Tống Y
Chương 449
Viên phó quân khí giám nói vẻ khó xử: "Quả thật không có. Sở quân khí chúng ta không luyện đan nên không cần luyện đan sư".
Lần trước Đỗ Văn Hạo đã thị sát toàn bộ sở quân khí. Hắn quả thật không phát hiện ra nơi chế tạo hoả khí ( súng ống, đạn dược ). Không chế tạo hoả khí thì đương nhiên không cần bố trí hoả dược.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Vậy các ngươi có biết ai là luyện đan sư tốt nhất không?"
Hai người Lý Hoành và phó quân khí giám nhìn nhau rồi đồng thanh nói: "Tư Mã Thiên Sư".
"Tư Mã Thiên Sư?" Đỗ Văn Hạo cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, hình như hắn đã nghe ở đâu nên hỏi lại: "Đạo quán của người này ở đâu?"
Viên phó quân khí giám nói: "Không có đạo quán. Ở… hì hì, ông ta đã về chầu trời".
"Chầu trời?" nghe xong mấy câu đó lập tức Đỗ Văn Hạo nhớ ra. "Có phải là cẩu quân sư của Ung Vương gia không?"
Đỗ Văn Hạo dám nói như vậy nhưng viên phó quân khí thì không dám nói, thậm chí hắn còn không dám cả gật đầu, chỉ cười ngượng ngùng, ý xác nhận Đỗ Văn Hạo nói đúng.Đỗ Văn Hạo nói: "Người đó là luyện đan sư giỏi nhất sao?"
Viên phó quân khí giám gật đầu nói: "Đúng vậy. Tất cả các luyện đan sư ở kinh thành đều nói như vậy. Nghe nói Ung Vương gia hao tổn rất nhiều tâm trí mới mời được về phủ, trợ giúp luyện tiên đan".
Đỗ Văn Hạo cười gượng gạo nói: "Nhưng hắn đã bị xử tử. Ngoại trừ hắn ra còn có ai nữa không?"
Viên phó quân khí giám ngạc nhiên hỏi: "Quốc Công gia muốn luyện đan sao?"
"Ồ, không phải. Ta muốn làm hoả dược, hoả dược như phóng pháo hoa đó".
"Ồ. Vậy không cần tìm luyện đan sư. Chỉ cần tìm thợ thủ công làm pháo hoa là được".
Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ trán nói: "Đúng vậy. Ta tự dưng lại đi hỏi sai vấn đề. Ta khôing luyện đan thì tìm luyện đan sư làm gì? Phải tìm thợ thủ công làm pháo hoa hả? Thợ thủ công của xưởng pháo hoa nào là giỏi nhất kinh thành?"
"Hì hì. Quốc Công gia. Thợ thủ công giỏi nhất đương nhiên là của xưởng pháo hoa Hoàng cung".
Hoàng cung có xưởng chuyên môn sản xuất pháo hoa, sản xuất pháo hoa chuyên dùng cho Hoàng gia. Thợ thủ công trong xưởng Hoàng cung tuyển từ khắp cả nước, đương nhiên là những thợ thủ công hàng đầu
Đỗ Văn Hạo cho những người đó lui ra còn chính hắn vội vã rời khỏi sở quân khí, đi thẳng tới xưởng pháo hoa Hoàng cung.
Đường đường Tể Chấp đại nhân ghé thăm chính là một vinh hạnh lớn. Đỗ Văn Hạo nói rõ mục đích tới đó nên chủ xưởng pháo hoa lập tức đi gọi mấy người thợ thủ công giỏi nhất tới.
Đỗ Văn Hạo chọn hai người thợ thủ công. Hắn bảo với chủ xưởng pháo hoa là muốn đưa hai người này tới sở quân khí. Tể Chấp đại nhân đã quyết định, chủ xưởng không dám phản đối, chỉ cười đồng ý.
Đỗ Văn Hạo mang theo hai thợ thủ công làm pháo hoa quay về sở quân khí.
Đỗ Văn Hạo triệu tập phó quân khí giám, cục phán viện cung nỏ, cục phán các xưởng thợ cùng với các thợ rèn đã tuyển chọn lần trước và hai thợ thủ công làm pháo hoa tới tập trung thương nghị.
Đỗ Văn Hạo trịnh trọng nói: "Hôm nay ta muốn thành lập một cơ cấu bên trong sở quân khí, gọi là: Sở nghiên cứu binh khí. Chức cục phán do cục phán viện cung nỏ Lý Hoành đảm nhiệm. Sở nghiên cứu này chuyên nghiên cứu chế tạo các loại vũ khí cùng trang bị. Ta sẽ sắp đặt một biệt viện nhỏ trong sở quân khí cho các ngươi làm trụ sở nghiên cứu vũ khí. Nơi này được phong toả hoàn toàn".
Những người này đều sản xuất vũ khí cho binh lính sao có thể không biết uy lực của vũ khí tiên tiến. Vấn đề là trước kia rất ít người quan tâm tới việc này. Hôm nay Tể Chấp đương triều tự mình làm chuyện này nên ai nấy cũng đều mỉm cười.
Đỗ Văn Hạo nói tiếp: "Công việc chính sau này của các ngươi chính là nghiên cứu vũ khí. Ta sẽ trả cho các ngươi đãi ngộ tốt nhất và vinh quang. Tạm thời tiền lương của các ngươi gấp năm lần binh tượng. Khi có phát minh mới, ta sẽ trọng thưởng vàng bạc, giống như Lý Hoành phát minh ra Thần tý cung vậy".
Vào triều Tống, binh tượng thuộc nhóm thợ thủ công mà địa vị xã hội của thợ thủ công cực kỳ thấp, cũng tương tự như nô tỳ. Đặc biệt là binh tượng khi mà địa vị của binh lính vốn đã thấp.
Khi mà địa vị của thợ thủ công thấp kém, hơi một chút bị chửi mắng, tiền lương cùng đãi ngộ cũng rất thấp. Bây giờ Đỗ Văn Hạo trả gấp năm lần tiền lương, có phát minh trọng thưởng. Đây quả thực là một sự kiện gây chấn động làm mọi người ai nấy đều phấn chấn.
Lý Hoành khom người nói: "Quốc Công gia, ngài đối xử với bọn tiểu nhân tốt như vậy. Nếu bọn tiểu nhân không làm tốt phận sự của mình thì thực rất có lỗi với ngài".
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Thế nhưng công việc của các ngươi có tính cơ mật rất cao, không thể để cho người ngoài biết vì vậy tự do của các ngươi sẽ bị hạn chế ở một mức độ nhất định. Ta hy vọng các ngươi có thể hiểu điều này. Các ngươi có thể đưa người nhà của mình vào ở trong sở quân khí. Ta sẽ cho xây dựng nhà ở cho các ngươi, cung cấp trường học cho con các ngươi. Thế nhưng các ngươi phải nghiêm khắc giữ bí mật công việc của mình, chỉ giới hạn trong bằng này người chúng ta biết. Ai tiết lộ ra ngoài là phạm vào tử tội. Hiểu chưa?"
Những thợ thủ công liên tục gật đầu, trả lời.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Tốt lắm. Bây giờ ta giao cho các ngươi nhiệm vụ đầu tiên. Ta đã thiết kế một loại súng và một loại đại pháo. Các ngươi hãy lam chúng giúp ta. Bây giờ ta giao bản vẽ cho các ngươi, hướng dẫn nguyên lý chế tạo cho các ngươi. Các ngươi căn cứ vào đó làm cho ta".
Đỗ Văn Hạo yêu cầu viên phó quân khí giám mang giấy và bút mực tới sau đó hắn lần lượt vẽ loại súng không nòng xoắn bắn bằng nhồi thuốc cùng với sơ đồ của súng không nòng xoắn bắn bằng nhồi thuốc cùng với sơ đồ các bộ phận, cả sơ đồ của viên đạn.
Đỗ Văn Hạo đã từng đi thăm bao tàng quân sự. Hắn đã từng nhìn thấy kết cấu cùng hiện vật của loại súng bắn bằng mồi lửa. Hơn nữa bản thân hắn học pháp y, cũng hiểu rõ kiến thức về súng đạn. Hắn cũng tham khảo thiết kế của súng đạn hiện đại sau đó mới sắp đặt chế tạo loại súng bắn bằng nhồi thuốc.
Sau đó hắn lại vẽ sơ đồ của một khẩu đại bác cùng mặt cắt. Vì để đề phòng tạc thang (Tạc thang là một loại sự cố vô cùng nghiêm trọng của súng ống, nguyên nhân chủ yếu là vì súng ống bình thường không có khoá hoặc súng ống thì vấn đề chất lượng chế tạo cùng với sử dụng đạn dược chất lượng thấp kém. Tổn hại chủ yếu của tạc thang chính là nòng súng cùng cơ bẩm của súng ), hắn đã vẽ một pho tượng bằng đá để cố định thân pháo để cho thợ đá tạc.
Sau khi phác thảo xong, Đỗ Văn Hạo bảo các thợ thủ công lại gần quan sát bản vẽ, hắn giảng giải cho bọn họ nghe nguyên lý của súng và đại pháo sau đó hắn hỏi xem thợ thủ công có thể làm ra loại súng và đại pháo như vậy không.
Kết cấu của súng bắn bằng nhồi thuốc và đại pháo cũng khá đơn giản nên hiển nhiên không gây nhiều khó khăn cho những thợ rèn có tay nghề cao. Thế nhưng bọn họ cảm thấy rất lạ lùng với việc Đỗ Văn Hạo dùng mồi lửa phóng viên đạn, thầm suy nghĩ có thể chế tạo ra được nhưng không ai nói ra ngoài. Sau khi hỏi mục đích sử dụng và mấy chỗ không hiểu, tất cả cùng nhau gật đầu.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Cần bao nhiêu thời gian?
Mấy người thợ rèn nhìn nhau, cuối cùng một lão thợ rèn nói: "Đại tướng quân muốn làm ra bao nhiêu?"
"Súng chế tạo ra bốn cái. Hai cái lắp trước còn hai cái để sau. Đại pháo thì chỉ cần chế tạo trước một khẩu".
"Súng đại khái mất ba ngày. Đại pháo mất nhiều thời gian hơn, đại khái khoảng mười ngày".
Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Tốt lắm. Mấy ngày này các ngươi không cần làm chuyện gì khác, chuyên tâm chế tạo súng và pháo. Sau khi làm xong hãy báo cho ta biết".
Mọi người đồng thanh trả lời.
Đỗ Văn Hạo quay về tam nha. Thủ hạ của hắn bẩm báo đã có chiến báo. Đây là đạo chiến báo thứ nhất từ khi bắt đầu xuất chinh Tây Hạ.
Chiến báo đã chứng thực lời khai của gián điệp Tây Hạ. Chiến báo đã thông báo về tình hình áp dụng chiến thuật tiến chắc từng bước. Trên đường chiến tuyến dài hai trăm dặm của Kinh lược ti Hoàn Khánh đã thiếp lập mấy ngàn chiến trại. Năm vạn đại quân tập trung phía sau, chia làm hai tầng. Tầng thứ nhất tập trung đội kỵ binh phản ứng nhanh. Tầng thứ hai tập trung binh lực ở ba điểm. Quân Tây Hạ tập kích bất kỳ địa điểm nào, chỉ cần khói từ chiến trại bốc lên, lập tức có quân đội nghênh chiến.
Quân đội Tây Hạ lâm vào tình cảnh xấu, không dám đối chiến cùng quân Tống, sử dụng chiến thuật vu hồi, muốn đột kích từ hai bên sườn không có chiến trại nhưng những chỗ đó lại nằm trong phạm vi tiến xa nhất của kỵ binh Tây Hạ, tất cả đã tiến hành chiến thuật vườn không nhà trống. Sau khi quân Tây Hạ đột kích tới không tìm được thôn trại cùng dân chúng. Binh lực của chúng lại không đủ để đóng quân chiếm giữ nên đành phải lui về.
Trong khi chiến trại của quân Tống từng bước vững chắc tiến lên trước, quân Tây Hạ đã dùng tất cả mọi cách cũng không thể đánh lui quân Tống đang vững chắc tiến lên, không nghĩ ra đối sách hợp lý nên đành liên tiếp thất bại rút lui.
Cuối chiến báo có nhắc tới quân số Tây Hạ ít mà phân tán các nơi. Thời cơ chiến đấu rất tốt, hy vọng có thể hy vọng để bọn họ tập trung ưu thế kỵ binh, tiến đánh vu hồi, chỉ một hai trận là tiêu diệt được quân Tây Hạ.
Lập tức Đỗ Văn Hạo hạ lệnh không được phép đột kích, phải nghiêm khắc chấp hành chiến thuật tiến từng bước một. Nếu ai làm trái lệnh, đột kích thì cho dù có lập công hay không đều xử tử hết.
Khi hạ tử lệnh, Đỗ Văn Hạo hoàn toàn hiểu rõ quân Tây Hạ đang cố ý tỏ ra yếu thế, nhử quân Tống đột kích rời bỏ chiến trại rồi sẽ tập trung binh lực ăn tươi nuốt sống quân Tống đột kích, tuyệt đối không thể mắc lừa nên Đỗ Văn Hạo lại phái một Đô Ngự sử làm đặc sứ tới đốc chiến.
Sau khi sắp đặt mọi việc xong, Đỗ Văn Hạo hạ lệnh mang bản đồ bố trí chiến trại của quân Tống xem xét vị trí chiến trại cùng với tốc độ tiến lên phía trước. Trước mắt tình hình rất lạc quan, Đỗ Văn Hạo cầm bản đồ vào Hoàng cung tìm Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao bẩm báo tình hình chiến sự.
Sau khi Cao Thao Thao nghe nói quân Tống đã tiến lên trước một dặm và đánh lui hơn mười lần tiến công của quân Tây Hạ. Cung nỏ hùng hậu của chiến trại bắn ra làm thương vong mấy trăm quân Tây Hạ, lại nhìn vào bản đồ Đỗ Văn Hạo mang vào, tâm trạng rất cao hắn. Nàng cũng muốn kiên quyết tiến hành chiến thuật tiến chắc từng bước.ba ngày trôi qua rất nhanh.
Sáng ngày thứ ba, viên phó quân khí giám chạy tới bẩm báo súng đã chế tạo xong.Đỗ Văn Hạo đang cùng Vương Nhuận Tuyết cùng nghiên cứu binh pháp. Khi nghe bẩm báo, biết Đỗ Văn Hạo phát minh ra loại vũ khí mới nên Vương Nhuận Tuyết cũng háo hức muốn tới xem. Đỗ Văn Hạo đồng ý, cùng Vương Nhuận Tuyết và độ hộ vệ kích động đi tới khu thí nghiệm của sở quân khí.
Trên chiếc bàn có đặt ba khẩu súng bắn bằng nhồi thuốc. Nhìn hình dáng bên ngoài có thể thấy kỹ thuật chế tạo khá tốt. Dù sao đây cũng là những thợ thủ công hàng đầu của Đại Tống.
Bên cạnh có để thuốc nổ cùng với đạn. Bên cạnh bàn còn có một khung gỗ dùng để đỡ cố định súng. Phía trước đó năm mươi bước có một bia hình người để ngắm bắn. Ở sau mấy bước, theo yêu cầu của Đỗ Văn Hạo có một công sự cao bằng nửa thân người bằng bao cát.
Sau khi Đỗ Văn Hạo kiểm tra khẩu súng bắn bằng mồi lửa, kiểm tra việc lắp ráp các bộ phận của khẩu súng, cùng với độ an toàn của cò súng rồi hắn đút một viên đạn giấy vào vào nòng súng, đặt khẩu súng lên bệ bắn cố định, dùng một sợi dây buộc vào cò súng rồi lùi lại sau.
Sau khi Đỗ Văn Hạo kéo sợi dây vào tới sau công sự bằng cát, hắn yêu cầu mọi người ngồi xổm và giật mạnh sợi dây. Một tiếng "ken két" nhỏ vang lên, tiếng súng hắn đang mong đợi không xảy ra. Đỗ Văn Hạo lại kéo một lần nữa. Tiếng "ken két" lại vang lên, vẫn không có tiếng súng.
Hắn kéo liên tiếp mấy lần nhưng vẫn không thể kích nổ.
Đỗ Văn Hạo chán nản ném sợi dây xuống đất, đứng dậy đi tới cạnh khẩu súng. Trước tiên hắn lấy viên đạn giấy ra, rồi bấm cò súng mấy lần, không có ánh lửa, hiển nhiên là bộ phận dẫn lửa có vấn đề.
Đỗ Văn Hạo làm lại lần thứ hai. Sau khi cố định khẩu súng vào giá, lắp đặt đạn, buộc dây thừng cẩn thận, bảo mọi người núp sau công sự chắn bằng bao cát.
Đỗ Văn Hạo kéo sợi dây. Một tiếng "bùm" vang lên, Đỗ Văn Hạo cao hứng vung tay nói: "Thành công!".
Hắn vội vàng đứng dậy chạy tới cạnh khẩu súng. Nụ cười vui mừng trên gương mặt Đỗ Văn Hạo nhanh chóng vụt tắt. Hắn nhận ra hình người phía trước không có một lỗ thủng nào. Khẩu súng thử nghiệm trên giá nứt toác một miếng to - tạc thang.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương