Trà Hương Mãn Tinh Không Full
Chương 5
Chương 5: Phát hiện mới
Đoạn Chí Tu vốn cũng muốn phụ họa thê tử, sự tình đã như vậy, đương nhiên không thể tùy ý để cho Đoạn Sở nổi điên, không những hôn yến của hai nhà bị hủy, còn mang đến gièm pha cho gia tộc. Nhưng nghe được lời nói của mẫu thân, hắn không khỏi chần chờ nhìn về phía phụ thân. Đoạn Chí Tu vẫn không hiểu được những uẩn khúc trong đó, cũng không rõ tính toán của cha mẹ. Nếu trước kia đối xử tử tế với Đoạn Sở là vì nó có thể trở thành người khế ước, vậy thì hiện tại là vì cái gì?
"Ba?"
Đoạn Văn Vũ chán nản, nếu không phải hắn chỉ sinh được hai đứa con một nữ nhi, mà thứ tử đã sớm vì tinh thần lực không khống chế được dẫn đến nổ tan xác bỏ mình, thì đứa con cả đần độn như vậy, hắn đã sớm không muốn liếc mắt nhìn một cái. Cho dù có vận khí, nhưng đầu óc không có thì có ích lợi gì!
"Tất Duy Tư, ngươi giải thích cho mấy đứa nó một chút đi."
Tất Duy Tư thần sắc không thay đổi thu hồi bản ghi chép, giọng điệu vững vàng giải thích: "Thất thiếu gia là do người khế ước sinh ra, những người khế ước khác đều biết rõ điều này, Đoạn gia chúng ta, tuyệt đối không từ bỏ việc bảo hộ người khế ước, cho dù con nối dòng của họ không có tiền đồ, cũng vẫn đối xử tử tế với hắn, để hắn cơm áo không lo. Như vậy," hắn nhìn về phía tam phu nhân Bối Tĩnh Lan, có điều ám chỉ nói: "Bát thiếu gia tìm người khế ước, mới có thể càng thêm thuận lợi."
Bối Tĩnh Lan như có chút suy nghĩ mà nhíu mi, nàng tuy cực kì hận Sở Giai đã cướp đi Đoạn Chí Tu, lại chán ghét Đoạn Sở là minh chứng phản bội của trượng phu. Đoạn Á Ngạn là toàn bộ hy vọng của nàng, cho dù nàng là nhà chế thuốc cao cấp, nhưng đối với chiến sĩ có dã tâm mà nói, không có người khế ước, cũng đồng nghĩa với việc vĩnh viễn mất đi hy vọng lên cấp cao.
Đoạn Á Ngạn là chiến sĩ thiên tiên, chỉ cần có người khế ước thích hợp, nói không chừng có thể giống như thúc thúc nó trở thành chiến sĩ cấp bảy, độc lập thao tác chiến hạm khổng lồ lập nên chiến công hiển hách. Thiên phú như vậy không thể phụ lòng, cho dù bắt Bối Tĩnh Lan cúi mình với Đoạn Sở một đoạn thời gian, nàng cũng nguyện ý, huống chi chỉ là cung cấp một cuộc sống đầy đủ.
Đoạn Nhã Thanh muốn nói cái gì đó, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là tiểu bối, đối với tổ phụ mẫu vẫn là thập phần sợ hãi, chỉ dám chờ đợi nhìn về phía phụ thân Đoạn Chí Tu. Nàng hiện tại đối với Đoạn Sở căm hận tới tận xương tủy, không đem hắn giẫm đạp thành bùn nhão, nàng tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
"Nhưng Tất thúc thúc, lấy địa vị của Đoạn gia chúng ta, Á Ngạn lại là thiên phú trác tuyệt, chỉ cần tinh thần lực xứng đôi cũng đủ, còn lo lắng người khế ước không muốn sao?" Đoạn Chí Tu khó hiểu hỏi.
Hắn đối với việc nuôi Đoạn Sở không ý kiến gì, nhưng nghĩ đến Đoạn Sở đi ra ngoài hồ ngôn loạn ngữ, hắn không khỏi lo lắng. Nhất là khi trở về thủ đô tinh, thật vất vả lời đồn đãi mới tiêu tán theo thời gian, nếu bởi vì Đoạn Sở mà lại đưa tới gièm pha, vậy hắn rất có thể lại bị trục xuất.
Tất Duy Tư nhất thời bị nghẹn, lại còn hỏi như vậy, tam gia đã quên chính mình kết hôn bên ngoài..., sinh hạ con riêng, tức chết thê tử, khiến cho Đoạn gia không thể không tự mình đem Đoạn gia chi thứ hai đưa tới Y Duy Tát tinh cầu, để bình ổn những người trong nghiệp đoàn đang bất mãn với Đoạn gia sao? Làm gì có người khế ước nào muốn nhìn chính mình một khi chết đi, đứa nhỏ bởi vì tinh thần lực giá trị thấp mà sống trong khuất nhục? Nếu thật sự giam giữ thất thiếu gia cả đời, Đoạn gia chi thứ hai liền vĩnh viễn đừng nghĩ có được người khế ước, ngay cả Đoạn gia cũng sẽ bị người khế ước của nghiệp đoàn bài xích.
Đoạn Văn Vũ lại tức giận muốn ngã ngửa, nói nó ngu ngốc, quả thực một chút cũng không sai!
Quỳnh lại một phen giữ chặt trượng phu, hai vợ chồng bọn họ dựa sát vào nhau trước mặt đứa con, tuy rằng có chút ngu ngốc, nhưng có thể thấy được nay đã tốt hơn một chút, hơn nữa mới xuất hiện một tôn tử có tiền đồ, ngàn vạn lần không thể làm sai. Bất quá vẫn e ngại đứa con không chịu thua kém, nàng tránh không được phải răn dạy:
"Con vẫn nghĩ rằng, người khế ước đều ngu ngốc chỉ tuyển chọn những người gia thế tốt hay sao?" Quỳnh vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Người khế ước thức tỉnh không hạn chế tinh thần lực cao thấp, tuy giá trị tinh thần lực dưới cấp C đa số là người bình thường, người khế ước có rất nhiều lựa chọn, bọn họ lại chỉ lo lựa chọn chiến sĩ gia cảnh tốt hay sao? Môn đăng hộ đối ai chẳng biết, bản thân bọn họ tinh thần lực giá trị thấp, sinh ra đứa nhỏ, giá trị tinh thần lực so với cha mẹ có giống hay không căn bản là tỷ lệ không thể khống chế, giống Tiểu Thất chỉ đạt cấp D cũng không ít, con cảm thấy ai dám không đối xử tốt với bọn hắn sao? Nghiệp đoàn người khế ước chỉ để chưng cho đẹp chắc?"
Nàng oán hận trừng mắt nhìn Bối Tĩnh Lan, khẩu khí trở nên hung hăng, nói chuyện không chút khách khí: "Tôi biết cô hận tôi lúc trước phản đối hai người, để Sở Giai làm thê tử của Chí Tu. Nhưng cô cho dù hiện tại là nhà bào chế thuốc cao cấp, cũng chỉ có thể tránh cho Chí Tu gặp phải nguy cơ chiến đấu kiệt sức mà nổ tan xác, Chí Tu lại vĩnh viễn không thể thăng lên cấp bảy trở thành Đại tướng quân. Hiện tại đến phiên cô, cô nói đi, cô có nguyện ý để cho đứa con của cô, tuyển một người có giá trị tinh thần lực cao lại không phải người khế ước hay không? Đứa con của cô là chiến sĩ thiên tiên đấy!"
Lúc trước Đoạn Chí Tu có thể lấy được Sở Giai, hoàn toàn là bởi vì thứ tử đã sớm chết, phải biết rằng, người khế ước có giá trị tinh thần lực thấp, nếu không phải là thanh mai trúc mã, thì chỉ là lựa chọn cực nhỏ có thể trở thành người khế ước của chiến sĩ! Nếu không, con trưởng của Mông gia là Mông Gia Nghị, vì cái gì lại đồng ý đính hôn với Đoạn Nhã Thanh, bởi vì hắn là chiến sĩ dựa vào thuốc tiến hóa, tinh thần lực chỉ có cấp B, thiên phú đều không bằng Đoạn Chí Tu.
Trong mắt Bối Tĩnh Lan hiện lên một tia xấu hổ, sắc mặt trắng bệch lắc lắc đầu, lời phản đối cái gì cũng không nói được. Nàng vốn cũng cùng trượng phu nghĩ giống nhau, nghĩ đến dựa vào thiên phú của Đoạn Á Ngạn và quyền thế của Đoạn gia, cùng với nàng là nhà bào chế thuốc có địa vị cao, chỉ cần tinh thần lực xứng đôi, Đoạn Á Ngạn tuyệt đối không cần lo lắng không có người khế ước.
Dù sao Đoạn gia chi thứ hai người khế ước có lẽ quá ít, chỉ có một người mẹ chồng nàng là Quỳnh, nhưng mấy vị chiến sĩ khác đều có người khế ước, đến cả Đại lão gia đã chết sớm cũng đều có người khế ước thích hợp , Đoạn Á Ngạn có thiên phú cao như vậy, làm sao lại không tìm được người thích hợp.
Đoạn Sở kia, quả nhiên không thể chết được, còn phải vui vẻ sống trước mặt người khác!
Bối Tĩnh Lan không khỏi nghĩ mà sợ, ánh mắt lóe lóe, cắn môi, thấp giọng hướng Quỳnh cùng Đoạn Văn Vũ cam đoan: "Ba, mẹ, lúc trước là chúng con nghĩ không đủ chu đáo, cũng vì lời đồn đãi làm cho người ta sợ hãi. Ba mẹ yên tâm, dù sao Tiểu Thất cũng là đứa nhỏ, hiện tại lại bị thương nặng như vậy, con nhất định sẽ điều chế tốt thuốc làm cho thân thể Tiểu Thất nhanh chóng phục hồi như cũ, nếu Tiểu Thất có hứng thú học tập chế thuốc, con cũng sẽ truyền thụ như với Nhã Thanh, tự tay dạy Tiểu Thất."
Đoạn Chí Tu vừa nghe thê tử nói, nhất thời nghĩ đến lúc nàng hoài thai Á Ngạn bị đồn đãi khiến cho không có chỗ trốn, bộ dáng ngày đêm không yên, tâm mềm nhũn, tay nhẹ nhàng cầm đôi tay run rẩy của nàng, đối với cha mẹ cam đoan nhất định sẽ chiếu cố tốt cho Đoạn Sở. Lúc trước đích thật là hắn nghĩ không chu đáo, làm cho Đoạn Sở thương tâm, dù sao cũng là con của hắn, chỉ cần không giống lúc trước một lòng nhớ thương Mông Gia Nghị, hắn cũng sẽ như lúc trước mà chiếu cố nó.
Đoạn Chí Tu tính toán có thời gian liền cùng Đoạn Sở giải thích một chút, đứa con cả không thích nói chuyện, nhưng đối với phụ thân này, vẫn đều kính cẩn nghe theo.
Đoạn Văn Vũ mặt lạnh, nhìn về phía Tất Duy Tư, nhẹ nhàng đối với hắn gật đầu.
Tất Duy Tư mỉm cười, đi theo một nhà Đoạn Chí Tu rời khỏi, xuống lầu hai, xoay người trực tiếp vào phòng thất thiếu gia.
Bên kia, Đoạn Sở sau khi Phổ Lôi Tư rời đi, liền đem lực chú ý chuyển dời đến đống sách lễ nghi quy phạm. Mặc kệ đống sách này có vũ nhục hay không, đối với Đoạn Sở mà nói, cũng như lấy được chí bảo. Muốn hiểu biết hoàn cảnh sinh tồn cùng hình thái xã hội xa lạ, không có gì so với lễ nghi quy phạm, hệ thống nắm giữ hình thái xã hội này càng thích hợp hơn.
Tất cả biểu hiện thương tâm mất mát cùng ác ngôn lúc trước của Đoạn Sở, cũng chỉ đơn giản là muốn thử Đoạn Chí Tu, rốt cuộc đối với nguyên chủ ôm tâm tính như thế nào, tốt nhất có thể khơi mào một chút áy náy của đối phương. Mẹ con Bối Tĩnh Lan nhất định là địch nhân, nhưng Đoạn Chí Tu cho dù cưới bên ngoài..., cũng vẫn là phụ thân của nguyên chủ, cho dù có ghét bỏ hắn vô dụng, khẳng định cũng không muốn hại chết hắn. Nếu không, Đoạn Nhã Thanh căn bản không cần diễn trò trước mặt Đoạn Chí Tu.
Chỉ cần Bối Tĩnh Lan cùng Đoạn Nhã Thanh tâm còn có băn khoăn, khẳng định không dám dùng thủ đoạn thô bạo lấy tính mệnh của hắn. Ít nhất sắp tới, hắn vẫn an toàn. Về phần sau này, Đoạn Sở đương nhiên sẽ không ngồi chờ bọn họ ra tay.
Nghe được đèn báo hiệu lại sáng lên màu vàng, Đoạn Sở mỉm cười, đóng lại màn hình lập thể, không chần chờ trực tiếp mở cửa phòng. Bất quá, nhìn thấy người đang đứng ở cửa là trợ thủ đắc lực tin cậy nhất của tổ phụ, Đoạn Sở vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc.
Tuy rằng Đoạn Sở chân chính tinh thần đã hỏng mất, đánh mất tính mạng, nhưng đối với người bên ngoài nhìn vào, uống nhầm thuốc ngưng thần cũng không tính là chuyện rất nghiêm trọng, căn bản sẽ không kinh động tới vị Đại tướng quân cao cao tại thượng kia mới đúng. Tất Duy Tư nếu đã xuất hiện, không có khả năng là tự mình đi thăm hỏi.
"Tất Duy Tư đại nhân!" Đoạn Sở rời giường, vẻ mặt mệt mỏi mà làm một cái lễ nghi đạt tiêu chuẩn của Y Duy Tát tinh cầu, vẫn còn phỏng đoán mục đích của đối phương. Nếu chỉ thông tri cho hắn biết vẫn tiếp tục bị giam, không được tham gia lễ đính hôn, chỉ cần Phổ Lôi Tư truyền đạt là có thể, không cần thiết xuất động đến quản gia cao cấp nhất của Đoạn gia.
"Thất thiếu gia khách khí." Tất Duy Tư ôn hòa cười, xem ra Đoạn Sở hiện tại, thật sự là đối với đống sách Đoạn Chí Tu đưa tới mà canh cánh trong lòng. Hắn cùng thất thiếu gia Đoạn Sở tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng biết cá tính của hắn tự ti yếu đuối. Đây là hối hận vì trộm thuốc tiến hóa, hay là vì lúc trước cùng đại tiểu thư Đoạn Nhã Thanh tranh chấp, lo lắng bị Đại tướng quân răn dạy?
"Thất thiếu gia, Đại tướng quân muốn cùng ngài trò chuyện, bất quá thân thể ngài không khoẻ, dùng màn hình lập thể trao đổi, ngài xem khi nào thì được?" Tát Duy Tư cố ý nói chậm lại, trừ bỏ không muốn làm Đoạn Sở kinh hách, cũng là muốn nhắc nhở hắn sửa sang lại dáng vẻ.
Đoạn Sở không che dấu kinh ngạc trên mặt, lập tức cúi đầu "Ân" một tiếng, nói: "Liền hiện tại đi!"
Tất Duy Tư âm thầm nhíu mày, lại nghĩ tới lúc trước Đoạn Nhã Thanh cáo trạng, sẽ không phải thật sự muốn lành làm gáo vỡ làm muôi chứ?
Hắn nâng tay mình, trong tay xuất hiện một vòng cảm ứng màu xanh, Đoạn Sở phát hiện chính mình tựa như bị thay đổi vị trí, nháy mắt đứng trước mặt một nam một nữ. Nhìn kỹ, quả nhiên là Đoạn Văn Vũ cùng thê tử của hắn, Quỳnh.
"Tổ phụ, tổ mẫu!" Đoạn Sở cúi đầu hành lễ, sắc mặt nhìn rất không tự nhiên.
Đoạn Văn Vũ trước tiên chú ý tới Tất Duy Tư dùng ánh mắt ám chỉ của hắn, nghĩ đến đứa con không bớt lo kia, nhịn không được há mồm mắng: "Sao, ngươi có dũng khí trộm thuốc tiến hóa, lại cùng tỷ tỷ của mình cãi nhau, ngay cả Bối gia cũng dám mắng chung, lại không dám ngẩng đầu lên?"
Hắn trừ bỏ bị đệ đệ ruột lúc thức tỉnh thành chiến sĩ đè ép một bậc, thì vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, cũng chỉ có chuyện liên quan đến Đoạn Chí Tu, nhiều lần bị gây sức ép đầy mình, đành nhận mệnh đi theo thu thập cục diện rối rắm, thậm chí bị đá ra khỏi thủ đô tinh cầu, hiện tại ngay cả đứa con của Đoạn Chí Tu cũng cần hắn tự thân xuất mã, Đoạn Văn Vũ tức giận.
"Tốt lắm, Tiểu thất cũng bị ngươi làm cho sợ hãi." Quỳnh thay đổi vẻ mặt cao ngạo trước Bối Tĩnh Lan, sợ dọa tới tôn tử, vẻ mặt hiền lành nhìn Đoạn Sở nói: "Đừng trách ông nội con, hắn chỉ cảm thấy con không tín nhiệm hắn. Ba con cũng vậy, con là con của Chí Tu, Chí Tu nếu thật sự muốn chửi, cần gì phải quanh co lòng vòng?"
Đây chính là một cái phẫn mặt đen một cái phẫn mặt đỏ (một làm người xấu, một làm người tốt), bọn họ hai vợ chồng ăn ý, bởi vì Đoạn Văn Vũ cho tới bây giờ đều là phẫn mặt đen.
Đoạn Sở không khỏi kinh hãi, tiến triển trước mắt có điểm vượt qua dự đoán của hắn. Vợ chồng Đoạn Văn Vũ biểu hiện rất không bình thường, một tôn tử phế tài, lại không có mẫu thân người khế ước, có cần phải thả một con đường như vậy không? Hắn hoàn toàn trầm mặc, không nói lời nào.
Khuôn mặt tươi cười của Quỳnh đều sắp cứng lại rồi, đây là cảm thấy vẫn ủy khuất, hay là căn bản cũng không tin tưởng nàng?
"Sao nào, thực sự tức giận với ba con sao?"
Đoạn Sở nhếch môi, một bộ dáng quật cường nghiêng đầu, chính là không rên một tiếng.
Quỳnh truy vấn vài câu, thấy Đoạn Sở vẫn như vậy, sắc mặt hơi trầm xuống. Đây là hoàn toàn cam chịu, hay là cảm thấy bọn họ ra mặt không đúng lúc, ngay cả bọn họ cũng giận lây?
"Con cảm thấy ông nội không nên nói con sao?" Quỳnh rốt cục giận tái mặt, vẻ mặt thương tâm hỏi.
Đoạn Sở do dự, trong mắt hiện lên áy náy, tựa hồ không cam lòng lại mang theo ủy khuất nói: "Con không hiểu!"
"Có cái gì không hiểu?" Đoạn Văn Vũ bất mãn, không nghĩ tới tôn tử lại không có tâm nhãn như vậy, hay cảm thấy chính mình là phế vật, muốn liều mạng một phen? Nó có tâm cơ lớn như vậy sao?
"Con rõ ràng không làm gì sai, dựa vào cái gì mà mắng con?" Đoạn Sở bỗng nhiên nhìn thẳng Đoạn Văn Vũ, từng chút nói: "Dùng thuốc tiến hóa, mọi người tròn mười tám tuổi thì có thể tự ra quyết định, con vì sao lại không được? Cùng Đoạn Nhã Thanh cãi nhau, nói đến Bối gia, chẳng lẽ con nói không phải sự thật? Xa không nói, ai chẳng biết quan hệ của con cùng Mông Gia Nghị, cho dù con là phế vật Mông gia hiện tại không hiếm lạ, nhưng Nhã Thanh tỷ ấy liền mong chờ nhăm nhe, sợ con tự sát không đủ dọa người hay sao. . . . ."
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
34 chương
55 chương
73 chương
52 chương
69 chương
9 chương
49 chương