Trà Môn Khuê Tú
Chương 174 : ngọn nguồn
“Đã mời đại phu rồi ạ, đại phu nói cô nương bị phong hàn nhẹ, không có gì đáng ngại. Nô tỳ đã đi lấy thuốc về sắc cho cô nương uống rồi, đại phu nói chỉ cần ra mồ hôi là sẽ không sao.” Tiết Sương nói dối như thật.
“Thân thể Uyển tỷ nhi vẫn rất tốt mà, sẽ không có gì trở ngại đâu, muội muội yên tâm.” Khương thị an ủi.
Cốc Vũ nghe tiếng nói chuyện liền vén rèm lên để đoàn người vào phòng, thấy Tô Ngọc Uyển nằm trên giường trùm chăn kín mít, chỉ lộ một ít tóc ra ngoài. Ân thị liền bước lại sờ sờ cái trán của nàng, thấy cũng không nóng mới thở ra một hơi.
Nữ nhi này của bà từ nhỏ vẫn luôn khỏe mạnh, rất ít khi sinh bệnh. Lần này lại ngã xuống, mặc dù đại phu nói không có gì đáng lo, cũng không phát sốt nhưng Ân thị vẫn không nhịn được mà lo lắng. Bà vốn còn muốn để cho nữ nhi nghỉ ngơi nhưng Trần lão phu nhân đã một đống tuổi, Khương thị và Triệu thị cũng là trưởng bối của Tô Ngọc Uyển, người ta đã đến đây thăm bệnh, Tô Ngọc Uyển cũng không thể không đứng dậy đón tiếp, bằng không cũng quá mức thất lễ.
Ân thị vỗ vỗ chăn, nhẹ giọng nói: “Uyển tỷ nhi, Uyển tỷ nhi, Cữu tổ mẫu và hai vị biểu cữu mẫu tới thăm con này.”
Tô Ngọc Uyển lại không nhúc nhích.
Lập Xuân ở bên cạnh vội nói: “Phu nhân, thời gian gần đây cô nương quá mức lao lực, dẫn tới thương tổn tâm thần, đại phu nói phải để nàng ngủ một giấc một ngon mới được, nên đã kê thêm chút thuốc an thần, vì vậy cô nương mới ngủ sâu như vậy. Hay là phu nhân bồi lão phu nhân và hai vị phu nhân tới thiên sảnh ngồi một lát, để nô tỳ đánh thức cô nương, thay đổi xiêm y xong lại đến thỉnh an.”
Ân thị còn chưa nói gì Trần lão phu nhân đã vội vàng xua tay: “Đừng, đứa bé này đã mệt lắm rồi, cần phải được nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng đánh thức nàng làm gì. Dù sao chúng ta cũng ở gần đây, muốn gặp lúc nào mà chẳng được, cần gì phải vội vàng lúc này.”
Ân thị liền thuận nước đẩy thuyền, cảm kích hành lễ: “Vẫn là lão phu nhân săn sóc vãn bối, ta thay mặt Uyển tỷ nhi cảm tạ lão phu nhân.”
Trần lão phu nhân xua tay, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Đoàn người liền lui ra ngoài.
Đợi đến khi không còn nghe thấy động tĩnh bên ngoài nữa, Tô Ngọc Uyển mới mở mắt ra.
Cũng không phải nàng muốn nháo cái gì, chỉ là lười phải đi đối mặt với mấy người Trần thị, hao hết miệng lưỡi đi giải thích lý do vì sao mình lại không đáp ứng chuyện hôn sự với Nhan An Lan. Mà nàng cũng không muốn gặp Ân thị lúc này.
Nằm yên ở trên giường một lát, bỗng nhiên Tô Ngọc Uyển cảm thấy uể oải, nhắm mắt lại nghỉ tạm, bất tri bất giác lại ngủ quên mất. Đợi đến lúc nàng mở mắt ra thì thái dương cũng đã về tây rồi.
Tô Ngọc Uyển ngồi dậy hỏi: “Ai ở bên ngoài?”
Mành bị vén lên, là Lê ma ma bước vào.
Trong lòng Tô Ngọc Uyển ấm áp, giống như đứa trẻ bị ủy khuất gặp được cha mẹ, cái mũi liền lên men. Nàng làm nũng, giữ chặt tay Lê ma ma, kéo bà ngồi xuống, dựa đầu lên vai bà hỏi, “Ma ma, đã giờ gì rồi?”
“Sắp chính thân rồi. Cô nương vừa ngủ đã ngủ thật lâu, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.” Lê ma ma đưa tay sờ sờ cái trán của nàng, thấy không nóng mới thở phào nói, “Cho dù Lập Xuân nói ngươi không sao nhưng ta vẫn không nhịn được mà lo lắng.”
Bà từ ái vỗ vỗ mái tóc rối tung sau đầu của Tô Ngọc Uyển nói tiếp, “Chuyện hôm nay ma ma biết trong lòng ngươi sẽ không thoải mái. Nhưng mà ngươi cũng đừng trách phu nhân, đều tại tam phu nhân quá mức đáng giận, khiến cho người thành thật như phu nhân cũng phải tức giận không nhẹ, sau đó mới lỡ miệng nói ra chuyện của thế tử Vĩnh An hầu phủ.”
Tô Ngọc Uyển ngồi ngay ngắn lên nhìn Lê ma ma: “Trần tam phu nhân đã nói gì?”
Lê ma ma hơi do dự một lát rồi hỏi lại: “Cô nương, ngươi hãy nói thật cho ma ma biết, ngươi cự tuyệt thế tử Vĩnh An hầu là vì muốn gả vào Hình gia có phải không?”
Bà biết Tô Ngọc Uyển vẫn luôn có ấn tượng rất tốt với người của Hình gia.
Tô Ngọc Uyển chớp chớp mắt, trong lòng cũng có mấy phần suy đoán. Nàng lắc đầu: “Lúc ta giải thích lý do cự tuyệt Nhan công tử đã nói ta chỉ muốn gả cho một nhà có hoàn cảnh tương tự với chúng ta, có như vậy thì cuộc sống mới dễ chịu hơn chút.”
Lê ma ma tươi cười nói: “Ta biết ngay mà, cô nương nhà chúng ta thông minh như vậy, làm sao lại không rõ được chứ?”
Tô Ngọc Uyển dịch dịch gối, dựa người vào rồi hỏi, “Trần tam phu nhân nói Hình gia căn bản cũng không nói là muốn cưới ta có phải không?”
Lê ma ma ngừng cười, gật gật đầu.
Tô Ngọc Uyển cười cười: “Ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phải gả vào nhà bọn họ.”
Nàng nhìn Lê ma ma, “Trần tam phu nhân châm chọc nương ta sao?”
“Còn không phải sao?” Lê ma ma thở dài, “Gần đây bà ấy liền mắt không phải mắt, mũi không phải mũi.” Nói xong liền kể lại tình hình lúc đó cho Tô Ngọc Uyển nghe.
Thì ra hôm qua người Trần gia tới tham dự tiệc ở nhà một vị quan lại, Hình phu nhân cũng ở đó. Trần lão phu nhân liền bóng gió hỏi đến chuyện hôn sự của Hình đại thiếu gia. Nếu Hình gia có ý muốn cưới Tô Ngọc Uyển vào cửa, tự nhiên là sẽ lộ chút tiếng gió cho Trần lão phu nhân. Ai ngờ Hình phu nhân lại nói bà đang nhắm tới một cửa hôn sự ở trong kinh, qua một thời gian nữa sẽ đến nhìn thử, nếu không có vấn đề thì sẽ định hôn sự luôn. Khương thị và Triệu thị cũng có mặt ở đó. Sau khi Trần lão phu nhân đi dự tiệc trở về liền nói chuyện này cho Trần lão thái gia nghe, Trần lão thái gia liền kêu Trần Thúc Khanh tới, muốn để cho Trần Trác Lãng cầu Tô Ngọc Uyển về làm vợ. Trần Thúc Khanh không có ý kiến gì, nhưng Triệu thị lại không muốn, chạy tới trước mặt Trần lão phu nhân nói mình đã tìm được một nhà thích hợp khác cho Trần Trác Lãng rồi. Vì chuyện này mà mẹ chồng nàng dâu hai người mới lời qua tiếng lại mấy câu.
Tô Ngọc Uyển nghe đến đây lại cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Vậy hôm nay bọn họ còn đến đây làm gì?”
Nếu Trần lão phu nhân đã thuyết phục hoặc áp chế được vị tức phụ Triệu thị này, vậy thì phải là bà mối tới cửa cầu thân mới đúng, bọn họ còn đến đây để làm chi?
“Bọn họ không nói, theo ta nghĩ thì hẳn là tới đây thăm dò thôi.” Lê ma ma nói, “Dù sao thì Hân Nhi cô nương cũng đã làm chuyện kia, lúc đó cô nương còn sinh khí đâu. Nay đột nhiên lại phái bà mối tới cửa, cô nương nếu cự tuyệt chẳng phải sẽ làm cho Trần gia mất hết mặt mũi hay sao?”
“Sau đó tam phu nhân không cam lòng, liền lấy lời nói đâm nương ta, muốn phá hỏng cửa hôn sự này?”
Lê ma ma gật đầu: “Đúng là như vậy. Tam phu nhân ngày thường nhìn như cái hũ nút, nhưng mà lại rất có chủ ý, lá gan cũng rất lớn, trước mặt Trần lão phu nhân cũng dám sử thủ đoạn, khiến Trần lão phu nhân tức giận không nhẹ.”
Tô Ngọc Uyển trào phúng cười.
“Cô nương không biết chứ, tam phu nhân cứ làm như là cô nương muốn bám lên người nhi tử của bà ta không bằng. Cho nên phu nhân mới tức giận mà lỡ miệng nói chuyện của thế tử Vĩnh An hầu ra.” Lê ma ma nhìn sắc mặt Tô Ngọc Uyển một chút mới nói tiếp, “Cô nương cũng đừng trách phu nhân, lúc này phu nhâncũng đang ảo não không thôi đó.”
Tô Ngọc Uyển ban đầu cũng rất tức giận, cảm thấy chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ rước lấy phong ba. Nhưng mà bây giờ biết Ân thị cũng không phải cố ý, thì không còn tức giận nữa.
Nàng ngồi dậy nói: “Để ta tới xem bà ấy.”
Lê ma ma cầm xiêm y tới, hầu hạ Tô Ngọc Uyển mặc vào rồi chải tóc lại cho nàng, nói, “Nhà ta tốt thì đối với Trần gia cũng có chỗ lợi. Chứ không thì sao vừa nghe Hình gia muốn cưới ngươi liền vội vàng muốn hợp tác làm ăn với chúng ta, kéo gần quan hệ lại đâu? Cho nên bọn họ có biết chuyện này cũng sẽ không nói lung tung ra ngoài. Trần lão thái gia làm quan tự nhiên cũng biết rõ đắc tội thế tử hầu phủ thì sẽ gặp phải hậu quả gì.”
Vừa nghe tới câu “Hình gia muốn cưới ngươi”, Tô Ngọc Uyển liền xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một khe hở để chui xuống, liên tục xua tay nói, “Đừng nhắc tới Hình gia nữa, ta sắp xấu hổ muốn chết rồi đây. Người ta vốn cũng không có ý kia, nhà chúng ta lại cứ nói như thật, cũng không biết Trần lão phu nhân hỏi thăm người ta như thế nào nữa. Nếu để Hình gia biết được ý nghĩ này của chúng ta còn không biết là sẽ chê cười như thế nào đâu.”
“Ai, cũng phải.” Lê ma ma gắn châu hoa lên cho Tô Ngọc Uyển, lại thêm một chiếc ngọc trâm ra phía sau nữa mới thu tay. Tô Ngọc Uyển vẫn còn đang ở trong hiếu kỳ, không nên trang điểm quá mức cầu kỳ.
Nhìn không thấy vấn đề gì nữa, bà mới an ủi Tô Ngọc Uyển, “Trần lão phu nhân cũng đã lăn lộn mấy chục năm chỗ phu nhân quan gia rồi, tự nhiên là sẽ biết chừng mực. Nếu không có gì chắc chắn thì hẳn là sẽ không hỏi rõ ràng, mà chỉ nói bóng gió thôi, người ngoài có nghe cũng không tìm được manh mối gì đâu. Cô nương cứ yên tâm.”
Tô Ngọc Uyển thở dài, “Không yên tâm thì còn có thể thế nào? Dù sao mặt mũi đã ném đi, muốn nhặt lại cũng không được.”
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
24 chương
28 chương
65 chương
78 chương
43 chương