Trả ôn hòa cho tôi
Chương 17
Thứ sáu, mỗi lớp đều có hai tiết tự học cuối tuần. Cách phân bố tiết học này khiến học sinh dễ dàng thư giãn đầu óc sau một tuần học tập và ôn luyện căng thẳng, cũng nhờ đó mà cao trung Trí Viễn mới đạt được thành tích dạy tốt - học tốt.
Khối mười, lớp ba.
Lý Thứ ổn định trật tự lớp và quản lý tốt mọi người tự học. Bạn học cùng lớp ba đa số ý thức rất tốt, đối với lớp trưởng là Lý Thứ cực kỳ tôn trọng liền tự giác làm theo lời của cậu. Tuy vậy, nói đa số tức là vẫn có thiểu số...
Ví dụ như Tần Tử Bội.
Đầu tiết bốn, cô ta nói là mình đi vệ sinh. Đám bạn học cũng chẳng hiểu đi vệ sinh kiểu gì, đi từ tiết bốn đến gần hết tiết năm mới trở về lớp, chỉ việc xách cặp tan trường? Vài bạn học nữ không thích Tần Tử Bội từ trước, thấy vậy liền bảo Cảnh Nhạc ghi nhận cô ta trốn tiết. Cảnh Nhạc cười cười, lắc đầu nói:
Mọi người kệ cậu ta đi. Có thể cậu ta đi vệ sinh thật thì sao?
Một bạn học nữ: Cậu hiền quá rồi, Tiểu Cảnh. Ai cũng biết cô ta trốn tiết, cậu cứ ghi nhận lại rồi đầu tuần nói cho chủ nhiệm Lưu.
An Dung gật đầu tán thành, Biết đâu cô ta gặp Tào Tháo trong nhà vệ sinh, mọi người thông cảm đi.
Cảnh Nhạc: ...
Cả lớp bật cười, còn nói rằng An Dung thật tinh tường. Lý Thứ thấy mọi người không khắt khe việc Tần Tử Bội vi phạm nữa thì thở dài. Thú thật, người làm lớp trưởng như cậu, đối với những thành phần chống đối như Tần Tử Bội, lại còn là con gái. Thật sự cậu không biết phải nói cô ta bằng thái độ ôn hoà hay thù địch nữa?!
Mềm mỏng? Tần Tử Bội sẽ được nước làm tới.
Cứng rắn? Tần Tử Bội sẽ trở mặt luôn.
Lý Thứ quyết định mặc kệ, xem như cô ta không phải là thành viên của lớp. Bạn học lớp ba đều không xem cô ta là bạn, đối với tính cách kiêu ngạo của cô ta đã sớm ngứa mắt. Chỉ cần không làm lớn chuyện, Lý Thứ liền êm đẹp mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Bỗng, cậu nhìn thấy Ôn Hoà đứng dậy.
An Dung ngồi ngay bàn bên, thấy cô muốn ra ngoài liền hỏi:
Đi đâu đấy?
Ôn Hoà: Đi rượt Tào Tháo.
An Dung: ...
Cảnh Nhạc phì cười. Lý Thứ trợn mắt kinh ngạc. Không ngờ, Ôn Hoà hiền lành cũng có lúc biết trêu chọc người khác như vậy!? Ở một góc lớp, Lữ Giao cũng đang bụm miệng nhịn cười. Một bạn học nữ bàn trên quay xuống thấy vậy, nói đùa:
Cậu cũng thấy Ôn Hoà rất biết đùa đúng không?
Lữ Giao gật đầu, mỉm cười không nói.
Kiến trúc của cao trung Trí Viễn được xây dựng theo thiết kế thông minh. Cuối hành lang mỗi dãy phòng học, mỗi tầng là khu vệ sinh, chia làm hai lối dành cho nam và nữ. Ôn Hoà đi qua dãy lớp khối mười, một lúc lại đưa tay dụi mắt. Không hiểu sao, dạo gần đây tinh thần của cô không được tốt, rất dễ mệt mỏi.
Ngón tay đang quẹt hàng mi, bỗng trán mình lại bị người ta đụng một cái.
Ôn Hoà xuýt xoa kêu lên, suýt chút là tự mình đâm mù mắt rồi! Cô thở phào, híp mắt nhìn người trước mặt. Ngay giây sau, đôi mắt ngọc mở to, không tự chủ thốt ra tên anh:
An Cẩn Minh?
Ngược chiều ánh nắng, nửa sườn mặt của An Cẩn Minh hiện ra trước mắt cô. Anh cúi đầu, vì cụp mắt nên hàng mi dài che bớt một nửa con ngươi, thái độ trầm tĩnh.
Ôn Hoà chợt nhớ lại tình cảnh ngày hôm ấy, vội cúi đầu, gượng gạo cười một cái, khó khăn nói:
Mình xin lỗi. Ngữ điệu của cô tràn ngập thái độ trốn tránh.
Trong lòng Ôn Hoà hiện tại chỉ có một mong muốn: anh mau trở về lớp. Cô không muốn đối diện với anh khi bản thân còn canh cánh chuyện đó. Bởi vì cô nhận thức được rõ ràng, trong một cuộc đối thoại, chỉ cần một người không đủ bình tĩnh, kết quả của cuộc đối thoại ấy không gì khác ngoài thất bại.
Nhưng An Cẩn Minh không thuận theo ý nguyện của cô.
Anh đứng đó, dáng người cao gầy nhưng bờ vai vẫn đủ rộng để che khuất một cái bóng đủ lớn, bao phủ dáng dấp nhỏ bé của cô.
Tại sao lại xin lỗi mình? Giọng nói trầm ái của anh vang trên đỉnh đầu.
Ôn Hoà ngẩng mặt, vô thức đáp: Mình không cẩn thận va phải cậu.
Ngữ điệu quen thuộc vẫn dễ nghe, Không phải. Dù đáy lòng của cô vẫn còn uất ức chuyện lúc đó.
Ôn Hoà ngơ ngác: Hả?
An Cẩn Minh nhìn cô, ánh mắt thẳng tắp.
Cậu dụi mắt nên không thấy, Anh bình thản nói với cô, khoé miệng nhếch lên, một nụ cười nhạt.
Là mình cản đường cậu.
Ôn Hoà ngẩn người. Anh vừa nói gì thế? Cản đường cô? Tại sao chứ? Nghĩ gì nói ấy, cô vô thức hỏi:
Sao phải cản đường mình?
An Cẩn Minh chăm chú nhìn cô, nở nụ cười. Ôn Hoà kinh ngạc trước thái độ vui vẻ của anh. Suy cho cùng, anh chưa từng cười với cô đủ tươi như thế...
Một giây thất thần, cô nghe thấy giọng nói ấm áp của An Cẩn Minh:
Ôn Hoà, mình rất thích câu hỏi này của cậu.
Bởi vì bản thân anh cũng không hiểu, tại sao lại chặn đường cô thế này?
Chiều hôm ấy, ánh sáng màu cam của hoàng hôn chiếu rọi khắp một mảnh sân trường. Cao trung Trí Viễn, nơi dãy phòng học khối mười trống vắng, ở cuối hành lang có một đôi bạn học đang đứng đối diện nhau. Nữ sinh tóc cột gọn, vì dáng vẻ thấp bé nên phải ngẩng đầu nhìn cậu nam sinh; còn nam sinh đối diện cô, nụ cười trên môi đủ dịu dàng, vì ngược sáng nên ánh mắt trải xuống một bên mặt anh, tô đậm những góc cạnh tuấn tú.
Kể thêm một chút về nhiều năm sau đó, những học đệ, học muội khoá dưới vẫn còn nhớ rõ một câu chuyện tình đơn phương đủ dũng cảm của học tỷ á khoa ôn hoà, hiền lành, bằng tất cả nhiệt thành để theo đuổi học trưởng thủ khoa suốt ba năm cao trung tươi đẹp.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
18 chương
51 chương
7 chương
51 chương