Trả ôn hòa cho tôi
Chương 23
Kết thúc buổi sáng dạo chơi, mọi người trở về chỗ tập trung. Xe số năm gồm hai lớp, tập trung cùng một địa điểm là sảnh B của khu nghỉ ngơi tập thể.
An Cẩn Minh cùng Ôn Hoà trở về. Cô đưa tay quẹt mồ hôi dưới má. Anh thấy vậy, bàn tay che đi ánh nắng buổi trưa đang gắt gao chiếu xuống.
Nhiều bạn học nhìn thấy cảnh này, thì thầm to nhỏ.
Ôn Hoà đỏ mặt, mỉm cười không nói.
Nam Cung Xuyên và Cảnh Nhạc về sau hai người không lâu. An Dung đã từ lúc nào ngồi ở một góc, tay cầm lon coca, tự uống như một nữ cường nhân. Ôn Hoà cởi giày, lại chỗ An Dung ngồi. Cô lấy trong balo ra một cái vòng tay, màu bạch kim, đưa cho An Dung, mỉm cười nói:
"Quà cho cậu nè!"
An Dung nhìn cái vòng tinh xảo, "Quà? Vì cái gì?"
Ôn Hoà hồn nhiên trả lời:
"Mình thấy cậu ngồi một mình buồn, đi cùng cũng cô đơn nên muốn mua gì đó bù đắp cho cậu."
An Dung: "..."
Mọi người không phải ngồi theo hàng lối, cũng không cần ngồi theo lớp. Chỉ cần có quen biết, các bạn có thể ngồi thành từng nhóm khác nhau, mỗi nhóm một góc, vui vẻ trò chuyện. Giao tình giữa hai lớp vốn tốt, từng nhóm bạn cũng cười nói vui vẻ, thoải mái xã giao cùng nhau.
Nhóm Ôn Hoà gồm năm người: cô, An Cẩn Minh, Cảnh Nhạc, Nam Cung Xuyên, An Dung. Cô và An Cẩn Minh ngồi cùng nhau, bên trái của cô, An Dung ngồi bên còn lại. Cảnh Nhạc ngồi cạnh An Dung, Nam Cung Xuyên ngồi cùng cô. Họ ngồi lại thành một vòng tròn.
Như đã nói lần trước, lớp của An Cẩn Minh lo đồ ăn vặt. Anh không để ý chuyện này, nói đúng hơn là không muốn động tay. Nam Cung Xuyên cũng không mua đồ ăn vặt bên ngoài. Vì vậy, anh đã hùng tiền với Nam Cung Xuyên, để cậu ấy mua nguyên liệu, tự nấu vài món ăn nhẹ.
Trong mấy nhóm bạn ở sảnh B, thức ăn của nhóm Ôn Hoà là ngon nhất.
An Cẩn Minh thong thả ăn một chút chân gà nhà Nam Cung Xuyên. Anh chọn một chân mập mạp, đưa cho Ôn Hoà. Cô tự nhiên nhận lấy, vui vẻ ăn. Cảnh Nhạc thấy vậy, cười cười nói với An Dung:
"Hai cậu ấy tiến triển nhanh nhỉ?"
An Dung hừ một tiếng, không trả lời.
Cảnh Nhạc buồn cười thái độ trẻ con của An Dung. Cô len lén đảo mắt qua Nam Cung Xuyên, nhìn thấy anh đang cẩn thận rải nước chấm chua ngọt lên chân gà.
"Cậu ăn cái này đi." Nam Cung Xuyên đưa cho cô cái chân gà ấy, mỉm cười nói.
An Dung liếc qua, "Hai cậu cũng tiến triển nhanh đấy!"
Cảnh Nhạc: "..."
Buổi chiều, An Dung chủ động đi một mình. Không phải vì giận hờn, chỉ là muốn để cho hai đôi bạn trẻ có chút không gian riêng tư. Cô còn cảnh cáo Cảnh Nhạc, Tốt nhất đừng cùng tên Nam Cung kia làm chuyện xấu!
Cảnh Nhạc nghi hoặc nhìn Nam Cung Xuyên. Bộ dáng của cậu chính trực khoan thai, nhìn đâu ra thái độ muốn làm chuyện xấu nhỉ?
An Dung hừ một tiếng, làm khẩu hình miệng: Mình chống mắt lên xem, cậu bị cậu ấy thu phục như thế nào.
Cảnh Nhạc: "..." Sao cô có cảm giác, bản thân đang bị gài bẫy thế nhỉ?
Nhưng Nam Cung Xuyên đối với cô tỉ mỉ quan tâm như vậy, là chiến thuật tác nghiệp yêu đương thật sao?
Trong lúc suy nghĩ, vô tình ánh mắt cứ dừng trên người Nam Cung Xuyên. Cậu phát hiện thấy, cúi đầu mỉm cười, hỏi:
"Sao thế?"
"Không có gì." Cảnh Nhạc vội quay mặt đi, hai má hây đỏ.
Bắc Môn cổ thành, tại một góc phố cũ.
An Cẩn Minh cùng Ôn Hoà đi dạo. Anh không có đam mê du lịch nên không để ý quá nhiều thứ. Vả lại, những phong cảnh này, anh đều đã đi qua. Lần thứ nhất đi với An tổng và phu nhân của ông, An Cẩn Minh chẳng mở miệng dù chỉ một lần. Nhưng lần tham quan lần này, anh lại nhiều lời đến thế!
Đa số là nhắc nhở Ôn Hoà cẩn thận, không được quá phấn khích trên đường.
Nghĩ đến đây, An Cẩn Minh bỗng phì cười. Tuy Ôn Hoà nhút nhát là thế, nhưng khi được ra ngoài, cô giống như một người hoàn toàn khác: rất hoạt bát, rất năng động. Cô chạy từ bờ sông bên này sang bờ tường bên kia trong vài bước chạy, miệng cười tươi rói, lớn giọng nhờ anh chụp vài bức ảnh.
Và khái niệm vài của cô, là hơn 200 tấm ảnh chỉ với ba khung hình.
An Cẩn Minh càng nghĩ, nụ cười trên môi càng rộng. Ôn Hoà nhận thấy tâm trạng anh vui vẻ liền hỏi:
"Có gì vui thế?"
An Cẩn Minh nhìn cánh môi cô hơi chu lên khi nói, vô thức nâng tay xoa đầu cô. Ánh mắt anh thẳng tắp, gương mặt xấu hổ của cô phản chiếu rõ ràng.
"... Chỉ là cảm thấy lần này có thể cùng cậu đi Phượng Hoàng cổ trấn, rất vui." Ngữ điệu trầm ái dễ nghe, khiến Ôn Hoà có chút thất thần.
Hai người vẫn mặc trang phục lúc sáng, có thể hiểu là vẫn mặc đồ cặp với nhau. Ôn Hoà vui vẻ đi bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn cảnh vật xung quanh, đôi lúc còn lấy điện thoại chụp lại phong cảnh bên đường. Còn An Cẩn Minh,
Anh mải ngắm nhìn cô đang luôn miệng nở nụ cười, giống như cố gắng lưu giữ khoảnh khắc này lâu thêm một chút.
Bắc Môn cổ thành rất đẹp, ít nhất là hai người cảm thấy như thế, bởi vì tâm trạng của ai cũng vui vẻ cả.
Bỗng, một bà lão quầy lưu niệm vẫy hai người lại, ôn tồn nở nụ cười, "Cô cậu trẻ, vào đây mua Lương duyên chỉ đi."
An Cẩn Minh không nhận lời ngay. Anh cúi đầu nhìn Ôn Hoà, thấy cô cười rất vui vẻ thì mềm lòng, nhỏ giọng hỏi:
"Có biết Lương duyên chỉ là gì không?"
Ôn Hoà đỏ lựng hai má, gật gật đầu.
An Cẩn Minh cúi đầu thấp hơn, khuôn mặt kề sát trán cô, "Biết nhưng vẫn muốn mua?"
Ôn Hoà gật đầu.
"Cùng mình?" Anh hỏi, ánh mắt lấp lánh ý cười.
"Ừm." Giọng cô nhỏ như muỗi kêu.
An Cẩn Minh xoa đầu cô, nói bà hàng lưu niệm lấy cho họ một đôi. Bà nhiệt tình khen ngợi, nói anh đẹp trai lại biết chiều bạn gái. Ôn Hoà đỏ lựng mặt, không dám nói gì.
Trước khi hai người rời khỏi, bà vui vẻ nói thêm một câu:
"Đôi trẻ, hai người sẽ hạnh phúc nhé!"
Ôn Hoà còn chưa kịp phản ứng, chất giọng trầm ấm dễ nghe của An Cẩn Minh đã vang lên trên đỉnh đầu:
"Chúng cháu sẽ."
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
18 chương
51 chương
7 chương
51 chương