhàm chán vì thiếu nhiều chức năng thú vị. Cuối cùng, mọi người chọn trò Nói thật, lấy chai nước của Lữ Giao làm con quay. Lượt đầu tiên, người phải nói thật là Ôn Hoà. Cảnh Nhạc còn chưa kịp hỏi, An Dung đã giành trước: "Cậu thích An Cẩn Minh đúng không?" Cảnh Nhạc lập tức chửi An Dung: "Hỏi vậy cũng hỏi, quá rõ rồi còn gì?" Lữ Giao và Chương Uyển cười trộm. Ôn Hoà rất thoải mái thừa nhận: "Ừm, mình thích Cẩn Minh." Lượt thứ hai, vẫn là Ôn Hoà phải chọn thách hoặc thật. Nhìn vẻ mặt của An Dung, cô tốt nhất không chọn thách thì hơn. Tuy không có xì dầu để uống nhưng nếu không làm được thử thách của An Dung cũng đau đầu không kém... Ôn Hoà chọn thật, Cảnh Nhạc lập tức đẩy An Dung qua một bên, "Không cho cậu phí phạm nữa, để mình hỏi." Dứt lời, quay sang Ôn Hoà, hai mắt sáng trưng: "Cậu thích An Cẩn Minh vì điều gì?" Ôn Hoà khựng lại, hình ảnh Lễ khai giảng hôm đó loé lên, trong mắt giống như thấy được gương mặt anh đang mỉm cười nhìn mình...