Tra Công Biến Miêu Ký

Chương 9 : Tin nhắn

Một người một mèo tắm xong, Văn Thanh nhìn thấy máy tính để trên bàn giống như đang mở, liền ôm Tiểu Tra ngồi xuống xem, màn hình vừa sáng lên liền thấy QQ đang không ngừng báo có tin nhắn tới. Bạc Vị Nam ngồi trên đùi Văn Thanh, thấy thế hơi chột dạ, Văn Thanh chắc sẽ không nghi ngờ là do anh làm đâu nhỉ. Văn Thanh mở hết đống tin nhắn mới ra, đọc xong lại không hiểu lắm, ví dụ như chị Trương bình thường cậu không hay nói chuyện cùng lại nhắn tới là: Xin lỗi Tiểu Thanh nhé, giờ chị mới thấy tin nhắn của em, thế em đã đỡ chưa? Còn có Ngô Bân – vốn là một đồng nghiệp cùng tòa soạn, cũng là đồng hương của cậu, trước mới chỉ gặp nhau vài lần, còn chưa đi chơi cùng nhau bao giờ nên cũng không thân thiết lắm, anh ta nhắn lại một tin khá dài: Lúc nãy tôi treo nick nên không kịp trả lời tin nhắn của cậu, giờ cậu thế nào rồi? Đã đi bệnh viện chưa? Giờ cậu ở đâu? Còn ở viện à? Hay đã về nhà rồi? Bác sĩ nói thế nào?........ Văn Thanh không hiểu mô tê gì cả, sao đồng nghiệp lại biết cậu bị ốm, Văn Thanh mau chóng mở nhật ký trò chuyện, vừa nhìn liền giật mình, trưa nay QQ của cậu đã gửi một tin nhắn tới mười người, bảo rằng cậu ốm rồi, nhờ họ đến đưa cậu đi bệnh viện. Văn Thanh nghĩ mãi cũng không ra, cậu đã gửi mấy tin nhắn này sao? Bản thân cậu lúc ấy đúng là bị sốt cao nên đầu óc hơi mơ màng, nhưng sao cậu lại gửi tin đến những người này chứ? Toàn là những người ngày thường chẳng thân thiết lắm mà...... Văn Thanh nghĩ nát óc cũng không ra, bởi sự thật là mấy cái tin nhắn kia đều do con mèo đang ngồi trong lòng cậu gửi đi. Văn Thanh nghĩ một chút rồi nhắn tin trả lời họ, dù sao bọn họ cũng đã lo cho cậu. Chị Trương kia cũng không thân với cậu lắm, thấy cậu bảo người đã khỏe hơn thì cũng không hỏi gì thêm, nhưng Ngô Bân thì lại bắt đầu tán chuyện với cậu. Văn Thanh: Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi ngủ một giấc là thấy đỡ hơn nhiều rồi. Ngô Bân gần như lập tức nhắn lại: Có thật là đã đỡ không? Chiều nay tôi đến nhà cậu gõ cửa rất lâu nhưng không thấy ai ra mở, tôi còn tưởng là cậu đi bệnh viện rồi. Văn Thanh sửng sốt trong giây lát, rồi nghĩ có lẽ do mình ngủ quá say nên không nghe thấy tiếng gõ cửa: Ngại quá, tôi không nghe thấy tiếng gõ cửa của anh, cảm ơn vì anh đã tới. Ngô Bân: Cậu không sao thì tốt rồi, thật sự làm tôi giật cả mình, còn tưởng là cậu xảy ra chuyện rồi chứ. Văn Thanh và Ngô Bân thật ra cũng chẳng thân thiết lắm, vậy nên thấy đối phương dùng giọng điệu nói chuyện với mình như thể thân quen lắm làm cậu hơi mất tự nhiên, nhưng nghĩ đến việc mình ở thành phố này chẳng có người bạn thân nào, thì có một người như Ngô Bân quan tâm đến mình, cũng có chút vui vẻ. Ngô Bân: Lần sau nếu cậu có chuyện gì thì gọi thẳng cho tôi đi, tôi sẽ đến ngay. Văn Thanh: A......Vâng, được rồi, cảm ơn anh. Ngô Bân: Không có gì, về sau cứ gọi anh Ngô là được. Văn Thanh ngây người một chút, lưỡng lự chốc lát mới đánh hai chữ anh Ngô gửi đi. Bạc Vị Nam ngồi trên đùi Văn Thanh, nhìn thấy Văn Thanh và Ngô Bân nói chuyện với nhau, trong lòng càng ngày càng thấy khó chịu, cái thằng Ngô Bân này liếc mắt là biết đang lôi kéo làm thân, có bao nhiêu người đàn ông có thể nói chuyện thân thiết như thế với một người đàn ông khác cơ chứ, rõ ràng là ôm ý đồ bất chính với Văn Thanh. Bạc Vị Nam nghĩ đến đây thì không thể ngồi im được nữa, dứt khoát vươn chân mèo đè lên bàn phím máy tính. Văn Thanh lập tức dừng gõ phím, đưa tay xoa đầu Tiểu Tra: “Tiểu Tra có chuyện gì thế?” “Meo......” Không được nói chuyện với thằng kia nữa! Văn Thanh tự hỏi một hồi, rồi đột nhiên kêu lên thảng thốt: “Ôi trời! Tiểu Tra! Hôm nay hình như anh chỉ cho bé ăn có chút ít, giữa trưa chưa cho bé ăn, mà buổi tối cũng chưa cho bé ăn gì đúng không?” Bạc Vị Nam:........ Văn Thanh vội vã đứng dậy, cũng không thèm nhìn xem Ngô Bân gửi tin gì đến nữa, cậu ôm lấy Tiểu Tra đi thẳng xuống bếp. Bạc Vị Nam tựa đầu vào vai cậu, đôi mắt mèo hung tợn trừng cửa sổ chat của Ngô Bân, nghĩ thầm chờ khi nào có cơ hội, sẽ vào QQ của Văn Thanh kéo nick thằng kia vào sổ đen luôn! (Như block người ta trong Fb) Văn Thanh cho Tiểu Tra và bản thân cậu ăn no xong thì cũng lười online tiếp, nên dứt khoát tắt máy tính rồi lên giường nằm, cậu còn tưởng mình khỏi ốm là nhờ ngủ một giấc, không hề nghĩ theo hướng khác, nên nghĩ đi ngủ sớm chắc chắn là điều đúng đắn – tốt cho sức khỏe. Văn Thanh đặt Tiểu Tra lên bụng mình, rồi mở chiếc di động đã bị bỏ mặc ở đầu giường vài ngày lên. Hộp thư đến báo cậu có vài tin nhắn mới. Văn Thanh không quan tâm lắm, nghĩ chắc là tin nhắn của tổng đài thôi, ai ngờ vừa mở ra nhìn một cái xong, cậu giật mình lập tức bật dậy, suýt nữa khiến Tiểu Tra lăn vèo xuống đất luôn. Bởi vì trong hộp thư đến trừ mấy cái tin rác ra, còn một tin nhắn chưa đọc do Bạc Vị Nam gửi tới. Tiểu Tra tìm một chỗ thoải mái trên người Văn Thanh rồi lại nằm xuống, tuy cậu không thể hiện rõ ra, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của Văn Thanh, anh biết chắc chắn là cậu đã thấy tin nhắn hắn gửi. Văn Thanh coi trọng từng tin nhắn mà anh gửi đến như thế. Văn Thanh mở tin nhắn ra, đọc từng chữ, sợ đọc lướt sẽ bỏ sót điều gì. Văn Thanh đọc đi đọc lại tin nhắn đến mấy lần, cơ thể căng cứng dần thả lỏng, đôi môi vốn mím chặt cũng dần cong lên thành một nụ cười. Bạc Vị Nam nằm đó nhìn thấy hết, cái đuôi mèo vẫy loạn xạ. (Vì phấn khởi ấy =))) “Tiểu Tra......Anh ấy gửi tin nhắn cho anh......” “Meo......” Văn Thanh cầm di động, không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào nữa, tuy rằng lúc trước Bạc Tình cũng đã nói những lời mập mờ ám muội như thế với cậu trên Weibo, nhưng dù sao trên Weibo cũng là nơi rất nhiều người nhìn thấy, nên cậu cũng không chắc Bạc Tình thật là có ý với cậu hay không. Nhưng hôm nay thì khác rồi, hôm nay cậu nhận được tin nhắn của Bạc Tình, tin nhắn này ngoài cậu ra thì không còn ai nhìn thấy nữa, điều ấy khiến cậu cảm nhận được sự thân thiết đặc biệt hơn hẳn. “Tiểu Tra, bé nói xem anh nên trả lời anh ấy thế nào bây giờ?” Ngón tay Văn Thanh vô thức vuốt ve màn hình điện thoại, tuy là đang hỏi Tiểu Tra, nhưng cậu càng giống như là tự hỏi bản thân mình. Bạc Vị Nam xoay người, ngửa bụng nằm trên người Văn Thanh, tảng lờ câu hỏi vừa rồi của cậu, tin nhắn trả lời cậu gửi cho anh, đương nhiên phải do cậu tự nghĩ rồi...... “Tiểu Tra......Tiểu Tra bé đừng ngủ mà......” “Zzz.......” Văn Thanh hoàn toàn không biết là, trong lúc cậu ngủ say, Weibo của cậu lại dậy sóng, hàng trăm lượt share và bình luận đang chờ cậu trả lời. Nguyên nhân đương nhiên là do status kia của Bạc Vị Nam. 【818 JQ bay đầy trời của hai vị CV nổi tiếng trong giới võng phối】(JQ: gian tình/hint) Bài viết này đứng top trong diễn đàn võng phối suốt vài ngày, bình luận lên đến hơn mấy chục trang, tất cả đều là fan và các tài khoản trong diễn đàn phun trào các kiểu. Chỉ cần là người có chút quan tâm tới tình hình giới võng phối, chắc chắn sẽ biết “hai vị CV nổi tiếng” ở đầu đề bài viết kia ám chỉ ai. 【Hai người Bạc Tình sama và Hàn Sơ Thanh Ảnh sama từ sau sinh nhật của Thanh Ảnh sama liền bắt đầu liếc mắt đưa tình các kiểu với nhau trên Weibo, theo nguồn tin đáng tin cậy, dường như Bạc Tình sama từ sau lần đón sinh nhật riêng cùng Thanh Ảnh sama đã khiến cho mối quan hệ giữa hai người đạt được bước tiến lớn, giờ tiến nhanh như ngày đi ngàn dặm, mà sau đó Bạc Tình sama có việc nên phải ra nước ngoài, nhưng dù thế thì cũng không quên khoe khoang tình cảm với Thanh Ảnh sama cho con dân xem....... 】 (Sama là hậu tố thêm vào sau tên của người Nhật để gọi người nào đó một cách kính trọng) Lầu một: Hai người Bạc Tình và Hàn Sơ Thanh Ảnh vốn ở cùng một thành phố, nên họ bên nhau cũng chẳng có gì lạ. (Lầu một: bình luận đầu tiên, tương tự lầu hai, lầu ba là bình luận thứ hai, thứ ba) Lầu hai: Thật muốn biết hôm sinh nhật Thanh Ảnh sama đã xảy ra chuyện gì....... Lầu ba: Quỳ cầu chân tướng đế!! (Khẩn thiết cầu xin người nào tài giỏi hãy suy luận/nói ra sự thật cho con dân an lòng:))) Lầu bốn: Bạc Tình sama còn tặng Thanh Ảnh sama một bé mèo con, nghe nói Thanh Ảnh sama cưng bé như báu vật luôn. Lầu năm: Chẳng lẽ tra công Bạc Tình sama muốn hoàn lương sao? Lầu sáu:...... Bình luận trên mạng nhiều vô kể, Văn Thanh cũng không quan tâm lắm, mấy ngày nay cậu đang rất vui, ngồi trước máy tính cũng tự nhiên bật cười được, hơn nữa thời gian ngẩn người mỗi ngày càng lúc càng dài, khóe môi luôn cong cong như đang mỉm cười, quan trọng là tiền công cho bảy ngày cắm đầu làm việc đã được trả, nhìn khoản tiền mới chuyển tới tài khoản ngân hàng của mình, Văn Thanh cười đến không thấy tổ quốc đâu luôn. “Tiểu Tra, anh được nhận tiền công rồi, bé có muốn gì không? Anh mua cho bé!” Bạc Vị Nam nhìn người đang cười vui sướng như một đứa trẻ kia, dứt khoát vươn cổ đặt đầu mình lên vai cậu, thè lưỡi liếm lên cái cổ mịn màng. Văn Thanh sợ nhột, cười đến mức đổ cả người lên sô pha, một người một mèo đùa vui đến quên cả trời đất, Văn Thanh đã khỏi hẳn cảm cúm, nên giọng cậu cũng đã khôi phục lại như bình thường, tiếng cười vui vẻ vang lên cực kỳ êm tai. Văn Thanh nửa nằm trên sô pha, Bạc Vị Nam nằm trên ngực cậu, một người một mèo đối mặt nhìn nhau, Văn Thanh vẫn đang cười không ngừng, khiến lồng ngực thanh mảnh của cậu rung rung. Bạc Vị Nam chăm chú nhìn chằm chằm vào người đang nửa nằm kia, cảm thấy hai người càng sống chung lâu ngày, anh càng thấy Văn Thanh đẹp, cậu có đôi mắt dịu dàng, sống mũi cao thẳng, làn da trắng ngần, và nhất là đôi môi hồng hào mềm mại....... Anh không kìm lòng nổi mà cúi đầu xuống, vươn lưỡi liếm môi Văn Thanh một cái. Văn Thanh sững người, rồi cười mắng: “Bé đúng là con mèo háo sắc!” Bạc Vị Nam cũng không lên tiếng, chỉ duỗi cái đầu mèo dụi lấy dụi để vào cổ Văn Thanh. Văn Thanh lại cười nghiêng ngả một hồi, mỗi ngày có Tiểu Tra ở bên, khiến cậu cảm thấy vui vẻ hơn ngày xưa rất nhiều. “Tiểu Tra, bé không hề khốn nạn (tra) chút nào.” “Meo......” Đương nhiên, ai bảo em là tôi khốn nạn, chỉ là sự dịu dàng của tôi bị ẩn giấu mà thôi....... “Tiểu Tra này, nếu có một cái máy có thể khiến người hiểu tiếng mèo và mèo hiểu tiếng người thì tốt biết bao nhỉ, nếu có thì anh có thể nói chuyện với bé rồi.” “Meo......” Tôi vẫn luôn hiểu em nói gì mà, chỉ tiếc là em không hiểu tiếng mèo...... Bầu không khí giữa một người một mèo đang vô cùng ấm áp, thì chuông cửa bỗng vang lên. Văn Thanh lập tức ngừng nói, ôm Tiểu Tra từ sô pha đứng dậy, đi đến cửa nhà, xem xem ai đến. Văn Thanh nhìn qua mắt mèo*, thấy người đến là ai khiến cậu vô cùng ngạc nhiên, cậu mở cửa, Văn Thanh hơi do dự chào người kia: “Anh Ngô ạ?” Người đứng ngoài cửa cũng chính là người đã nói chuyện với Văn Thanh trên QQ hôm trước – Ngô Bân, tay anh ta xách theo một túi hoa quả, thấy Văn Thanh mở cửa liền mỉm cười nói: “Tiểu Thanh, anh đến thăm em.” Hết chương 9 *Mắt mèo/mắt thần: Cái lỗ để mình nhìn từ trong nhà ra xem ai đứng trước cửa. <img alt=ce1bbada-xem-chuc3b4ng-ce1bbada-2-trong-1-peephole-peep-le1bb97-me1baaft-mc3a8o-chuc3b4ng-ce1bbada-c491ie1bb87n-1 src="https://static./chapter-image/tra-cong-bien-mieu-ky/ce1bbada-xem-chuc3b4ng-ce1bbada-2-trong-1-peephole-peep-le1bb97-me1baaft-mc3a8o-chuc3b4ng-ce1bbada-c491ie1bb87n-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=2350811433 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>