Tống Y
Chương 446
Từ khi Lý Thường bị bãi chức về nhà, trong lòng ông ta luôn có một dự cảm rất xấu. Đó chính là nguyên nhân ông ta một mực cáo bệnh nằm trên giường. Rốt cuộc hôm nay điều đó đã linh nghiệm.
Lý Thường nghiêm giọng nói: "Họ Đỗ kia, ngươi đừng khinh người quá đáng. Ngươi hãy chỉ ra xem lão hủ phạm phải Vương pháp gì. Nếu không chúng ta hãy tới chỗ Thái Hoàng Thái Hậu để người phân xử".
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Hiển nhiên ta đã nói là có thế nhưng không phải ở chỗ này, cũng không phải ta sẽ nói cho ngươi biết mà chính ngươi sẽ nói cho ta biết. Dẫn đi".
Ngay lập tức mấy võ sĩ che mặt tiến lên lôi Lý Thường ra khỏi giường. Khoá sắt sáng choang được tra vào. Cùng lúc đó mấy người bà con của Lý Thường cũng bị cùm áp giải ra ngoài.
Tất cả thê thiếp của Lý Thường đều được tậo trung vào một chỗ trong sân nhưng ngoại trừ Lý Thường và con trai của mình, những người khác không bị cùm. Mấy bà vợ, hài tử của hắn sợ tới mức ôm nhau khóc lóc thảm thiết.
Lý Thường đã nhiều năm làm Ngự Sử trung thừa. Trước tới giờ luôn là ông ta giám sát người khác, chưa bao giờ bị người khác giám sát. Bây giờ trải qua chuyện này nên ông ta có chút sợ hãi, muốn mắng mà lại không dám chỉ sợ chọc giận đám người này lại bị thiệt thòi.
Những binh lính che mặt lục soát toàn bộ phủ đệ Lý gia, mang tất cả vàng bạc ra chất một đống trên mặt đất. Đống vàng bạc đó càng lúc càng cao. Hơn nữa đám người đó hình như có phân công công việc rõ ràng. Có người chỉ chuyên thu thập vàng bạc nhưng cũng có người như đang tìm vật gì đó.
Lý Thường cùng con trai Lý Đoan liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều rất lo lắng.
Đỗ Văn Hạo đứng giữa sân. Có vẻ như hắn đã biết trước đang chờ đợi vật gì.
Rốt cuộc mấy võ sĩ che mặt cũng bắt một nam nhân trung niên đi ra sân. "Đại tướng quân, tìm được tên này".
Vừa nhìn thấy nam nhân trung niên, mặt cha con Lý Thường, Lý Đoan cắt không còn giọt máu.
Ngay sau đó lại có một võ sĩ hắc y vội vã chạy tới bẩm báo: "Khởi bẩm Đại tướng quân, bọn tiểu nhân phát hiện ra một căn hầm bí mật. Bên trong hầm chất đầy vàng bạc châu báu".
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn cha con Lý Thường, Lý Đoan rồi hắn lạnh lùng nói: "Hãy chuyển tất cả ra sân".
"Tuân lệnh" Tên võ sĩ vội vàng quay người chạy đi. Ngay lập tức binh lính hắc y dùng xe đẩy từng rương vào nén, thoi bạc ra ngoài sân, chất đống thành một quả núi nhỏ.
Đỗ Văn Hạo chỉ vào người đàn ông trung niên hỏi Lý Thường: "Lý đại nhân, người này là ai vậy?"
"Hắn là một người bà con bên ngoại của lão hủ tới kinh thành buốn bán".
"Thật vậy sao?" Đỗ Văn Hạo nghiêng người nhìn người đó: "Là người thân sao?"
"Dạ…đúng vậy. Bọn họ là người thân của tiểu nhân". Người đó nói ngọng, hình như không phải là người Trung Nguyên. Tiếng Hán của người này không được tự nhiên lắm.
"Ồ, nếu là bà con thân thích vậy vì sao phải giấu ở trong hầm?"
"Là vì ở trong hầm mát mẻ hơn".
"Ở trong hầm mát mẻ hơn sao? Bây giờ mới chỉ có ngươi nói như vậy. Hay, ngươi đã là người thân của Lý gia. Người trong sân này đều là người nhà Lý gia. Ngươi hãy nói ra từng người một để chúng ta xem có đúng không".
Lý Thường vội vàng nói: "Đỗ Tể Chấp, hắn đã nhiều năm không tới hàn xá nên không thể nhận ra".
Đỗ Văn Hạo tươi cười nói: "Thôi được rồi. Đừng nói dối nữa. Hắn là ai chúng ta đều biết rất rõ. Hắn là gian tế Tây Hạ, đúng không?"
"Ngài…ngài nói bậy" Lý Thường lạnh lùng nói.
"Xấu hổ quá, Lý đại nhân. Ta đã phái người ngày đêm giám sát phủ của ngươi, cũng giám sát tất cả hành tung người nhà của ngươi vì vậy mới phát hiện trong nhà của ngươi có một người rất kỳ quái. Chúng ta đã bỏ tiền ra mua chuộc một đầy tớ trong nhà các ngươi nên đã nắm được một số tin tức. Ta lại phái người lẻn vào nhà ngươi điều tra, cũng đã thu được một số bằng chứng. Nếu không thế thì tuyệt đối chúng ta không ra tay hành động".
Nghe xong mấy câu này lập tức cha con Lý Thường ỉu xìu.
Đỗ Văn Hạo lại chỉ đống vàng bạc cao như núi trong sân nói: "Được rồi. Chúng ta tìm thấy một căn hầm bí mật trong nhà ngươi. Bên trong vàng bạc châu báu chất cao như núi. Dựa vào thu nhập của đại nhân ngài, căn bản là không thể có nhiều vàng bạc như vậy được vậy số vàng bạc này từ đâu mà có?"
""Ngươi muốn can thiệp vào chuyện nhà ta ư? Dù sao không phải đi ăn trộm là được".
"Ta đương nhiên muốn xen vào. Bản thân ngươi là Ngự Sử trung thừa, phụ trách điều tra quan tham nhưng ngươi lại là người cầm đầu của tổ chức tham quan. Số tài sản trong nhà của ngươi đã vượt quá thu nhập của ngươi. Ta đã âm thầm điều tra. Nhà ngươi căn bản không tiến hành kinh doanh hay có bất kỳ hình thức sinh lợi nhuận. Ta e tiền này là tiền bạc tham ô".
"Ngươi ngậm máu phun người" Lý Thường lạnh lùng nói: "Lão hủ đường đường là Ngự Sử trung thừa, phụ trách việc điều tra quan lại tham ô hiển nhiên phải là tấm gương tốt. Sao ta có thể….".
"Vậy ngươi nhất định phải nói rõ lai lịch của số vàng bạc này" Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói: "Mới rồi ngươi cũng vừa mới nói ngươi là người phụ trách điều tra quan tham nhưng chính các ngươi lại là người nhận hối lộ tham ô nhưng không có ai quản lý các ngươi. Ha ha. Bây giờ thì tốt rồi. Ta nói cho ngươi biết, chúng ta chính là người điều tra chính các ngươi. Lần lâm triều trước, Thái Hoàng Thái Hậu đã trao quyền rất rõ ràng chỉ cần chúng ta cho là một vụ án nằm trong quản lý của chúng ta, chúng ta có quyền điều tra. Vì vậy đối với đám Ngự Sử đài tham ô, nhận hối lộ các ngươi, những vụ án các ngươi nhận hối lộ làm bất lời điều tra, chúng ta sẽ nhúng tay vào".
Lý Thường vẫn còn có phần đắc ý, xen lẫn lạnh lùng nói: "Cho dù tiền của chúng ta không rõ lai lịch, ngươi cũng không có lý do bắt ta về trị tội. Trong hình luật không có điều này".
"Ha ha. Ngươi rất ngây thơ. Hình luật là do ngươi viết. Ngươi cho rằng hiện tại hành động của ta không thế ghép ngươi vào một tội danh nào trong hình luật ư? Ví dụ loại tội danh chiếm đoạt phi pháp thì sao nhỉ? Cho dù không tu sửa hình luật, chẳng lẽ ta không thể đề nghị Thái Hoàng Thái Hậu ban sắc lệnh để loại trừ những kẻ chiếm lợi bất chính như ngươi sao?"
Sắc chỉ là pháp luật quan trọng nhất của triều Tống. Sau khi hình luật được định ra thì không thể sửa đổi nhưng cùng với thời gian qua đi thì xuất hiện rât nhiều điều không còn phù hợp với thực tế cùng với rất nhiều tình huống phạm tội mới. Đối với những hình thức phạm tội mới này thì áp dụng phương pháp Hoàng thượng ban bố sắc lệnh do Trung thư tỉnh ban hành. như vậy có rất nhiều sắc lệnh ban ra chính là nhắm vào những chuyện cụ thể. Nếu sau này xuất hiện một tình huống cụ thể không thể áp dụng sắc lệnh thì lại có sắc lệnh đặc biệt tiến hành thay đổi sắc lệnh trước. Đặc biệt tới giai đoạn sau này của Bắc Tống tác dụng của sắc lệnh thường vượt qua hình luật. Nó trở thành căn cứ cơ bản để xử án. "Lấy sắc phá luật" trở thành một hiện tượng ngày càng phổ biến.
Dù sao Đỗ Văn Hạo cũng học pháp y, cộng với cả pháp luật. Hắn tới đây đã hơn một năm nên cũng hiểu rõ chế độ pháp luật của triều Tống.
Lý Thường toát mồ hôi lạnh. Ông ta nhận ra con người trẻ tuổi này rất khó đối phó nhưng vẫn không cam lòng chịu thua. Ông ta cười nhạt nói: "Cho dù ngươi có thể làm được việc đó thì ngươi có thể gây khó dễ được cho ta ư? Đừng quên di huấn của Thái Tổ. Đại Tống ta không được giết sĩ phu".
Từ khi Đỗ Văn Hạo lên Tể Chấp hắn đã đặc biệt chú ý tới vấn đề này. Hắn đã mời các đại học sĩ tới hỏi. Ngay khi nghe Lý Thường dùng tới lá chắn này, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời cười to nói: "Lý đại nhân, ngươi làm Ngự Sử trung thừa trong một thời gian khá dài. Chẳng lẽ ngươi không biết Ngự Sử trung thừa Triệu Thừa của Thái Tông hoàng đế chết như thế nào sao?"
Lập tức sắc mặt Lý Thường tái đi. Thời Thái Tông hoàng đế, Ngự Sử trung thừa Triệu Thừa bị tống giam vì tội ăn tiền xuất chinh sau đó bị Thái Tông hoàng đế xử tử. Chính bản thân ông ta đã quên mất việc này.
Đỗ Văn Hạo thấy đã đánh trúng chỗ hiểm yếu của ông ta thì không khỏi cười nhạt nói: "Thái Hoàng Thái Hậu đã ban Thượng Phương bảo kiếm cho ta. Các quan viên từ tam phẩm trở xuống có thể tiền trảm hậu tấu. Ngươi có hiểu ý này không? Thứ nhất, ngươi chỉ là một Ngự Sử trung thừa, tòng tam phẩm, thuộc về nhóm tiền trảm hậu tấu của ta. Thứ hai quy định "không giết sĩ phu" cũng có thể thay đổi. Không chỉ có Hoàng thượng có thể hạ lệnh giết những quan lại sỉ phu tham ô, cục an toàn của ta cũng có thể. Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi. Nếu ngươi biết điều hợp tác với ta, ta có thể còn tha mạng cho ngươi. Nếu không ngươi cứ lấy Triệu Thừa làm gương đi".
Sắc mặt Lý Thường trở nên trắng bệch, ông ta cúi đầu không nói.
Đỗ Văn Hạo không muốn nói linh tinh với Lý Thường nữa. Hắn hạ lệnh dẫn cha con Lý Thường, toàn bộ người nhà áp giải về tam nha. Sau khi toàn bộ vàng bạc được thống kê vào sổ sách cũng được vận chuyển về cất giữ ở kim khố của tam nha.
Vì nha môn của cục an toàn vẫn còn chưa xây dựng xong nên tạm thời nha môn vẫn đặt ở tam nha. Ở đó có phòng giam cùng nơi thẩm vấn.
Đỗ Văn Hạo không muốn chính mình đi thẩm vấn. Hắn đặc biệt có phản cảm với việc bức cung. Mặc dù việc này là hợp pháp ở triều Tống nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn không muốn tham gia. Hắn giao chuyện thẩm vấn này trưởng ban thẩm vấn của sở nội vụ, Lỗ Thịnh.
Khi tiến hành khám xét nhà của Lý Thường đã phát hiện ra rất nhiều văn bản khiến Đỗ Văn Hạo rất hứng thú. Nhân cơ hội đó, Đỗ Văn Hạo đã đọc thử, hắn đã phát hiện ra khá nhiều đầu mối thú vị.
Trong lúc Đỗ Văn Hạo đang say sưa đọc thì Lỗ Thịnh, người phụ trách thẩm vấn kích động chạy tới bẩm báo rằng cha con Lý Thường và tên gián điệp Tây Hạ bị bắt kia đều đồng ý cung khai.
Đỗ Văn Hạo vui mừng nói: "Coi như tiểu tử ngươi cũng có bản lãnh. Ngươi không đánh hắn tàn phế đó chứ?"
"Tất cả đều nhờ đòn công tâm rất hay của đại nhân. Bọn tiểu nhân không dám động hình" Lỗ Thịnh cười hì hì nói: "Tay chân của lão gài này chưa động thủ đã gãy nên phải xuống tay với thê thiếp của lão. Chỉ cần bẻ mấy ngón tay của tiểu thiếp lão, lại còn nói muốn chơi thê thiếp của lão, lão liền cúi đầu khuất phục".
"Con bà nó. Các ngươi thật đúng là" Đỗ Văn Hạo thở phì phò nói.
"Đại tướng quân, nếu muốn người ta mở mồm, không dùng chút thủ đoạn là không được".
"Thôi quên đi. Sau này các ngươi dùng thủ đoạn gì lão tử ta cũng không quản. Ta chỉ cần có thể mở miệng là được, không được giết người. Những người ta quyết định xuống tay đều phải có chứng cứ xác đáng, không được để người ta oan uổng. Có thể để bọn họ nếm chút đau khổ nhưng không được làm tổn hại người vô tội".
"Dạ da. Xin Đại tướng quân yên tâm. Bọn tiểu nhân nhất định không làm ngài thất vọng".Đỗ Văn Hạo đi tới phòng thẩm vấn. Quả nhiên hắn thấy Lý Thường tinh thần uể oải ngồi trên ghế ở góc phòng. Trên người không có dấu vết dụng hình.
Đỗ Văn Hạo ngồi sau bàn, hắn lạnh lùng nói: "Lý Thường hãy nói xem rốt cuộc chuyện gián điệp Tây Hạ là như thế nào?"
Lý Thường ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Đỗ đại nhân, lão hủ có thể nói cho ngài biết tất cả mọi chuyện. Lão hủ chỉ hy vọng ngài đồng ý một chuyện. Đừng làm thương tổn người nhà của lão hủ. Bọn họ vô tội".
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương