Tống Y
Chương 501
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Tại hạ đã bắt mạch, là tâm bệnh. Nếu Yến lão gia muốn cứu phu nhân thì không phải là không có cách, nhưng nếu cảm thấy duyên nợ phu thê đã hết thì tại hạ cũng hết cách rồi”
Yến Dật ngạc nhiên kéo Đỗ Văn Hạo lại nói: “Tiên sinh nơi vậy là ý gì? Hoa Lạc đã nói gì sao? Bệnh cô ấy nặng đến thế sao? Tử Nhi không nói gì với ta cả. Chỉ nói là Hoa Lạc ăn không ngon, ngủ không được thôi”
Đỗ Văn Hạo điềm nhiên nói: “Nếu là Yến lão gia một năm liền ăn không ăn được, ngủ không ngủ ngon, vậy có phải sống không bằng chết không?”
Yến Dật mặt mũi đau đớn gật đầu nói: “Vậy sao tiên sinh lại hỏi mấy câu duyên phận vợ chồng đã hết là sao? Có liên quan gì đến bệnh của Hoa Lạc không?”
“Phu nhân đã nói rồi, không cần kê đơn. Vì phu nhân chỉ cần nghĩ đến người đàn ông mà trước kia vì người đó mình đã bỏ nhà bỏ cửa tha hương cầu thực đến vùng đất hẻo lánh này, nay người đàn ông đó lại phản bội mình vì một người đàn bà không có nhan sắc gì. Vì vậy có uống thuốc vào ũng nôn hết ra. Do đó thà không uống ngồi đó đợi chết còn hơn”
“Hả!” Yến Dật thất thanh kêu lên, người lảo đảo, dựa vào một cây liễu trong vườn, đau khổ nhắm chặt hai mắt.
Hà Trâm thở dài: “Xem ra phu nhân nói hết với tiên sinh rồi. Thực ra đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Ta cũng vậy. Nếu mấy bà vợ của ta mà cũng thế này chắc thiên hạ loạn mất?! phu nhân đúng là nghĩ không thoáng nên mới bệnh đến mức này”
Đỗ Văn Hạo: “Hà đại nhân nói không sai. Chỉ có điều mỗi người một cách nghĩ. Nay Yến phu nhân trông thấy hay nghe thấy giọng nói của Yến lão gia và nhị phu nhân liền nôn khan. Nếu cứ như vậy tại hạ e rằng không giữ được mạng lâu nữa đâu”
Yến Dật nắm lấy tay áo Đỗ Văn Hạo, mở to hai mắt nói: “Tiên sinh, Hà huynh nói tiên sinh là thần y, không có bệnh nhân nào là tiên sinh không chữa được. Tôi cầu xin tiên sinh cứu lấy Hoa Lạc của tôi, tiên sinh nhất định phải cứu lấy Hoa Lạc của tôi, cứu được Hao Lạc của tôi tiên sinh muốn gì tôi cũng trả”
Đỗ Văn Hạo nhìn Yến Dật điềm nhiên nói: “Tại hạ hỏi muốn Triệu thị lão gia cho không?”
Yến Dật và Hà Trâm đều sững người lại.
Hà Trâm nói: “Tiên sinh cần gn]ời đàn bà quên mùa đó làm gì?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Hà đại nhân đúng là thẳng thắn hơn tại hạ! Đại nhân nói vậy không sợ Yến lão gia nổi giận sao?”
Hà Trâm: “Hắn thì giận gì chứ, hôm qua tới đây biết chuyện ta đã mắng hắn một trận rồi, tiên sinh nói xem, Hoa Lạc tốt như vậy, lại còn xinh đẹp, hiền lành lương thiện, đâu có giống với người đàn bà quê mùa thô kệch kia chứ?”
Yến Dật thở dài: “Hà huynh đừng nói nữa, đệ cũng chỉ nhất thời hồ đồ, bây giờ nói có tác dụng gì đâu! Chỉ mong Đỗ tiên sinh nể mặt Hà huynh mà cứu lấy phu nhân của tôi”
“Thực ra người cứu được phu nhân không phải là tôi mà là lão gia cơ!”
“Tiên sinh nói vậy là…”
Hà Trâm nói: “Tiên sinh hãy nói thẳng đi! Tiên sinh xem Yến Dật mới hơn 40, cùng với Cổ Hoa Lạc lâu vậy rồi, hắn cũng biết sai rồi, nhưng mọi chuyện đã rồi. Hơn nữa Triệu thị đã có thai, nghĩ đến cái thai đó mới nạp làm thiếp”
Đỗ Văn Hạo: “Vậy được, tại hạ sẽ về kê đơn, xin lão gia hãy tự mình đun thuốc tự mình bón cho phu nhân. Nếu không tại hạ không bốc thuốc nữa”
Yến Dật: “Dĩ nhiên rồi, nhưng Hoa Lạc không muốn nhìn thấy ta”
“Thế này đi, có chuyện này cần giao cho Yến Tử đi làm”
“Tử Nhi sao?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười gật đầu nói: “Tại hạ thấy Tử Nhi thông minh nhanh nhẹn, xem ra cháu rất muốn cha mje hòa thuận như xưa, tại hạ sẽ nói với cháu sau”
Yến Dật cảm kích nói: “Đa tạ tiên sinh”
Hà Trâm: “Tiên sinh lúc nãy nói muốn Triệu Thị là nói đùa phải không?”
“Nếu tại hạ không nói đùa thì sao?”
Yến Dật nghi ngờ nhìn Đỗ Văn Hạo thờ dài nói nhỏ: “Vậy tiên sinh cứ mang đi”
Đỗ Văn Hạo chỉ cười phủi tay áo mà không nói gì.
Khi ba người đến phòng ăn thì mọi thứ đã đươch bày biện xong xuôi.
Đỗ Văn Hạo: “Yến lão gia cũng hỏi tôi là tôi mang đi đâu, làm gì sao?”
Yến Dật: “Không cần biết làm gì, tiên sinh cứ mang đi là được”
Lúc đó Yến Đồng đi vào, thấy 3 người đang uống rượu nói chuyện bàn đến bên Yến Dật cúi người nói: “Chủ nhân, thời tiết không được tốt lắm, trời này trời mưa đường trơn thì đường núi khó đi, chủ nhân xem có nên giữ tiên sinh và Hà đại nhân ở lại đây một đêm không?”
Đỗ Văn Hạo: “Lúc đi tại hạ chưa nói với người nhà, đêm không về sợ mọi người lo lắng”
Yến Đồng nói: “Nếu tiên sinh không yên tâm thì để tiểu nhân sai người cưỡi ngựa vào thành đưa tin cho người nhà tiên sinh”
“Thôi, như vậy vất vả cho Yến quản gia quá”
“Tiên sinh quá khách khí rồi, đó là việc của tiểu nhân mà, vậy để tiểu nhân đi dặn dò” Nói rồi lui ra.
Yến Dật: “Dù gì thì tiên sinh cũng không vội đi, vậy chúng ta cứ từ từ uống, đã lâu rồi không có ai bầu bạn uống rượu với ta” Nói rồi nâng ly uống cạn trước để tỏ lòng thành.
“Cha, con về rồi”
Ba người đang uống rượu nói chuyện thì nghe thấy âm thanh cao vút, Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn thì thấy Yến Tử nhảy nhót chạy vào, ngồi xuống cạnh Yến Dật, trán đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng.
“Chạy đi đâu về vậy? Xem con kìa, trán đầy mồ hôi! Không phải mẹ kế đi tìm con sao?” Yến Dật trìu mến lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Yến Tử.
Yến Tử cười tít mắt nói: “Anh hai đưa con đi chơi trộm trứng chim, con đem về làm món trứng cho mẹ ăn?”
Hà Trâm: “Vậy con có trộm được không?”
Yến Tử hớn hở gật đầu nói: “Con trộm đươc, đã đưa cho chị Phượng để nấu cho mẹ rồi”
Đang nói thì có một a hoàn đi đến trước mặt Yến Tử nhỏ nhẹ nói: “Tiểu thư hãy đi thay áo tắm rửa đã, nhị phu nhân nói ra mồ hôi không tắm dễ bị lạnh đấy”
Yến Tử nghiêm mặt: “Nhị phu nhân gì chứ, ai là nhị phu nhân? Từ sau không được nói thế trước mặt ta nữa, nếu không ta cắt lưỡi ngươi đấy!”
A hoàn khó xử nhìn Yến Dật, Yến Dật mỉm cười nói: “Tử Nhi ngoan, vậy con nghe lời cha, đi tắm thay quần áo đi, được không?”
Yến Tử vẫn bĩu môi không đi.
Đỗ Văn Hạo: “Yến Tử ngoan, lúc quay lại ta có chuyện muốn nói với Yến Tử”
Yến Tử thấy Đỗ Văn Hạo nói vậy mới đứng dậy nói: “Nghe Đồng thúc nói tối nay tiên sinh ở lại đây phải không ạ?”
Đỗ Văn Hạo chỉ cười gật đầu.
Yến Tử nói: “Vậy tối nay ta và tiên sinh ngủ cùng mẹ được chứ?”
Đỗ Văn Hạo kinh ngạc cười thầm, đúng là trẻ con, cái gì cũng nói ra được.
Quả nhiên Yến Dật bật cười nói: “Nói cái gì vậy, con thì có thể nhưng tiên sinh thì không”
Yến Tử thắc mắc: “Tại sao? Vậy Yến Tử vừa muốn nói chuyện với mẹ vừa muốn nói chuyện với tiên sinh thì phải làm thế nào đây?”
Đỗ Văn Hạo: “Vậy tiên sinh nói chuyện với cháu trước, sau đó cháu đến chỗ mẹ được chứ?”
Yến Tử giờ mới vui vẻ lại: “Vâng! Vậy tiên sinh đừng uống say, nếu không tiên sinh không nghe được những gì Yến Tử nói đâu”
Đỗ Văn Hạo gật đầu nhận lời, nhìn Yến Tử nhảy chân sáo đi ra.
Yến Dật: “Xem đứa con gái kia của ta kìa, vài năm nữa là xuất giá được rồi mà chẳng biết lớn bé gì cả”
Hà Trâm: “Ta thấy hay đó chứ, hay hai nhà chúng ta làm thông gia nhé! Ta rất thích tính cách của Tử Nhi”
Yến Dật than: “Không phải tiểu đệ không muốn,chỉ là đệ đã hứa với Hoa Lạc, về sau cho dù con của bọn đệ là trai hay gái, nếu chúng không thích thì bọn đệ tuyệt đối không miễn cưỡng, càng không làm cái chuyện ngu ngốc như cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy hay mai mối. Như vậy sẽ làm lỡ dở cả đời chúng”
Đỗ Văn Hạo nghĩ hay đây là cảm nhận của Cổ Hoa Lạc và Yến Dật sau khi bỏ nhà đi với nhau.
Hà Trâm: “Cách nghĩ này rất hay, nhưng con các đệ ở mãi đây thì sao có thể quen biết ai được nữa?”
Yến Dật: “Bọn đệ đã bàn rồi, đến tuổi bọn đệ sẽ cho phép chúng rời khỏi đây tự tìm”
Hà Trâm cười: “Chưa thấy cha mẹ nào giống bọn đệ, nhưng rất thú vị, để về ta cũng nói với Khả Nhân xem”
Đúng lúc đó thì Triệu Thị đi vào mỉm cười nói: “Vùng này nếu đêm mưa xuống sẽ rất lạnh, chủ nhân và Hà đại nhân, và tiên sinh nữa hãy sang căn phòng nhỏ hơn để nô gia cho người mang lò sưởi vào hâm rượu cho mọi người từ từ uống.”
Yến Dật nhìn Đỗ Văn Hạo và Hà Trâm, hai người đều không có ý kiến gì bèn cho Triệu thị đi chuẩn bị, một lát sau ba người chuyển sang phòng bên cạnh, quả nhiên là ấm hơn hẳn.
Triệu Thị lại vào nói: “Chủ nhân, hãy quản Tử Nhi chặt hơn đi, sao một cô gái lại ra sau núi đi trộm trứng chim, để người hầu và a hoàn biết không phải sẽ cười nô gia quản giáo không tốt sao?”
Yến Dật lườm Triệu Thị rồi điềm nhiên nói: “Cứ để nó đi, chỉ cần cho vài người đi trông để chơi không xảy ra chuyện là được rồi”
“Chủ nhân như vậy, đến lúc có chuyện thì muộn mất rồi”
Hà Trâm đặt ly rượu trên tay xuống: “Hay hai người nói chuyện nhà các vị đi, ta và Đỗ tiên sinh về phòng uống?”
Yến Dật quát: “Ngươi ra ngoài đi! Thu dọn đồ đạc đi, Đỗ tiên sinh ngày mai đưa ngươi xuống núi”
Triệu thị hả một tiếng như chưa nghe rõ.
Hà Trâm bực tức nói: “Ba lão gia ngồi đây nói chuyện, ngươi đàn bà vào đây chen vào làm gì? Mau về thu dọn đồ đạc đi, mang nhiều một chút, không biết đi bao lâu đâu”
Triệu thị dè dặt nói với Yến Dật: “Đỗ tiên sinh muốn nô gia xuống núi làm gì?”
Yến Dật khó chịu nói: “Ta đã hứa với Đỗ tiên sinh nếu tiên sinh chữa khỏi bệnh cho Hoa Lạc thì tiên sinh lấy gì ta cũng cho, ai ngờ tiên sinh đòi ngươi thế nên ngươi phải đi theo tiên sinh thôi”
Triệu thị nghe vậy mà mặt biến sắc, quỳ xuống chân Yến Dật khóc lóc: “Không phải tiên sinh muốn… nô gia về làm thiếp đó chứ? Chủ nhân không được đâu, cả đời này nô gia theo chủ nhân, chủ nhân không được bỏ nô gia”
Hà Trâm phá lên cười, nói với Triệu thị: “Ngươi… ngươi ha ha ha, làm thiếp cho Đỗ tiên sinh, không phải chứ? Triệu Thị, ngươi đánh giá bản thân quá cao đấy, thảo nào Hoa Lạc ghê tớm thấy buồn nôn. Ngươi làm ta không nhịn được cười mất, mau… mau thu dọn đi đi, ngươi không đi ta nôn ra mất”
Triệu Thị thấy Yến Tử trợn mắt nhì mình, chỉ muốn đứng dậy, nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Tiên sinh muốn tôi đi bao lâu? Làm gì?”
Đỗ Văn Hạo không nhịn được cười nói: “Không lâu lắm đâu, còn làm gì vẫn chưa biết, mai hãy nói”
Triệu thị ôm mặt chạy ra ngoài.
Ba người nhìn theo bóng Triệu thị rộ lên cười.
Hà Trâm: “Đúng rồi Đỗ tiên sinh, tiên sinh hãy nói xem bệnh của Hoa Lạc rốt cuộc có nghiêm trọng không. Tại sao nhất định phải là lão đệ bón thuốc cho?”
Đỗ Văn Hạo: “Phu nhân có khát nước nhưng uống vào lại nôn ra, nôn ra lại thấy bức bối, rồi lại mất ngủ, thời thơ ấu do tiểu tiện không tốt, thực ra bệnh này rất dễ chữa, chỉ cần ăn canh trư linh (môt loại nấm mọc trên cây phong, trông đen như phân trâu) là được”
Hà Trâm: “Tôi nghe nói đến phương thuốc này rồi, rất đơn giản. Chẳng nhẽ phương thuốc đơn giản vậy có thể chữa được bệnh cho Hoa Lạc sao?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Hà đại nhân đã biết thì hẳn biết tác dụng chữa bệnh của nó chứ?”
Hà Trâm: “Chẳng phải lợi tiểu hạ hỏa sao?”
Đỗ Văn Hạo: “Bệnh của phu nhân vừa là âm hư thủy nhiệt vừa kết hợp với nước tiểu sẫm màu. Vậy thủy nhiệt hỗ kết, lại có âm thương, chất dịch không thoát ra được, mà lại gây khát nước, vì vậy khát nước buồn đi tiểu tiện, vậy là thận âm hư phía dưới, tâm hỏa kháng phía trên, tâm thận không hòa, vì vậy tâm ức không ngủ được, cả 3 triệu chứng đều có, đương nhiên ở phu nhân 3 triệu chứng này không rõ rệt, mà nổi bật nhất vẫn là nôn ọe”
Hà Trâm: “Tiên sinh nói thật uyên thâm, ta cũng không hiểu lắm, càng nói ta càng hồ đồ, Yến lão đệ nghe hiểu không?”
Yến Dật lắc đầu.
Đỗ Văn Hạo: “Do thủy tà phạm vào phổi, có thể xuất hiện hạ lợi. Ho, nôn, hạ lợi là ba phụ chứng của chứng canh trư linh. Vì vậy tôi khẳng định phu nhân mắc chứng âm hư thủy nhiệt hỗ kết dư chua gây ra chứng nôn ác liệt như vậy”
“Vậy ta vẫn không hiểu, vậy có liên qua gì đến việc đích thân lão đệ cho phu nhân uống thuốc”
Yến Dật: “Ta lại hiểu rồi, tiên sinh có hai mục đích. Một là Hoa Lạc ăn gì uống gì cũng nôn, nếu uống những thuốc đó mà nôn thì không có hiệu quả, vì vậy mỗi lần uống một ít để phát huy tác dụng. Hai là là mỗi ngày tôi ở bên cô ấy hơn nửa canh giờ cho cô ấy uống thuốc, có thể coi đây là hành động chuộc tội, lấy hành động thực tế để cầu xin cô ấy tha tội, khoan dung cho tôi”
Hà Trâm: “Nếu tiên sinh có chủ ý vậy thì tốt quá. Nhưng tôi biết phu nhân mười mấy năm nay biết phu nhân là người cực kì cố chấp, giống như trước kia tôi nói đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, sao đến thân Yến Dật lại ra nông nỗi này?”
Đỗ Văn Hạo không tiện nói chuyện phu thê nhà người ta, nhưng hắn lại rất hiểu Cổ Hoa Lạc, rất giống Vương Bảo Xuyến, tưởng rằng vì yêu, chổ từ cả vinh hoa phú quý của bậc phụ mẫu là có thể được hạnh phúc. Nhưng trời không chiều lòng người, hạnh phúc sắp đến tay rồi mà còn bị một người con gái nhan sắc không bằng ai cướp mất tổ ấm. Nghĩ mà thật đau khổ! Đàn bà ai cũng vậy, người đàn ông của mình có thể phản bội một lần, nhưng không thể coi như không thấy chuyện đó. Đó không chỉ là sự đoạn tuyệt với tình cảm hai người, mà còn là sự cười nhạo đối với người đàn bà đó. Dường như đang nói ngươi nhìn đi! Cái gì cũng không cần, bỏ chạy theo người ta, nay người ta lại có thể vì một người đàn bà không bằng ngươi mà khiến ngươi đau lòng. Người đàn ông dùng nửa cuộc đời còn lại để cho chuyện tình cảm, vì vậy, đối với vấn đề này, người đàn bà tốt nhất nên nghĩ thoáng hơn. Nếu không cổ nhân dạy đàn bà chỉ có một câu: Đàn bà không tài thì là đức, nghĩ quá nhiều, đa nghi thì còn gì là hạnh phúc nữa!
Đỗ Văn Hạo đang nghĩ thì thấy Yến Tử đi vào với chiếc áo màu tím hồng và chiếc quần lụa đen nhìn rât đáng yêu.
“Cha, con nói với mẹ rồi, mẹ đồng ý tối nay cho con qua bên đó ngủ” Yến Tử vui vẻ nói, sau đó ngồi cạnh Yến Dật, mắt sáng ngời nhìn Đỗ Văn Hạo.
Yến Dật: “Vậy cũng tốt, tối nay sợ rằng cô Triệu không có thời gian với con, tiên sinh ngày mai sẽ đưa cô Triệu xuống núi, không biết bao giờ mới quay lại”
Yến Tử nghi ngờ nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Tiên sinh đưa bà ta đi làm gì? Chăn trâu hay làm ruộng?”
Hà Trâm cười lớn: “Tử Nhi quả là thông minh, nói hay lắm!”
“Yến Tử xem Triệu thị đi với ta có thể là gì?”
Yến Tử nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi đột nhiên cười như phát điên: “Hay làm ‘bà tử’ ở nhà tiên sinh. Bà ấy rất giỏi khoản này”
Đỗ Văn Hạo không biết cái người mà Yến Tử nói đến có vai trò gì nhưng Yến Dật lập tức nghiêm mặt lại: “Tử Nhi ngày càng không có quy tắc rồi”
Hà Trâm thì cười bò ra bàn nói: “Yến Dật, ta thấy đệ thất bại rồi, đã hơn một năm ròi mà sao Tử Nhi vẫn cừu thị nhị phu nhân của đệ vậy?”
Yến Dật đưa mắt ra hiệu cho Hà Trâm không được nói vậy trước mặt Tử Nhi nữa.
Yến Tử lại nói: “Con đâu có cừu thị bà ta! Làm gì có chủ nhân nào nhỏ nhen động tí là cừu thị người dưới, rõ ràng là không độ lượng”
Đỗ Văn Hạo cười thầm cô bé này con mồm mép hơn cả Kha Nghiêu.
Yến Dật giận dữ nói: “Tử Nhi, con mà nói nữa là cha sẽ giận đó”
Ai ngờ Yến Tử hừ một tiếng nói: “Vậy cha giận đi, dù gì bây giờ mẹ cũng bệnh thế này, anh cả anh hai đều bị cha gửi đi khắp nơi khổ cực, hay cha cũng gửi nốt con đi, như vậy cạnh cha về sau chỉ còn bà già quê mùa suốt ngày lải nhải cha sẽ vui lắm đấy”
Yến Dật đưa tay định đánh Yến Tử nhưng Yến Tử không tránh đi vẫn đứng trước mặt Yến Dật, Đỗ Văn Hạo vội kéo Yến Tử lại gần mình, Yến Dật thở dài cúi đầu.
Đỗ Văn Hạo thấy không khí căng thẳng bèn nói: “Tại hạ thấy cũng không còn sớm nữa, Yến Tử còn phải về chỗ phu nhân, tại hạ ra ngoài nói chuyện với Yến Tử, hai vị cứ ngồi nói chuyện đi”
Hà Trâm gật đầu, lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo kéo tay Yến Tử đi.
Trời đã tối, sau khi đổ một trận mưa trăng rất sáng chui ra từ những tầng mây, hiền hòa chiếu rọi khắp mặt đất, gió thổi rì rào.
“Tay tiên sinh thật ấm, cứ kéo tay Yến Tử thế này được không?”
“Được!”
Hai người đi ra khỏi hành lang dài, Yến Tử nói: “Tiên sinh đến chỗ ta nhé, bên ngoài dù gì cũng lạnh”
Đỗ Văn Hạo cảm thấy Yến Tử nói chuyện như bà cụ non vậy: “Nói cho ta biết năm nay Yến Tử bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười ngày nữa là 13 tuổi ạ”
Đỗ Văn Hạo nghĩ mắt mình thật chuẩn, đoán là chính xác.
Đi qua một mảnh rừng trúc, lại qua cả một chiếc cầu nhỏ thì thấy một tiểu viện nhỉ được vây bởi hàng rào trúc, trên cửa có treo hai chiếc đèn lồng đỏ to đung đưa theo gió.
Trên cửa có hai chữ khắc bằng gỗ, lại gần soi đèn nhìn kĩ thấy: “Tử Uyển, viết ngược lại thì phát âm giống tên của Yến Tử.
“Tiên sinh không hỏi tại sao tiểu viện của cháu độc lập với những nơi khác sao? Những nơi khác đều là gạch ngói đỏ, chỉ có chỗ cháu là bằng trúc, đến phòng cũng dựng bằng trúc?”
Đỗ Văn Hạo kéo tay Yến Tử lại một căn phòng nhỏ, mở cửa ra thì có một a hoàn trông sáng sủa nhanh nhẹn đi ra, chắc lớn hơn Yến Tử khoảng hai tuổi, cô cúi người chào: “Thanh Nhi xin chào Đỗ tiên sinh”
Yến Tử nói: “Thanh Nhi tỉ tỉ, tỉ lui xuống đi, trông chừng cho ta nhé, đừng để yêu bà kia vào là được”
Thanh Nhi gật đầu nhìn trộm Đỗ Văn Hạo cười rồi đi ra đóng cửa lại.
“Tiên sinh ngồi đi, ngoài cha và hai anh trai ra, tiên sinh là người đàn ông đầu tiên được vào đây đấy”
Đỗ Văn Hạo chọn cho mình chiếc ghế gần cửa sổ, căn phòng được trang trí khá ưu nhã, không giống phòng cho trẻ con, giấy bút có cả, lại còn sách vở nữa chứ, trong phòng có cả hương thơm nhè nhẹ khiến người ta liên tưởng đến một khuê phòng của khuê tú nhà giàu.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Vậy ta thật vinh hạnh quá”
Yến Tử cười lớn, ngồi xuống cạnh Đỗ Văn Hạo đưa cho hắn cốc nước, Đỗ Văn Hạo nhận lấy, thì ra là nữ nhi hương.
Đỗ Văn Hạo nghĩ hôm nay đến đây có nhiệm vụ bèn nói: “Yến Tử…”
“Tiên sinh có thể gọi ta là Tử Nhi, ta cũng không muốn gọi tiên sinh nữa, ta có thể gọi là Vân Phàm ca ca không?”
“Được, vậy cô nương gọi ta là Vân Phàm ca ca, ta gọi cô nương là Tử Nhi” Đỗ Văn Hạo nghĩ cô bé này rõ ràng có ý tiếp cận mình, như vậy thì mọi chuyện có vẻ sẽ dễ nói rồi.
“Tử Nhi nói cho ta biết Tử Nhi có hi vọng mẹ tha thứ cho cha không?” Đỗ Văn Hạo nói thẳng, hắn cảm thấy với trẻ con vòng vo lại có hiệu quả ngược lại.
Yến Tử cắn môi nói: “Ca ca mang bà ta đi có phải để cha mẹ ta hòa hảo không?”
Đỗ Văn Hạo biết bà ta ở đây chính là Triệu thị. Hắn chỉ gật đầu không nói.
Yến Tử ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo: “Tại sao ca ca lại muốn giúp nhà ta?”
“Vì mẹ cô nương là bệnh nhân của ta, ta chỉ muốn phu nhân nhanh chóng khỏe lại”
“Có phải muốn ta làm gì đúng không?”
Thông minh lắm! Đỗ Văn Hạo nói: “Là muốn cô nương đi nói với phu nhân là nếu muốn bệnh của mình nhanh khỏi thì phải để cho cha hàng ngày bón thuốc”
“Hay thì hay đấy, nhưng mẹ ta sẽ không nghe ta đâu”
Đỗ Văn Hạo không ngờ Yến Tử lại phủ định kế hoạch của mình nhanh như vậy, bèn hỏi: “Tại sao?”
“Mẹ ta nói không ai được xin cho cha trước mặt mẹ, ai làm vật thì mẹ không thèm nhìn mặt người đó nữa, ta không mẹ làm vậy với ta” Yến Tử chu miệng ra nói.
“Tử Nhi thông minh như vậy chẳng nhẽ không nghĩ ra cách nào để mẹ ghe mình sao?”
Yến Tử thấy Đỗ Văn Hạo khen mình thì mừng lắm nói: “Vân Phàm ca ca thấy Tử Nhi rất thông minh sao?”
Đỗ Văn Hạo gật đầu.
“Vậy được, để ta nghĩ cách, nhưng ta vẫn không hiểu sao cha lại thích người đàn bà đó. Bà ta xấu xí, một chữ không biết, không tắm, lại còn miệng thối nữa”
Đỗ Văn Hạo vội ngắt lời Yến Tử: “Thôi, thôi, đừng nói nữa, kẻo ta nôn hết những thứ vừa ăn ra bây giờ”
Yến Tử cười ha hả: “Vậy được, vậy không nói bà ta nữa. Vân Phàm ca ca, ngày mai đi rồi còn quay lại thăm Tử Nhi không?”
“Đương nhiên phải quay lại rồi! không phải mười ngày nữa là sinh nhật Tử Nhi sao? Ta nhất định sẽ đến thăm Tử Nhi”
Yến Tử vui vẻ nói: “Vậy tốt quá rồi, được, ta hứa với ca ca đi chọc giận mẹ ta. Vân Phàm ca ca cũng phải hứa với ta một chuyện”
“Xem kìa, đúng là trẻ con, cái gì mà chọc giận chứ! Nói đi, cần ta hứa chuyện gì?”
“Thì đúng là chọc giận mà! Mẹ ta nói chúng ta thường thích chọc giận mẹ. Tối nay ta lại đến chọc giận mẹ ha ha. Không phải ca ca định mang người phụ nữ đó đi sao? Có thể trút giận thay cho mẹ ta không?”
“Cô nương muốn trút giận thế nào?”
Yến Tử cắn răng, gương mặt tỏ ra vô cùng độc ác, Yến Tử nói dằn từng từ chữ: “Để bà ta nếm vị năm xưa mẹ ta đã trải qua, cho bà ta biết thế nào là sống không bằng chết!”
Đỗ Văn Hạo không ngờ một đứa trẻ mười hai tuổi lại có sự hận thì ghê gớm như vậy, nhưng nghĩ lại thì không co gì là lạ. Cổ Hoa Lạc dù gì cũng là mẹ ruột của Yến Tử, làm gì có chuyện nó nuốt nổi cục giận này, thế nên hắn gật đầu đồng ý: “Được, Tử Nhi nói thì làm vậy, nhưng chỉ có một tháng thôi”
Yến Tử thấy Đỗ Văn Hạo vui vẻ nhận lời bèn vui quá quên mất phép tắc ôm chặt lấy Đỗ Văn Hạo hôn vào trán hắn nói: “Biết ngỳ là chỉ có Vân Phàm ca ca tốt vớ ta mà!”
Đỗ Văn Hạo bất ngờ không phản ứng kịp, hắn cũng thấy ngại, dù gì cũng còn là trẻ con, chắc không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân.
Yến Tử không chú ý đến sự bối rối của Đỗ Văn Hạo, vui vẻ nói: “Ta nói cho ca ca biết”
Yến Tử chưa nói hết câu thì đột nhiên cánh cửa mở tung ra, Thanh Nhi thở hổn hển chạy vào nói: “Không xong rồi, không xong rồi, Tử Nhi, mụ đàn bà đo treo cổ rồi!”
Đỗ Văn Hạo thấy nơi này thật kì lạ, lão gia không gọi lại gọi chủ nhân, tướng công không gọi là gọi tên, tiểu thư dạy gọi a hoàn là tỉ tỉ, a hoàn lại gọi trực tiếp tên chủ nhân. Chẳng phải muốn thể hiện khác biệt với thế giới bên ngoài sao? Hay là lúc đến đây thì đã như vậy rồi?
Yến Tử nghe vậy thì đứng dậy điềm nhiên hỏi: “Chết chưa?”
Thanh Nhi lắc đầu.
Yến Tử nghiến răng nói: “Lại là diễn cái trò này, hiển nhiên là không muốn đi theo Vân Phàm ca ca, đúng là diễn cho cha ta xem mà”
Thanh Nhi nói: “Không phải chủ nhân mà là Đồng thúc phát hiện ra”
Yến Tử cười nhạt: “Vậy càng bình thường, tại sao không phải tỉ hay ta mà lại là Đồng thúc, hai người đó thế nào tỉ còn chưa rõ sao?”
Thanh Nhi sợ hãi nhìn Đỗ Văn Hạo, đứng đó không nói.
“Vậy cha ta nói sao?”
Thanh Nhi chỉ chỉ Đỗ Văn Hạo nói nhỏ: “Gọi tiên sinh qua, chắc bà ta không ổn”
“Đi, ta muốn xem thế nào? Nếu muốn chết thì tốt nhất để ta cho thêm một đao!” Nói rồi lấy ra một con dao nhỏ ở dưới gối ra nhét vào ống tay áo.
Đỗ Văn Hạo đứng trước mặt Yến Tử đưa tay ra.
Trong mắt Yến Tử lộ rõ sự kiên định, rõ ràng hiểu ý Đỗ Văn Hạo mà không làm gì.
“Đưa ra đây! Ngoan!”
“Tử Nhi không được làm bừa! chủ nhân cũng không cho cơ hội đâu, hãy đưa cho tiên sinh đi, tiên sinh đưa bà ta đi cũng tốt” Thanh Nhi khuyên giải.
Yến Tử do dự rồi từ từ rút con dao ra, Đỗ Văn Hạo giật lấy sợ nó hối hận.
“Thanh Nhi nói đúng đấy, dù gì đó cũng là nhị phu nhân của cha” Đỗ Văn Hạo đưa con dao cho Thanh Nhi cất đi.
“Yến gia ta làm gì dung thứ cái loại đó! Đi!” nói rồi vẫn kéo tay Đỗ Văn Hạo đi như trước.
Thanh Nhi thấy hai người đi rồi vội quay vào phòng giấu con dao thật kĩ.
“Chủ nhân để cho nô gia chêt cho rồi, nô gia cũng không muốn sống nữa, nhất định phu nhân nói gì đó với tiên sinh nên tiên sinh mới đòi đưa nô gia đi, nhân cơ hội này tống nô gia đi luôn, không cho quay lại hầu hạ chủ nhân nữa. Nô gia không sao nhưng Toàn Nhi cần có mẹ mà!”
Đỗ Văn Hạo và Yến Tử chưa đi đến nơi đã nghe thấy tiếng gào thét của Triệu thị.
Bước chân của Yến Tử rõ ràng nhanh hơn. Vào trong thấy Yến Dật ngồi bên giường, Triệu thị nằm trong lòng ông ta, khóc lóc thảm thiết, ngoài ra đầu giường còn có người trông giống vú nuôi đang bế đứa trẻ khoảng vài tháng tuổi.
Thấy Đỗ Văn Hạo đi vào thì Yến Dật vội buông Triệu thị ra đứng dậy chào.
“Tiên sinh xem nhị phu nhân có nghiêm trọng không”
Đỗ Văn Hạo buông tay Yến Tử ra, trong thoáng chốc thấy hình như Yến Tử ấn mạnh vào tay hắn như ám thị điều gì đó.
Đỗ Văn Hạo lại gần giường, Triệu Thị nhìn thấy Đỗ Văn Hạo như nhìn thấy ma vậy. Đỗ Văn Hạo thấy bà ta cổ có vết đỏ đỏ, mắt khóc sưng húp nhìn càng xấu hơn.
Yến Dật: “Ngươi làm gì vậy? Để tiên sinh xem người có sao không?”
Đỗ Văn Hạo không ngồi xuống lạnh lùng nhìn Triệu thị: “Nếu không thắt chặt thì cũng không cần phải xem. Nhưng trước lúc vào đây nghe thấy tiếng gào thét, nếu nhị phu nhân cảm thấy không nỡ với Toàn Nhi thì không cần theo ta đi đâu”
Yến Tử ngỡ ngàng định nói thì thấy Đỗ Văn Hạo nháy mắt với nó, hiểu ý nó đứng yên quan sát xem có chuyện gì.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương