Tống Y
Chương 450
Đỗ Văn Hạo cười gượng. Hắn cầm tiếp một khẩu súng khác trên bàn lên, đổ thuốc nổ vào nòng súng. Hắn dùng que trúc bọc da hươu ngâm qua mỡ nhét vào nòng súng để thông nòng súng sau đó hắn lại cố định khẩu súng trên bệ bắn sau khi buộc lại dây thừng hắn lùi lại công sự phía sau, bảo những người xung quanh ngồi xuống, bản thân hắn thì nằm xoài trên công sự quan sát.
Tay hắn kéo sợi dây. Một tiếng "bùm" vang lên.
Đỗ Văn Hạo lại cao hứng khi nghe âm thanh đó, hắn vội vàng chạy tới chỗ khẩu súng. Hình người phía trước vẫn nguyên vẹn. Viên đạn rơi vào khoảng trống cách nòng súng hai, ba bước. Hiển nhiên là lượng thuốc nổ quá ít, không đủ lực.
Đỗ Văn Hạo biết nguyên lý bóp cò nhưng không biết liều lượng thuốc nổ. Hắn sợ khẩu súng bị tạc thang nên tra hơi ít thuốc nổ.
Sau khi Đỗ Văn Hạo tra thuốc nổ một lần nữa, nhét viên đạn vào súng, bắn thử một lần nữa. Lần này hắn cho khá nhiều thuốc nổ. Chỉ nghe "phanh" một tiếng, nòng súng lại nứt toác.
Liên tiếp hai khẩu súng nứt toác, xem chất liệu làm nòng súng không đủ tiêu chuẩn. Đỗ Văn Hạo hỏi: "Dùng nguyên liệu gì để làm súng?"
Lão thợ rèn nói: "Chỉ dùng sắt".
"Mặc dù sắt rất cứng nhưng lại giòn, rất dễ nứt toác sau này phải đổi lại làm bằng đồng thau hay đồng đen".
"Dạ!" Mấy người thợ rèn vội vàng trả lời.
Đỗ Văn Hạo cầm khẩu súng cuối cùng. Bởi vì đã có kinh nghiệm nổ nòng súng hai lần trước nên lần này Đỗ Văn Hạo tra lượng thuốc nổ ở giữa hai lần trước.
Hai lần tạc thang trước chỉ là nổ nòng súng. Đỗ Văn Hạo phát hiện ra uy lực của thuốc nổ không đủ mạnh để gây ra một vụ phá nổ mạnh mẽ vì vậy hắn cũng chẳng buồn tránh ở trong công sự. Hắn đứng cách khẩu súng mấy bước kéo dây. Vương Nhuận Tuyết và mấy thợ thủ công ở phía sau ngạc nhiên nhìn hắn.
Đỗ Văn Hạo quay đầu cười, kéo mạnh dây thừng. Chỉ nghe "bùm" một tiếng. Một đám khói đen bốc lên từ nòng súng rồi nhanh chóng tan mất.
Tấm bia hình người ở cách đó năm mươi bước đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng nhỏ.
"Thành công rồi!" Đỗ Văn Hạo vui mừng gào lên. Hắn vội vàng chạy tới xem xét hình người đó. Hắn thấy viên đạn sắt bằng đầu ngón tay cắm vào hình người đó. Mặc dù viên đạn cắm không sau nhưng chừng đó cũng đủ làm hắn vui mừng.
Mấy người Vương Nhuận Tuyết nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sức mạnh của thuốc nổ bắn viên đạn ra từ khẩu súng. Vấn đề là uy lực kém xa so với cung nỏ. Cung tên có thể dễ dàng xuyên qua hình người này. Điều kỳ quái là khẩu súng này lại chỉ có thể xuyên qua lớp ngoài của hình người đó. bọn họ không biết Đỗ Văn Hạo thí nghiệm một loại vũ khí phức tạp hơn cung nỏ để làm gì.
Đỗ Văn Hạo cũng không hài lòng với uy lực của súng. Hắn đoán chừng không đủ liều lượng thuốc nổ. Hắn lại tăng liều lượng thuốc lên bắn thử lần nữa. Kết quả lần này lại tạc thang.
Muốn ngăn ngừa tình trạng tạc thang chỉ còn cách dùng gang bền hơn so với sắt. Một điều nữa là dùng vỏ đạn kim loại, vừa có thể gia tăng độ kín, đồng thời có thể giảm bớt tạc thang.
Đỗ Văn Hạo lại sai mang giấy bút tới. Hắn vẽ một vỏ đạn hình kim loại. Bộ phận ngòi nổ thì hắn vẫn chưa tìm ra biện pháp giải quyết. Dùng thuốc nổ dẫn nổ như trước thì mất đi độ kín nhưng trước mắt vẫn chưa có biện pháp nào khác.
Cuộc thí nghiệm không thể coi là thành công nhưng đã đạt được mục đích chủ yếu. Đó chính là thông qua thí nghiệm lần này, mấy người Lý Hoành đã tận mắt nhìn thấy nguyên lý phóng đạn của súng, tiến thêm một bước trong việc đặt nền tảng trong việc chế tạo súng cùng đại pháo.
Đỗ Văn Hạo sai thợ thủ công tách nòng súng bị tạc thang ra, hắn phát hiện thành trong của nòng súng không được mài. Đỗ Văn Hạo gọi thợ thủ công tới, chỉ vào nòng súng nói: "Mặt trong của nòng súng phải được chà sát bóng loáng, càng bóng càng tốt. Lực cản viên đạn càng nhỏ, viên đạn bắn ra càng xa. Mặt khác bây giờ chúng ta sử dụng đạn sắt, quá nặng. Sau này cần đổi lại kim loại khác nhẹ hơn, đổi thành đạn chì".
Lý Hoành vội vàng trả lời. Đỗ Văn Hạo lại thiết kế lắp đặt một lưỡi lê có thể tháo rời gắn vào nòng súng. Hắn yêu cầu bọn họ sắp đặt lượng thuốc. Mục đích của thí nghiệm lần tới là bắn được viên đạn chì xuyên qua hình người gỗ ở khoảng cách năm mươi bước, bắn liên tục mà không tạc thang.
Trên đường quay về Vương Nhuận Tuyết nói: "Tướng công, chàng phát minh ra đồ chơi này chỉ để làm kinh động ngựa sao?
Đỗ Văn Hạo sửng sốt: "Làm kinh động ngựa?"
"Đúng vậy. Thiếp thấy âm thanh đó rất to, còn to hơn mấy chục lần so với trống trận. Nếu trên chiến trường chiến mã kẻ thù nghe thấy âm thanh lớn đó phát ra liên tục rất định sẽ bị hoảng loạn".
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Đây là vũ khí bắn xa, bắn ra viên đạn kim loại cũng giống như cung nỏ vậy. Thế nhưng nàng nói nó làm kinh động ngựa thì cũng coi như tác dụng phụ vậy. Dùng để đối phó với chiến mã tấn công cũng có tác dụng nhất định".
"Nhưng vừa rồi thiếp thấy uy lực của bắn đạn còn lâu mới bằng cung nỏ".
"Bây giờ thí nghiệm còn chưa thành công. Tương lai khi thành công, uy lực của nó vượt xa rất nhiều so với cung nỏ sắc bén nhất. cứ từ từ, sau này nàng sẽ biết".
"Ồ" Vương Nhuận Tuyết gật đầu nói: "À, cuộc diễn tập quân sự được chuẩn bị thế nào rồi?"
"Cũng khá tốt. Ngày lập thu chính thức bắt đầu".
"Thiếp tham gia có được không?"
"Nàng đương nhiên phải tham gia. Nàng phải giúp ta kiểm tra bọn họ diễn luyện có đúng với binh pháp hay không, đưa ra các phương án chỉnh sửa".
"Thiếp có ý kiến hả? Thiếp không biết đâu".
"Nàng thành thục binh pháp, sao lại không biết? Nàng chỉ cần giúp ta xem bọn họ rốt cuộc có chỗ nào không đúng. Ta sẽ chỉnh sửa lại".
"Vậy được, để thiếp thử xem" Vương Nhuận Tuyết gật đầu nói.
Mấy ngày sau.
Mấy hôm nay, Đỗ Văn Hạo không tới kiểm tra các quân doanh. Hắn để mặc cho bọn họ thao luyện. Sáng sớm hôm nay, Đỗ Văn Hạo toàn thân khôi giáp, cưỡi chiến mã màu đỏ. Một bên treo ngân thương, một bên treo cung tên. Vương Nhuận Tuyết cũng mặc chiến bào, cưỡi ngựa trắng, tư thế oai hùng hiên ngang.
Đỗ Văn Hạo cùng Vương Nhuận Tuyết và đội hộ vệ tới tam nha.
Ngay bên ngoài cổng chính của tam nha đã có một viên chiến tướng cưỡi một chiến mã đen như than. Viên chiến tướng mặc áo giáp, khoác chiến bào. Cạnh yên ngựa có treo một cây phác đao ( phác đao - một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cạn ngắn, sử dụng bằng hai tay) . Viên chiến tướng mỉm cười nhìn Đỗ Văn Hạo. Người đó chính là Tần Quốc trường công chúa Triệu Lam.
Không hiểu sao Đỗ Văn Hạo thoáng chột dạ, hắn liếc mắt nhìn Vương Nhuận Tuyết bên cạnh nhưng Vương Nhuận Tuyết lại giục cương ngựa tiến lên trước nói: "Triệu Lam tỷ. Sao tỷ lại tới đây?"
Triệu Lam lớn hơn Vương Nhuận Tuyết mười tuổi. Năm đó khi nàng xuất giá, Vương Nhuận Tuyết còn nhỏ tuổi. Sau này khi phu quân Triệu Lam thông đồng với giặc nên bị xử tử, Triệu Lam thành quả phụ trẻ, quay về Hoàng cung. Vương Nhuận Tuyết là nữ nhi của Tể tướng nên thường xuyên tới chơi với Triệu Lam. Hai người trở thành tỷ muội tâm giao.
Triệu Lam liếc nhìn Đỗ Văn Hạo một cái rồi nói: "Ta nghe mẫu hậu nói hôm nay Đỗ tướng quân tổ chức diễn tập quân sự. Ta rất thích náo nhiệt, ta bảo mẫu hậu cho phép tới xem. Còn muội? Muội trở thành phu nhân Đại tướng quân kiêm đội trưởng đội hộ vệ sao?"
"Công phu mèo quào của muội sao có thể làm hộ vệ? Muội cũng tới xem náo nhiệt như tỷ vậy".
Đỗ Văn Hạo nhìn nhị nữ nói: "Sắp tới giờ mão rồi. Ta muốn vào thăng trướng điểm tướng. Hai người ở bên ngoài chờ ta".
Nhị nữ cùng kêu lên: "Không. Chúng ta cũng muốn vào".
"Thôi được" Đỗ Văn Hạo không muốn nói nhiều: "Nhưng mà khi thăng trướng điểm tướng, hai người phải ở sau bình phong, không được xuất hiện".
"Được".
Ở hậu viện của tam nha có một trường điểm tướng. Ở giữa nổi lên chóp của một chiếc lều lớn. Bây giờ đang ở kinh thành, đáng lý cũng không cần dựng đại trướng nhưng Đỗ Văn Hạo muốn gây khí thế nên sai thuộc hạ dựng một đại trướng hành quân.
Giờ phút này hơn mười tên Chỉ Huy Sứ của các quân doanh đang xếp hàng chờ bên trong.
Đỗ Văn Hạo bước vào đại trướng chủ soái, ngồi xuống rồi liếc mắt nhìn viên quan quân luật hỏi: "Mấy giờ rồi".
"Sắp tới giờ mão".
"Đã đến đông đủ sao?"
Viên quan quân luật cười xấu hổ nói: "Còn thiếu hai người nữa".
Đỗ Văn Hạo sầm mặt hỏi: "Còn hai người nữa? Đi đâu?""Không rõ lắm, hẳn là chờ một chút là tới".
"Chờ một chút? Ta đường đường là Trấn Quốc công, tam nha Đô Điểm Kiểm, một trong tám vị Tể Chấp. Trong quân còn ai to hơn ta? Vậy tại sao ta phải đợi hắn? Hãy đánh trống thăng trướng. Bản tướng quân muốn điểm tướng".
Lập tức ngay bên ngoài trướng tiếng trống trận nổi lên vang trời.
Sau hồi trống ai còn chưa tới chính là tới muộn.
Sau khi hết hồi trống vẫn không thấy ai tới, Đỗ Văn Hạo cười nhạt. Hắn mở danh sách trên bàn ra, bắt đầu điểm danh.
Sau khi điểm hết danh sách, quả nhiên có hai viên tướng vẫn chưa tới. Đỗ Văn Hạo gấp danh sách lại, đứng dậy nói: "Chư vị, hãy theo ta ra ngoài thành diễn binh" Tất cả chúng tướng chắp tay trả lời rồi quay người cùng Đỗ Văn Hạo rời khỏi trướng, lên chiến mã theo Đỗ Văn Hạo ra ngoài thành.
Ngay khi vừa tới cửa thành thì nghe tiếng vó ngựa vang lên dồn dập. Một người nhanh chóng cưỡi ngựa tới bên cạnh Đỗ Văn Hạo cười toét miệng nói: "Đại tướng quân, xin lỗi. Mạt tướng đã tới muộn".
Đỗ Văn Hạo ghìm cương ngựa, không quay người lại, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết khi điểm tướng chưa tới là mắc tội gì không?"
"Điều này. Ha ha. Xin Đại tướng quân tha thứ. Tối hôm qua mạt tướng tiếp rượu Tào Vương gia, uống hơn hai chén nên tới chậm. Lần sau mạt tướng không dám nữa".
"Tiếp rượu Tào Vương gia?"
"Đúng vậy. Hôm qua là đại thọ Tào Vương gia nên mạt tướng uống mấy chén rượu. Ha ha, những lần điểm tướng trước đây mạt tướng chưa bao giờ tới muộn. Lần này xin Đại tướng quân khai ân bỏ qua cho mạt tướng".
Đỗ Văn Hạo chậm rãi quay người nói: "Không hẳn là không thể tha cho người. Bây giờ không phải là hành quân đánh trận nên cũng không cần nghiêm khắc quá mức".
Viên tướng nọ cười nói: "Đúng vậy. Đại tướng quân là người thông tình đạt lý. Tối nay mạt tướng xin thiết tiệc tạ tội với Đại tướng quân, được không?"
Đỗ Văn Hạo vẫn lạnh lùng nói: "Ta vẫn còn chưa nói hết, ngươi đừng vội vui mừng. Vốn có thể không cần xử phạt ngươi. Nhưng vấn đề là hôm nay ta lần đầu tiên thăng trướng điểm tướng, ngươi tới muộn ta không xử phạt. Sau này ai cũng làm theo ngươi. Ta sao có thể để chúng tướng tin phục đây? Quan quân luật, điểm tướng không tới thì nên xử trí thế nào?"
"Thời bình đánh ba mươi roi. Thời chiến trảm".
"Được" Đỗ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào viên tướng nói: "Ngươi may mắn là không phải điểm tướng ở Kinh lược ti Hoàn Khánh. Nếu không cái đầu trên cổ ngươi đã rất khó giữ rồi. Người đâu! Đánh ba mươi roi!".
Lúc này Đỗ Văn Hạo mang theo cả một đội quân luật chuyên môn phụ trách kỷ luật quân đội. Mấy tiếng trả lời vang lên, năm, sáu tên lính quân luật đi tới kéo viên tướng kia xuống ngựa.
Viên tướng đó cực kỳ hoảng sợ, hốt hoảng cầu xin tha thứ nhưng vẫn bị binh lính quân luật đè xuống đất, vung gậy định đánh.
Viên tướng đó vội vàng gào lên: "Đại tướng quân, xin hãy nể mặt Tào Vương gia, tha cho mạt tướng lần này".
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: "Nể mặt Tào Vương gia? Ngươi có quan hệ thế nào với Tào Vương gia?"
"Tào Vương gia là tỷ phu của mạt tướng".
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương