Tác giả: Tĩnh Chu Tiểu Yêu. Edit: Diễm Thiếu. Chương 96: Bưu kiện trong hòm thư. Lúc tỉnh dậy Văn Hạo sửng sốt hồi lâu, cậu nhìn bầu trời sáng ngời ngoài cửa sổ, dường như quên mất mình trở về phòng trọ bằng cách nào. Ngày hôm qua sau khi tốt nghiệp, hội trường trường học cử hành vũ hội, cậu cũng đồng ý tham gia vũ hội, uống một ít rượu, khiêu vũ cùng với bốn cô gái chủ động tới mời. Sau đó vũ hội tan, sắc trời tối đen, Văn Hạo một thân một mình trở về nhà, đi nửa đường, có người va vào cậu, chờ cậu tỉnh lại đã là trên giường mình. Lẽ nào uống say? Sẽ không, chỉ có ba chai bia mà thôi, sẽ không say, không choáng đầu, từ đầu đến cuối cậu đều rất tỉnh táo. Văn Hạo cố gắng nhớ lại, thế nhưng dù thế nào cũng không nhớ ra mọi thứ. Văn Hạo kiểm tra bản thân, hoàn hảo, trong phòng cũng không có cảm giác bị người tìm kiếm đảo lộn, vậy thì xác định rằng đây không phải phạm tội cướp bóc. Vậy thì là gì chứ? Văn Hạo xoa đầu, từ giường đứng dậy, ngay lúc đứng dậy dùng lực, cơ thể cậu cứng đờ, lại ngồi trở về giường. Văn Hạo chần chờ nhìn bụng dưới của mình, vị trí giữa hai chân, nơi đó hơi hơi đau, hơn nữa vị trí đau rất khéo léo, cậu không thể không cởi quần xem xét cẩn thận. Đau đớn cũng không phải trải dọc toàn bộ phận, mà ở phía dưới hai túi cầu, có cảm giác đau đớn rất bí ẩn, không quá mãnh liệt, thậm chí còn hơi ngứa. Văn Hạo nhìn qua lại vài lần, không phát hiện ra gì thêm, chỉ có thể chần chờ mặc lại quần. Có lẽ là do mới tỉnh dậy cảm giác đặc biệt nhạy cảm, giờ thích ứng lại, Văn Hạo rời giường đi hai bước, cảm giác đau đớn đó đã biến mất. Văn Hạo cũng không phải người sơ ý, đi nửa đường bị người va một cái rồi lăn ra ngấp, dưới thân còn hơi khó chịu, chỉ cần đó thôi cậu đã có rất nhiều suy đoán không tốt. Nhưng dù sao Văn Hạo không bị thương rõ ràng, cảm giác căng chặt cũng theo thời gian rời giường càng ngày càng dài, rồi thả lỏng đi. Văn Hạo nghĩ tới nghĩ lui, chắc đối phương không có ác ý gì. Người gặp tập kích bị cướp giữa đường như cậu đều là chuyện nhỏ, mấy thứ trong phòng trọ mới chính là toàn bộ tài sản của cậu, huống hồ vận chuyển cậu đến chốn nào đó giải phẫu buôn bán bộ phận gì gì đó, ở nước Mỹ không phải là không có. Một quốc gia cho phép dùng súng, thật ra an ninh trật tự hỗn loạn hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Cuối cùng xác nhận không có gì bất ổn, Văn Hạo chỉ đành tạm thời đè nén bất an trong lòng, tiếp tục tự lo cuộc sống của mình. Vũ hội tối hôm qua, lãnh đạo nhà trường có trao đổi đơn giản với cậu, đối phương đưa ra phương diện trường học sẽ thu xếp chỗ ở miễn phí cho cậu, đó là một trong quyền lợi hưởng thụ của nhân viên công chức, đồng thời tỏ ý mong muốn cậu tiếp tục bơi lội. Lúc đó Văn Hạo dù cảm ơn lãnh đạo nhà trường nhưng không gấp gáp chuyển đi, ký túc xá nhà trường hình như không có phòng bếp, Văn Hạo nhất định phải ăn ở canteen, đây cũng là một cách tính toán kinh doah, tính ra cũng không tiện nghi bao nhiêu so với bên ngoài. Hơn nữa quan hệ giữa cậu và hai lưu học sinh cùng phòng khác coi như không tệ, cũng đã quen với nơi ở, cho nên Văn Hạo không vội vã. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, Văn Hạo phải dời đi, trong sân trường an toàn hơn so với phòng trọ sinh viên nhiều, hơn nữa bớt đi thời gian đi bộ qua lại và làm cơm, sinh hoạt của cậu cũng sẽ thoải mái hơn xíu. Nghĩ vậy, Văn Hạo quyết định chuyển đi vào ngày hôm nay. Cậu nhóc Nhật Bản cùng phòng đã về nước, cậu nhóc Trung Quốc và bạn học đang du lịch bên ngoài, Văn Hạo gọi điện cho mấy đội viên của mình, hơn mười thanh niên trẻ tuổi cường tráng mỗi người ôm một thứ, dễ dàng giúp Văn Hạo chuyển nhà. Trên đường rời đi, Văn Hạo đi qua con phố bị tập kích ngày hôm qua, cậu nhìn chung quanh một vòng, muốn tìm một điểm đáng ngờ nào đó, nhưng đáng tiếc là không thu hoạch được chút nào. Có lẽ… người kia chỉ kể chuyện cười thôi sao? Văn Hạo cảm thấy chính ý nghĩ của mình mới là chuyện cười. Loại hành vi vô cùng sợ hãi này, sẽ làm cậu liên tưởng đến vô số kết quả, đã vậy mỗi thứ đều không tốt đẹp gì. Chuyện sa sút đó, e rằng bản thân phải mất một thời gian mới bình phục lại. Văn Hạo tiến vào ký túc xá đại học, bằng cấp của Văn Hạo không đủ để cậu vào trong lầu, nhưng trường học cũng sắp xếp cho cậu một phòng xếp một phòng ngủ một phòng khách, hoàn cảnh cư trú rất tốt, đẩy cửa sổ sẽ nhìn thấy vườn hoa tỏa ngàn hương, cành lá xanh biếc đung đưa theo gió, gió thổi phất qua mặt, tầm nhìn rộng lớn, rất tuyệt. Văn Hạo biết, trước khi bản thân có năng lực mua nhà, cậu sẽ phải ở trong căn phòng này rất lâu. Các đội viên giúp Văn Hạo quét tước vệ sinh, Kyle cũng tới, năm nay cậu nhóc tốt nghiệp đại học, trường học mời cậu ở lại học nghiên cứu, Kyle đồng ý học lên. Kyle đứng bên người Văn Hạo, nói: “Không tệ lắm, hi vọng sau khi em tốt nghiệp cũng có thể ở lại trường.” “Vậy thì em cầu khẩn anh hai năm sau có thể tạo thành tích, đội viên nhiều hơn, như vậy nhất định sẽ cần nhiều huấn luyện viên hơn.” “Đội viên năm nay đã tăng gấp đôi, Khoa Ân rất có thiên phú, cậu ấy còn trẻ như thế, nhất định sẽ có thành tích tốt hơn em.” “Sẽ còn có nhiều người hơn.” – Văn Hạo rất tự tin, dùng năng lực cậu chỉ dạy đội viên là chuyện rất dễ dàng, bây giờ suy nghĩ của cậu chính là bồi dưỡng được nhiều hạt giống tốt càng tốt, để bọn họ trở thành vận động viên chân chính. Tuy không phải bồi dưỡng mầm non cho tổ quốc, nhưng dù sao đó cũng là một phần sự nghiệp của cậu, Văn Hạo quyết định phải nghiêm túc làm việc. Kyle quay đầu nhìn Văn Hạo cười, hắn thích nhìn Văn Hạo tự tin, tuy tình cảm ái mộ cường liệt đã nhạt phai đi nhưng Kyle vẫn cảm thấy được mình vẫn rất thích Văn Hạo. Chỉ là, đó không còn là ái mộ như trước, Kyle cảm thấy… ừm, từ khi phát hiện Văn Hạo có khả năng là 0, Kyle và đối phương trở thành ‘bạn thân’ tốt. Đây đúng là mối quan hệ khiến người ta vừa lúng túng vừa vui vẻ. Nói chuyện vài câu, Kyle hỏi: “Anh sẽ ở lại Mỹ sao?” “Chắc thế.” – Văn Hạo đáp: “Chờ đến khi anh giữ được cương vị chính thức, anh sẽ đi xin nhập cư, anh ở Trung Quốc cũng không có người thân, ở lại Mỹ cũng chẳng có ai nhớ mong anh, vậy cũng tốt.” Kyle ôm vai Văn Hạo, cười nói: “Được rồi, đến lúc đó em sẽ giới thiệu bạn trai cho anh, anh hấp dẫn như vậy, sẽ có người giống em, dù là bạn bè cũng không nỡ rời bỏ anh.” Văn Hạo bật cười. Bọn họ như đã quên đi người thứ ba đã từng quấn quýt si mi chạy đến Mỹ, từng thành công dùng một ly rượu đánh vỡ quan hệ cả hai, Cung Trình. Buổi tối mời mọi người một bữa cơm, chờ gian phòng yên tĩnh, Văn Hạo thấy sẽ về sau một thời gian rất dài thuộc về chính mình, trong lòng sinh ra ấm áp. Đây là căn phòng thuộc về cậu, cửa phòng vừa đóng, Văn Hạo có phòng ngủ và phòng khách của mình, còn có phòng bếp nhỏ, có tủ lạnh có TV, còn có máy rửa bát và máy pha cà phê, thiết bị điện đầy đủ, thậm chí còn nhiều hơn so với tưởng tượng của mình. Văn Hạo có thể chiêu đãi bạn bè ở phòng khách, đẩy cửa ra chính là phòng ngủ, nơi đó cậu sẽ bố trí thành kiểu dáng cậu thích, dù mua giường nước lăn lộn ở đó cũng đủ khiến cậu tự hào. Như vậy là tốt rồi, nhập cư nước Mỹ, có sự nghiệp và cuộc sống riêng của mình, huấn luyện viên Diệp và Lưu Dương cũng ở Mỹ, ít nhất ở đây mình còn có hai người giúp đỡ, bạn bè trong nước cũng có thể liên lạc qua mạng, còn có thể tìm một tình yêu mới… Văn Hạo đột nhiên nghĩ đến Cung Trình. Cậu than nhẹ một tiếng, không suy nghĩ thêm. Một năm rưỡi không có tin tức, hối hận của người nọ cũng chỉ đến vậy thôi, nói chung cuộc sống sau này sẽ không xuất hiện thêm, người đó tốt hay xấu còn quan hệ gì với mình? Chuyển đến ký túc xá đại học, thời gian Văn Hạo rảnh rang thêm, trọng tâm cuộc sống đều đặt ở học hành và bơi lội, hai tháng sau thậm chí Văn Hạo mua một chiếc xe thay cho đi bộ. Một tháng trước Văn Hạo có đi thăm Diệp Thư Văn một chuyến, Lưu Dương cũng sẽ tới, khi tụ hội nói về tình trạng gần đây, quan hệ vẫn duy trì rất tốt rất ổn định. Trước khai giảng, thậm chí bọn họ còn hẹn nhau đi Hawaii. Năm vận động viên chuyên nghiệp, vóc dáng bảo trì rất tốt, thời điểm đi trên bãi cát đánh bại tất cả cứu hộ bên cạnh biển, trở thành tiêu điểm tầm mắt. Văn Hạo cảm thấy rất thú vị, bọn họ đều đến từ đội bơi quốc gia, cuối cùng đều lựa chọ đồng tính làm bạn đời của mình, thật khó nói là phong thủy của nơi đó cực kỳ tốt hay là không tốt. Nói chung mùa hè đó, Văn Hạo rất vui vẻ. Thế nhưng đến tháng mười, Văn Hạo phát hiện một tấm hình ở trong hòm thư của mình, bức ảnh đen như mực, Văn Hạo có thể cảm thấy bức ảnh này cực kỳ B, thế nhưng cậu xem không hiểu đây là gì. Người gửi là Cung Trình. Văn Hạo ngốc bức xem không hiểu, thế nhưng cậu biết bức ảnh này rất quan trọng với mình. Cung Trình không phải là kẻ rỗi hơi làm việc không đâu, sau khi rời đi hai năm lại gửi cho cậu một tấm hình, nói rõ đây là cái gì? Lẽ nào Cung Trình ngã bệnh? Ung thư gì đó? Hi vọng cậu về nước nhìn hắn một lần? Văn Hạo nhận ra tâm tình mình phức tạp, nhắc nhở bản thân đây không phải tiểu thuyết cẩu huyết hay là phim Hàn xẻng, Cung Trình sao có thể là người lặng lẽ rời đi sau khi phát hiện mình sinh bệnh cơ chứ? Hắn sẽ nhất định nắm chặt lấy người yêu của mình, còn cầm lấy tính mạng của mình, dù kéo đến hơi tàn cũng sẽ sống sót, chuyện và người hắn để ý, một thứ đều không buông tay. Tuy rằng nghĩ như vậy, Văn Hạo vẫn không quá yên tâm, cậu không muốn liên lạc với Cung Trình, cho nên gọi điện cho Lưu Dương, hỏi anh có bạn bè làm bác sĩ không, hỗ trợ nhìn xem bức ảnh này là gì. Bây giờ Lưu Dương làm cố vấn tâm lý, thu thập rất cao, ở trong giới y cũng có nhân mạch, chỉ trong vòng 10 phút đã gửi tin tức vể Lưu Dương nói: “Đây là một bức ảnh x quang tử cung, bên trong là hai đứa nhỏ chưa thành hình.” “…” – Văn Hạo ngẩn người. “Sao thế? Ai gửi bức ảnh này cho em?” “Cung Trình…” “Cậu ta gửi cho em làm gì?” Văn Hạo loạn cả đầu, không thể nào tỉnh táo nổi, trả lời lung tung: “Chắc là cậu ta đính hôn hoặc đã kết hôn, có lẽ đây là con nhà cậu ta.” “… Con nhà cậu ta, sao phải gửi ảnh qua cho em?’ “Em, em nghĩ… là khoe khoang? Hay là muốn chọc giận em?” “Em giận sao?” “… Không hề, nhưng, em hơi mờ mịt.” – Thần sắc Văn Hạo mờ mịt nhìn màn hình vi tính, có gì đó chợt lóe trong đầu, trái tim cậu bắt đầu gia tăng tốc độ. “Vậy thì được rồi, chọc giận chắc không phải mục đích của cậu ta.” “…” “Em suy nghĩ thêm đi, một người sẽ không tùy tiện cho người khác xem ảnh con nhà mình, người mà cậu ta muốn chia sẻ đầu tiên chính là người yêu và người nhà.” Văn Hạo trừng mắt nhìn bức ảnh, trong đầu hiện lên buổi tối quái dị sau lễ tốt nghiệp. Đại não vào đúng lúc này trở nên vô cùng rõ ràng, cậu nhớ tới khác thường giữa hai chân của mình sau khi rời giường, còn có hoa tươi xinh đẹp tại buổi chiều lễ tốt nghiệp, người tặng hoa nói rõ hình dáng đối phương đặc biệt, là người Châu Á mắt đen tóc đen, vóc dáng cao như cậu… Văn Hạo che mặt, suy đoán ra một đáp án đáng sợ, sợ đến mức không dám đi xác định. Ba ngày sau, lần thứ hai Văn Hạo nhận được thư Cung Trình gửi tới. Trong thư Cung Trình viết: Chắc em cũng đoán ra chân tướng rồi phải không? Trở về đi, chúng ta cùng nuôi chúng nó khôn lớn, không phải em muốn một gia đình sao? Tôi cho em. Hết chương 96. Đăng bởi: admin