Mấy ngày sau, Hứa Thiệu và Thẩm Mộ Diễn đều nhận được lời mời dự tiệc họp mặt lớp cấp ba. Hứa Thiệu và Thẩm Mộ Diễn lớn lên bên nhau và cũng là bạn cùng lớp cấp ba, khi còn học đại học, cả hai đều cùng đi du học nước ngoài. Địa điểm buổi gặp mặt là ở khách sạn quốc tế Vạn Hoa, trong phòng VIP, lúc vừa bắt đầu vẫn còn chút không tự nhiên, nhưng sau khi rượu rót đầy ly, uống hết cốc này đến cốc khác thì bữa tiệc bỗng trở nên sôi động, linh đình. Thẩm Mộ Diễn ra hiệu cho Hứa Thiệu bằng một ánh mắt vô cùng nhàm chán, Hứa Thiệu cười trừ. Sớm biết buổi họp lớp cấp ba này thực chất chỉ để chè chén tâng bốc lẫn nhau, anh cũng chẳng muốn đến làm gì. Hứa Thiệu biết rõ lòng kiên nhẫn của Thẩm Mộ Diễn đã đến giới hạn rồi, anh chuẩn bị đứng dậy: "Các cậu cứ tiếp tục , tôi và Mộ Diễn..." Cuộc gặp gỡ nhạt nhẽo này, thực sự đã không thể vui vẻ mà ngồi lại thêm được nữa. Hứa Thiệu vốn dĩ muốn cáo lui trước, không ngờ, bên ấy có một người đàn ông uống khá nhiều rồi, chẳng đợi Hứa Thiệu nói hết câu đã to giọng: "Thẩm tổng, nghe nói anh đã ly hôn rồi?" Câu nói vừa cất lên, không khí chợt im lặng hẳn đi. Người này uống nhiều này uống nhiều lắm rồi, tay cầm khư khư ly rượu tiến về phía Thẩm Mộ Diễn: "Ly hôn rồi thì tốt. Thẩm tổng, nhắc đến cô vợ cũ của anh, tôi vẫn còn thấy buồn cười." Có người kéo kéo anh ta xuống, người đàn ông này thực sự đã say quá rồi, quát tháo cả người vừa xông lên kéo anh ta xuống: "Anh làm cái gì đấy? Buông tay ra. Tôi phải ôn lại chuyện cũ với người anh em này." Người anh em này đột nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Mộ Diễn. Mọi người đoán chừng kéo không nổi anh ta lại nữa, chỉ còn biết nhìn Thẩm Mộ Diễn mà ngượng gạo cười. Thằng cha say xỉn ấy, cao hứng nói với Thẩm Mộ Diễn bằng thứ giọng chế giễu: "Thẩm tổng, cô vợ cũ của anh không được rồi, năm đó anh đi nước ngoài, Đường gia xảy ra chuyện, phu thê nhà họ Đường gặp phải một tai nạn giao thông thảm khốc đã cùng nhau bay về trời, để lại một đứa con gái độc nhất vẫn chưa trưởng thành. Trong chúng ta đây, năm đó biết bao nhiêu người đợi để xem trò cười của cô ta, một cô gái yếu đuối vừa mới trưởng thành có thể làm được gì, không thể nào không bị tất cả họ hàng lớn nhỏ trong Đường Thị ăn tươi nuốt sống, một cô gái đơn độc phải gánh vác phần gia nghiệp ấy, làm sao có thể chứ." "Chậc chậc, Thẩm tổng à, cô vợ cũ của anh không thể nào đối mặt với khó khăn chồng chất như thế được, nếu là dàn ông cũng e là không thể. Mặc dù đều nói rằng chúng ta là một hội, nhưng thực chất cũng chỉ là những kẻ thừa nước đục thả câu mà thôi. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, Đường Tiểu Nhiễm, người phụ nữ này lại bày biện ra một buổi tiệc rượu mời chúng ta, rõ ràng biết mọi người vì muốn xem dáng vẻ nực cười của cô ta mới đến, cô ta lại giả ngốc nhờ cậy chúng ta giúp đỡ ngay trên bàn tiệc. Thực ra cũng không tính toán gì, cô ta chỉ mong hợp tác cùng mọi người, nhưng chẳng ai tình nguyện làm người tốt cả, đều chỉ là những kẻ thấy người khác gặp nạn liền thừa cơ hãm hại mà thôi. Lúc đó, tôi đã nói đùa với cô ta." Người đàn ông nói liền một mạch, vừa nói vừa nâng ly rượu lên: "Đây, chính loại rượu chúng ta uống hôm nay, tôi nói với cô ta rằng: Cô mà uống hết hai chai rượu này, ngươi khác tôi không quản nổi, nhưng tôi sẵn sàng cùng Đường Thị của cô hợp tác. Cứ nghĩ cô ta biết khó mà tránh, Đường Tiểu Nhiễm trước mặt mọi người mà chấp nhận uống rượu, rượu chưa uống hết, toàn thân cô ta bỗng nổi chi chít những nốt đỏ. Lúc đó biết cô ta dị ứng với chất cồn, ai cũng đều bảo cô ta không cần uống nữa, nhưng người phụ nữ ấy chỉ nâng cốc lên và nói: Uống cạn hai chai rượu rồi, Lâm Vệ anh phải hứa trước mặt mọi người ở đây sẽ hợp tác với Đường Thị. Dứt lời liền uống hết cả hai chai rượu." "Sau đó tôi đảm bảo anh sẽ không hình dung nổi, những nốt đỏ nổi đầy khắp mặt, khắp người, nhiều chi chít như hạt vừng, khiến người xem được phen khiếp sợ liền lập tức đưa cô ta đi viện cấp cứu, nếu không phải mạng lớn chỉ e năm đó chút nữa cô ta đã đi đời rồi. Thẩm tổng, anh ly hôn với cô ta là đúng rồi, loại phụ nữ đối với bản thân còn độc ác như vậy, đối với đàn ông làm sao có thể chân thành được, làm gì có thằng đàn ông nào chịu nổi kiểu phụ nữ như cô ta." Thẩm Mộ Diễn nghẹn họng không thốt nên lời, cả người ngây đờ ra, anh chợt nhớ lại những hồi ức về người phụ nữ ấy, có chuyện dị ứng với chất cồn sao? Trong trí nhớ, anh ngày ngày đều nửa đêm mới mò về nhà trong hơi rượu nồng nặc, khắp miệng đều mà mùi rượu, nhưng những gì anh nhìn thấy chỉ có việc cô ấy chưa hôn được mấy cái, mặt bỗng nổi đỏ, bắt đầu cảm thấy khó thở. Bây giờ nhớ lại, khuôn mặt đỏ bừng cùng hơi thở gấp gáp ấy, đều có sự bất thường cả, đã đau đớn như thế, người phụ nữ ấy vì sao trước giờ chưa từng giải thích? "Thẩm tổng, nào, chúc anh và người phụ nữ ấy ly hôn vui vẻ." Tên mập quá chén ấy là Lâm Vệ, vừa nâng ly rượu xông đến chỗ Thẩm Mộ Diễn vừa nói. Không duyên cớ gì Thẩm Mộ Diễn tức giận với tên mập ở trước mặt mình, nhất là tên mập đó còn thốt ra những lời lẽ bẩn thỉu dành cho người phụ nữ ấy, thế nhưng vừa nghe xong trong lòng lại không thể lí giải được sự khó chịu. Hết sức bình tĩnh, Thẩm Mộ Diễn lấy hai chai rượu từ bàn bên cạnh, ngón tay thon dài của anh mở nắp chai ra, giơ trước mặt tên mập Lâm Vệ: "Lâm tổng, hạng mục Đông Tứ Hoài ấy, tôi nghe nói Lâm Thị các người cũng muốn hợp tác cùng Thẩm Thị, hai chai rượu này chỉ cần anh uống hết, hạng mục này, tôi sẽ đồng ý hợp tác cùng Lâm Thị, thế nào?" "Thẩm tổng, đây... Là có ý gì?" Tên mập Lâm Vệ bị những lời đó dọa cho tỉnh cả rượu, nhìn chằm chằm vào hai chai rượu trước mặt, hai chai rượu này mà uống hết, anh ta chỉ có nước tiêu đời. Thẩm Mộ Diễn không trả lời, chỉ nói: "Không uống à? Không uống thì thôi vậy." Dứt lời, anh đặt chai rượu xuống, chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc. "Uống! Thẩm tổng! Tôi uống!" Lâm Vệ không thèm nghĩ vì sao anh lại làm như thế, trong đầu chỉ quanh quẩn với việc hợp tác. *** Phía trên lầu buổi tiệc vẫn diễn ra, nhưng Thẩm Mộ Diễn và Hứa Thiệu đều đã lên xe. Hứa Thiệu trầm lặng một lúc, mới hỏi: "Vừa nãy trong buổi tiệc, rốt cuộc tại sao cậu lại làm như vậy?" "Hả, làm gì cơ?" "Cậu tự khắc biết." Hứa Thiệu nói: "Tại sao cậu lại cố ý dùng cách mà lúc tên mập ấy đùa cợt Đường Tiểu Nhiễm để đùa cợt lại chính anh ta? Lẽ nào là vì Đường Tiểu Nhiễm?" "Tôi vì Đường Tiểu Nhiễm? Tôi vì cô ta cái gì chứ? Đừng nhắc cái tên đó trước mặt tôi nữa." Lời nói của Hứa Thiệu thật buồn cười, anh sẽ vì cô ta ư? Đối với cô ta chỉ có chán ghét và chán ghét mà thôi. Ngoài những điều ấy ra, còn có thể là gì chứ? "Thế tại sao lúc đó cậu lại làm khó tên béo ấy như vậy?"  Người đàn ông nhoẻn miệng cười mỉm: "Hứa Thiệu, chẳng lẽ cậu chưa từng uống say ư?" Câu nói như ẩn ý rằng, anh uống quá chén rồi, uống đến say rồi, làm việc vô thức như vậy thì có gì đáng ngạc nhiên đâu. Hứa Thiệu: "..."