Tống Y
Chương 447
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói: "Ngươi không cầu xin ta tha mạng cho ngươi sao?"
Lý Thường cười sầu thảm nói: "Lão hủ sống đã bằng này tuổi, còn hy vọng sống thêm mấy ngày nữa sao? Chỉ cần ngài có thể bỏ qua cho người nhà lão hủ. Lão hủ sẽ nói tất cả mọi chuyện với ngài".
"Được. Ta đồng ý với ngươi. Nếu như ngươi nói ra tất cả mọi chuyện, cung khai ra cả những người khác, có biểu hiện lập công. Ta có thể không giết ngươi".
Trong mắt Lý Thường hiện lên sự vui mừng lẫn sợ hãi. Mặc dù ông ta đã già nhưng khát vọng sống vẫn còn rất mạnh mẽ. Ông ta run run hỏi: "Có thật thế không?"
"Đương nhiên. Đừng quên, Thái Hoàng Thái Hậu đã trao quyền cho cục an toàn chúng ta độc lập thẩm án các ngươi. Nói cách khác tính mạng của ngươi nằm trong tay ta. Chỉ cần ngươi có thể nói rõ chi tiết, cũng tố cáo thêm người khác, cung cấp đầu mối phạm tội quan trọng của người khác. Đặc biệt đầu mối mưu thông với địch, ta đảm bảo ngươi sẽ không chết".
Lý Thường khẽ gật đầu. Hơi thở của ông ta dồn dập: "Được, ta khai báo, ta tố giác".
"Được. Ta hỏi ngươi, người mới rồi bắt được trong hầm nhà ngươi có phải là người từ Tây Hạ phái tới không?"
"Ừ. Hắn là do Tây Hạ phái tới".
"Hắn tới làm gì?"
"Hắn tới là muốn hối lộ. Hắn muốn ta nghĩ cách giúp chúng thay đổi chủ soái tây chinh Tây Hạ".
Đỗ Văn Hạo giật mình hỏi: "Có ý định gì?"
"Lão hủ nghe hắn nói lần này quân đội Đại Tống chúng ta dùng chiến lược tiến từng bước một, dùng chiến trại dày đặc tiến lên phía trước, đồng thời cũng xử dụng một loại cung có tầm bắn rất xa. Khi quân Tây Hạ tập trung binh lực đột phá thì gặp phải đại quân ta nghênh chiến nên phải lui về phía sau. Bọn chúng rất đau đầu với chiến thuật này của quân ta, hy vọng thông qua ta và những người khác thuyết phục Thái Hoàng Thái Hậu thay đổi chủ soái".
Đỗ Văn Hạo như mở cờ trong bụng nhưng hắn vẫn thản nhiên hỏi: "Ngươi đừng có ăn nói loạn bậy. Ta sẽ tra hắn để xác minh. Nếu ngươi ăn nói lung tung, có biết hậu quả gì không?"
Lý Thường thở dài nói: "Lão hủ đã rơi vào tình trạng này rồi, còn cần phải ăn nói lung tung sao?"
"Biết là tốt rồi. Ta hỏi ngươi. Vàng bạc chất thành núi trong nhà ngươi là từ đâu ra?"
"Đa số là do người Tây Hạ hối lộ để ta làm việc giúp chúng. Một số ít nữa là những quan lại bị xét xử hối lộ".
Đỗ Văn Hạo rùng mình. Hắn trầm giọng nói: "Ngươi cấu kết với người Tây Hạ từ khi nào? Đã chuyển bao nhiêu tin tức tình báo ra ngoài?"
Lý Thường trầm mặc không nói.
Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói: "Lúc này ngươi không thể nhìn trước lo sau. Đừng mang ảo tưởng trong lòng. Hãy khai thật ra đi".
Trên mặt Lý Thường hiện lên sự đấu tranh. Cuối cùng ông ta ngẩng đầu hỏi: "Mới rồi ngài đống ý tha mạng cho người nhà của ta và ta. Điều này có thật không?"
"Thái Hoàng Thái Hậu đã trao quyền cho ta có hoàn toàn quyền sinh quyền sát đối với quan lại phạm tội mưu phản từ tam phẩm trở xuống. Điều này ngươi cũng đã biết vì vậy ta có thể quyết định sự sinh tử của ngươi nhưng điều kiện kiên quyết là ngươi phải khai báo ra một điều gì đó có đủ giá trị".
"Được! Ta nói" Lý Thường nuốt nước bọt đánh "ực" một tiếng: "Trong cuộc chiến thành Vĩnh Nhạc, quân ta liên tiếp chiến thắng. Quân Tây Hạ không địch nổi vũ khí dịch bệnh của quân ta, chúng rất bối rối sau đó đã thông qua Thái Kinh làm quen với ta".
"Thái Kinh?" Đỗ Văn Hạo vội vàng hỏi: "Thái Kinh, phủ doãn phủ Khai Phong?
Đúng vậy. Ông ta có thân thích làm ăn buôn bán bên Tây Hạ nhiều năm rồi, kết bằng hữu với rất nhiều hoàng thân Tây Hạ. Sau khi người Tây Hạ biết ta, liền bỏ ra một lượng vàng bạc lớn mua chuộc ta để ta cung cấp cho chúng tin tức tình báo".
Đỗ Văn Hạo giật mình. Hắn thầm nghĩ thân thích của Thái Kinh chính là Thái Đầu là một gián điệp hai mang sao? Đây chính là một tin tức rất quan trọng. Trước tiên không nên làm kinh động. Tương kế tựu kế sử dụng gián điệp hai mang đôi khi lại mang tới hiệu quả không ngờ tới.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Ngươi cung cấp tin tức tình báo gì cho chúng?"
"Ta không biết kế hoạch tác chiến nhưng ta có mối quan hệ rất tốt với Xu Mật viện sứ Hàn Chẩn. Ta đã mang rất nhiều vàng bạc tới hối lộ ông ta, dụ dỗ ông ta nên đã moi được kế hoạch tác chiến, cung cấp cho quân Tây Hạ".
Rốt cuộc Đỗ Văn Hạo đã hiểu tại sao quân Đại Tống trong sự trợ giúp của vũ khí dịch bệnh, ban đầu thắng như chẻ tre nhưng sau đó lại rơi vào thế bị động khắp nơi, cuối cùng thất bại trong cuộc chiến thành Vĩnh Nhạc. Thì ra có quỷ trong triều đình, tiết lộ kế hoạch tác chiến của Xu Mật viện cho quân Tây Hạ. Khi đó quân Tây Hạ mới có thể tiêu diệt hoàn toàn hai mươi vạn quân Tống trong thành Vĩnh Nhạc, tạo ra một thất bại lớn nhất trong chiến sử Tống Hạ.
Thì ra cầm đầu bè lũ đó lại chính là Ngự Sử trung thừa quanh minh chính đại Lý Thường cùng Hàn Chẩn bị biếm chức tới đảo Hải Nam.
Thế mà bản thân hắn còn thương cảm cho Hàn Chẩn khi bị đày tới đảo Hải Nam. Nếu đúng như Lý Thường nói, Hàn Chẩn không đáng được thương cảm, hắn còn muốn ông ta rơi đầu.
Lúc này Đỗ Văn Hạo mới hiểu rõ tại sao lúc ban đầu Lý Thường không nói tới việc tha mang cho chính mình nhưng sau đó lại muốn Đỗ Văn Hạo khẳng định có thể tha mạng cho mình. Thì ra Lý Thường biết rõ một khi chuyện này được tiết lộ, ông ta nhất định phải chết.
Thế nhưng Đỗ Văn Hạo cũng không hối hận đã hứa hẹn với Lý Thường. Lúc này đã tìm ra nhân vật quan trọng, thu được nhiều tin tức tình báo quan trọng, tìm ra quỷ trong triều đình, cũng tìm ra người cung cấp những tin tức tình báo tác chiến quan trọng. Nếu như Lý Thường có thể cung cấp những tin tức tình báo quan trọng. Đầu của ông ta có rơi xuống hay không cũng không còn quá quan trọng.
Đỗ Văn Hạo không ngờ bản thân mình đúng là chó ngáp phải ruồi. Hắn vốn chỉ muốn điều tra mấy tật xấu của Lý Thường để ông ta không gây trở ngại trong cải cách quân đội là được nhưng không ngờ lại tra ra một con cá lớn. Nhất định phải lợi dụng, tra tới cùng.Đỗ Văn Hạo đứng dậy, chắp tay sau lưng đi mấy vòng quanh phòng sau khi nghĩ thông suốt việc này, hắn quay người lại hỏi: "Ngoại trừ kế hoạch tác chiến của quân ta, ngươi còn phạm phải tội gì nữa không?"
"Không có".
"Nói bậy! Năm đó Hạ Huệ Tông từng chuẩn bị dâng Hà Nam cho Đại Tống đổi lấy việc kết đồng minh với Đại Tống, giết chết Lương Thái hậu nhưng cuối cùng tin tức tiết lộ ra ngoài. Không phải ngươi đã tiết lộ chuyện này sao?"
Lý Thường vội vàng nói: "Đại nhân, quả thực chuyện này không phải là ta. Ta thật sự không biết chuyện này. Ta đã nói ra cả chuyện tiết lộ kế hoạch tác chiến thành Vĩnh Nhạc, cần gì phải giấu giếm chuyện này nữa? Thật sự không phải ta làm. Đây là lần đầu tiên ta biết chuyện này từ đại nhân".
"Vậy ngươi cho rằng người nào có khả năng làm việc này?"
"Điều này… thật sự ta cũng không biết nhưng chuyện cơ mật như này hẳn là người trong Tể Chấp mới biết. Có lẽ ngay cả Hàn Chẩn cũng không biết".
"Ngươi còn cung cấp cho Tây Hạ những thông tin tình báo gì nữa?"
"Thật sự không có. Sau khi ta biết được kế hoạch tác chiến từ chính Hàn Chẩn, ta không giao bất kỳ thông tin nào khác cho chúng. Lần này đây chúng tới tìm ta, muốn ta tìm cách thay đổi chủ soái, hay thay đổi kế hoạch tác chiến. Ta vốn muốn tìm Hàn Chẩn thảo luận việc này nhưng lại xảy ra chuyện hôm đó, ta bị cách chức, Hàn Chẩn bị đày tới đảo Hải Nam nên chuyện này tạm thời lắng xuống. Gian tế Tây Hạ muốn ta nghĩ biện pháp. Ta vẫn chưa nghĩ ra cách nào nên mấy ngày nay hắn vẫn ở trong nhà ta tới khi bị bắt".
Đỗ Văn Hạo thầm kêu may mắn. Nếu không có chuyện đó tạm thời làm rối loạn kế hoạch của chúng, không ai biết còn xảy ra những phiền phức gì nữa. Khi mấy người Khúc Trân cầm quân lên đường, hắn đã luôn căn dặn bọn họ phải làm theo từng bước một của kế hoạch tác chiến. Bây giờ xem ra đã thu được hiệu quả, quân Tây Hạ đã bắt đầu luống cuống.
Đỗ Văn Hạo lại hỏi: "Vậy ngươi còn làm chuyện gì trái với Vương pháp không?"
"Chuyện khác thì chính là chuyện nhận hối lộ của những quan tham ô, ăn hối lộ bị xét xử. Tổng cộng nhận hối lộ hơn mười lần. Có cần phải nói từng lần một không?"
"Điều này cũng không cần nóng vội. Chỉ cần ngươi viết ra tất cả là được. Điều quan trọng nhất lúc này là ngươi hãy tố giác người khác. Mới rồi ngươi mới thẳng thắn nhận tội của mình, cũng khai ra Hàn Chẩn bị ngươi mua chuộc, chuyện cung cấp kế hoạch tác chiến. Bởi vì các ngươi cùng nhau phạm tội nên chuyện khai ra đồng phạm là trách nhiệm của ngươi, không đủ để giảm bớt tội của ngươi. Ngươi khai ra người hối lộ cũng chính là thừa nhận hành vi ăn hối lội của ngươi, cũng không tính là ngươi lập công vì vậy ngươi phải khai ra điều gì đó có giá trị".
Lý Thường gật đầu, ông ta lại nuốt nước bọt rồi nói: "Ta biết một số viên quan có liên lạc với người Tây Hạ bởi vì gian tế Tây Hạ đã từng hỏi ta về địa vị và tác dụng của những người này trong triều. Có lẽ chúng cũng muốn hối lộ những người này nhưng rốt cuộc có hối lộ hay không thì ta không biết".
Đỗ Văn Hạo chấn động trong lòng. Đây chính là một đầu mối rất tốt: "Được. Ngươi cứ viết tên, chức vụ của những người này. Nếu như ta điều tra ra có người bị Tây Hạ mua chuộc thì coi như ngươi lập công".
Lý Thường nghe xong lập tức phấn chấn, ông ta vội vàng đồng ý.
Sau khi Đỗ Văn Hạo hỏi đi hỏi lại, biết Lý Thường không biết gì khác nữa hắn mới dừng lại và bảo Lý Thường viết ra danh sách những quan lại đó. Cuối cùng hắn bảo Lý Thường chậm rãi khai báo chuyện hắn nhận hối lộ.
Sau khi Đỗ Văn Hạo rời khỏi phòng thẩm vấn, lập tức hắn cho gọi cục trưởng sở tình báo nội vụ tới, giao cho ông ta bản danh sách đó, bảo ông ta lập tức tiến hành điều tra, giám sát cả ngày lẫn đêm những người đó.
Thẩm Thăng Bình không hỏi làm thế nào có được những thông tin đó. Ông ta khom người trả lời, nhận danh sách, xoay người định đi thì Đỗ Văn Hạo gọi ông ta quay lại. Hắn thì thào: "Ngươi hãy tự mình phái mấy người tâm phúc tiến hành giám sát cả ngày lẫn đêm Thái Kinh. Mặt khác phái mấy người tới biên giới Tống Hạ, âm thầm giám sát chặt chẽ Thái Đầu, thân thích của Thái Kinh, cũng chính là trưởng ban tình báo Tây Hạ nhưng nhất định phải chú ý không được rút dây động rừng".
Thẩm Thăng Bình kinh hãi, ông ta hỏi nhỏ: "Quốc Công gia, chẳng lẽ Thái Kinh này bị Tây Hạ mua chuộc sao?"
"Rất có thể thế nhưng bây giờ vẫn chưa nên động tới hắn, chỉ âm thầm giám sát hắn. Đường dây này vẫn còn tác dụng với ta. Mặt khác ngươi cũng phải mất chút sức lực, tự mình tổ chức mạng lưới tình báo Tây Hạ, đừng để Thái Kinh biết".
"Dạ!" Thẩm Thăng Bình trả lời.
Đỗ Văn Hạo lại nói: "Ngươi lập tức phái một đội hành động đặc biệt, bí mật bắt giữ Hàn Chẩn mang về đây".
Thẩm Thăng Bình lại càng kinh hãi: "Không phải Hàn Chẩn bị đày tới đảo Hải Nam rồi sao?"
Đỗ Văn Hạo không nói ra chuyện Hàn Chẩn bị Tây Hạ mua chuộc, tiết lộ kế hoạch tác chiến thành Vĩnh Nhạc. Chuyện này càng ít người biết càng tốt. Hắn gật đầu nói: "Đúng. Ông ta rời kinh thành đã hơn mười ngày thế nhưng không thể đi nhanh được nên vẫn còn đuổi kịp. Phải bí mật bắt ông ta mang về đây. Không được để người khác biết, hiểu chưa?"
"Thuộc hạ đã rõ. Xin Quốc Công gia yên tâm. Ty chức nhất định mang ông ta bình an về đây" Thẩm Thăng Bình khom người nói rồi xoay người đi ra cửa.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương