Tra Gặp Đối Thủ

Chương 35 : Hôn

Minh Uyên không nói lời nào, sắc mặt ám trầm mà siết chặt hộp quà trong tay, quay người đi ra ngoài. “Minh Uyên…” Trực giác Sở Phong báo không ổn, đẩy ra người máy mỹ nam trên người, vội vội vàng vàng đuổi theo. Minh Uyên đi rất nhanh, sau cùng cứ như là đang chạy bước nhỏ, hình như không muốn anh đuổi kịp. Bất quá bàn về chạy bộ thì sức chịu đựng của Sở Phong cũng thuộc hạng nhất, cuối cùng cũng vào lúc Minh Uyên muốn bước vào trong xe huyền phù mà chặn cửa vào xe. “Anh hãy nghe tôi nói, chuyện vừa rồi không phải như anh thấy đâu…” Sở Phong thở hổn hển, một tay chặn trước mặt hắn. Minh Uyên hơi nhướng mày, lạnh lùng nói, “Tránh ra!” Nghĩ tới bản thân ngay cả cơm tối cũng không ăn mà đặc biệt đi quầy chuyên doanhchọn quà, còn len lén tới câu lạc bộ để muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh, kết quả là gặp người này đang muốn lên giường với người khác, Minh Uyên liền cảm thấy bản thân thật tức cười mà. *quầy chuyên doanh: trong cửa hàng quầy chuyên bán một loại hàng hóa. “Đó là một người máy mô phỏng, bọn Lê Tuấn cố ý nhét cho tôi, đây thật sự không phải ý của tôi!” Sở Phong cũng không biết tại sao mình lại muốn giải thích, chỉ là lúc nhìn thấy Minh Uyên đẩy cửa ra tức giận và thất vọng, phảng phất như có một cây búa lớn mạnh mẽ hung hăng đập vào tim của anh, đầu óc anh trống rỗng, cái gì cũng đều không nghĩ ra, chỉ phản xạ theo điều kiện mà đuổi theo. “Không phải ý của anh?” Minh Uyên giống như nghe được một cái gì đó mà cười, lông mày trào phúng mà giương lên, “Lần trước ở câu lạc bộ cũng vậy, lần này cũng vậy, anh cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi hay sao, dễ lừa đến như vậy à? Không quản được nửa thân dưới của mình thì đừng có mà ra ngoài khăng khăng nói một lòng một dạ với tôi!” “Lần trước là do tôi uống say, thật sự không có làm cái gì mà…” Bị vướng với nhiều loại nguyên nhân, Sở Phong thực sự không có cách toàn bê toàn bộ mọi chuyện của đêm đó gặp Lâm Đông nói ra. Anh nên nói cái gì đây? Nói rằng thân phận thật của anh kỳ thực là người chơi của một trò chơi, vốn không nên tồn tại trong cái thế giới này sao? Nói là anh xuyên qua thời không mà tới đây sao? Minh Uyên tin anh mới là thấy quỷ ấy! “Được rồi! Những lý do này anh để lại cho người yêu nhỏ của mình đi!” Minh Uyên kéo vạt áo anh ra, thô bạo mà đẩy anh sang một bên. Sở Phong lảo đảo lùi về sau hai bước, dư quang liếc qua tay phải đang cầm hộp quà của Minh Uyên, trong con ngươi đen chợt léo lên một tia sáng nhạt. “Chờ đã!” Anh gọi lại Minh Uyên đang muốn vào xe, “Anh tới đây là vì muốn đưa quà sinh nhật cho tôi sao?” Minh Uyên lúc này mới ý thức được hộp quà đang được siết trong tay, hắn ngẩn người sửng sốt, đột nhiên ném hộp quà kia vào chỗ ngồi phía sau, “Chớ tự mình đa tình.” “Minh Uyên, tôi có thể hiểu rằng, anh kỳ thực rất quan tâm tôi không?” Sở Phong đi tới gần, trực tiếp nhìn vào mắt hắn. Sắc mặt Minh Uyên trắng nhợt, hắn quan tâm Sở Phong? Làm sao có khả năng! Nhưng nếu như không để ý, vì sao khi huấn luyện, lúc rảnh rỗi sẽ thường xuyên nghĩ tới người này, tại sao còn đặc biệt đi tới một nơi khá xa để chọn quà sinh nhật cho anh ta, trước đây hắn rõ ràng đối với anh ta dù chuyện gì cũng sẽ tỏ ra thờ ơ cơ mà… Sở Phong nhìn thấy hắn mím môi, vẻ mặt giãy dụa mà mờ mịt, quyết định cho hắn một viên “thuốc” mạnh để hắn tỉnh táo. “Nếu như không để ý đến tôi, thì tại sao khi nhìn thấy tôi ở cùng người khác lại tức giận như vậy? Không phải không muốn kết hôn với tôi sao? Nhìn thấy tôi ở cùng người khác, anh nên vui mới phải — —“ “Im miệng!” Minh Uyên nhìn cái miệng lải nhải của người nọ, đầu óc nóng lên, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, kéo cổ áo anh lại, ngăn chặn đôi môi mở ra đóng lại kia. Trên môi đột nhiên xuất hiện xúc cảm ấm áp khiến cả người Sở Phong sững sờ, anh không dám tin nhìn mặt Minh Uyên đang gần trong gang tấc, bọn họ cách nhau gần như vậy, anh cơ hồ có thể đếm được hắn có bao nhiêu sợi lông mi. Minh Uyên hình như cũng ý thức được bản thân đang làm chuyện gì, con ngươi hắn co rút nhanh lại, con ngươi đen khôi phục trấn tĩnh, giả bộ bình tĩnh mà chậm rãi rời khỏi môi Sở Phong. Nhưng mà xúc cảm non mềm này, thủy chung vẫn còn vương vấn trong lòng hắn. “Anh…” Sở Phong kinh ngạc nhìn hắn, vô ý thức mà liếm liếm bờ môi khô ráo của mình. Gương mặt tuấn mỹ của Minh Uyên nhuộm phải một tia đỏ tươi, hắn nghiêm mặt quay người, đang muốn đi vào khoang xe, thì cổ tay bị một nguồn sức mạnh kéo lại. Trầm mặt quay lại, Minh Uyên đang muốn đẩy tay nam nhân ra, nhưng không ngờ Sở Phong bắt chước theo, đè gáy sau của hắn rồi hôn lên. Lần hôn này cùng với lần hôn như chuồn chuồn lướt qua nước trước kia của Minh Uyên đương nhiên khác nhau, Minh Uyên dùng sức gặm cắn bờ môi anh, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng của hắn liếm lộng, cuốn lấy đầu lưỡi chậm chạp của hắn, trằn trọc liếm láp, tiếng nước mập mờ rõ ràng vang lên bên tai Minh Uyên. Khuôn mặt trắng nõn của Minh Uyên đỏ đến không thể đỏ hơn, hắn muốn đẩy tay Sở Phong ra, nhưng nam nhân lại giơ lấy tay trái vòng qua cổ hắn, càng dùng sức hôn hắn, thậm chí cả người đều áp sát vào người hắn. Cục diện quá mức bị động, trong lòng Minh Uyên hiện lên tia bất mãn, cộng thêm vài phần tâm tư muốn trả thù, dùng hàm răng khẽ cắn đầu lưỡi của Sở Phong một chút, thừa dịp anh bị đau mà rút trở về, tay bóp lấy cằm anh, đầu lưỡi linh hoạt hung ác đi vào trong miệng của anh. “Ừm… Ân…” Cái trò đùa hôn dai này cứ dây dưa giữa hai người tôi tới anh đi mà dần dần thay đổi mùi vị, chờ lúc Sở Phong phục hồi tinh thần, thì hắn đã ở trong khoang xe mờ tối của xe huyền phù, mà bị dưới thân hắn, nằm trên ghế dựa làm bằng lông thật mà thở dốc, vạt áo lộn xộn, chính là Sở Phong. Trong mắt Sở Phong xẹt qua tia hối hận và tức giận, hắn mạnh mẽ xoa xoa đôi môi đỏ đến mức chảy máu của mình, gương mặt tuấn tú đen như đáy nồi. “Tôi nói anh này, thế nào mà cứ nói một đằng làm một nẻo như vậy chứ!” Sở Phong nằm trên ghế ngồi, cười ha ha nhìn hắn. Gương mặt tuấn tú của Minh Uyên cơ hồ đỏ lên, hắn cúi người xuống muốn tìm công tắc mở cửa xe, nhưng không ngờ dưới chân lại bị một cái chân ngáng một chút, thân thể mất thăng bằng nghiêng đi, vừa vặn ngã vào ngực Sở Phong. Thân thể thon dài của hai người đàn ông trưởng thành dính sát vào nhau, cho dù cách một lớp vải, Minh Uyên cũng có thể cảm giác rõ ràng được cái vật cương nóng đang đặt ở trên bắp đùi mình kia, giống như lúc nòng súng tỏa nhiệt vậy. “Anh… Quả thực là…” Vành tai Minh Uyên đỏ bừng run lên, càng hiếm thấy hơn là đang nói cà lăm.