Tống Y
Chương 435
Hai người uống xong, Tuyết Phi Nhi nói: "Kha Nghiêu, ngày thường lão gia đối với ngươi tốt nhất, hẳn là phải kính lão gia một ly?"
Chẳng biết tại sao thân thể Kha Nghiêu lung lay, Liên Nhi vội đỡ lấy nói: "Phi Nhi, đừng để cho Kha Nghiêu uống nữa, nàng thật sự say rồi".
Tuyết Phi Nhi cũng không để ý, dìu Kha Nghiêu đi đến trước mặt Đỗ Văn Hạo: "Lão gia, Kha Nghiêu đến mời rượu chàng này". Nói xong, nhìn Đỗ Văn Hạo cười quỷ dị, sau đó bỏ đi ngồi vào vị trí của mình.
Trái tim Kha Nghiêu đập thình thịch, nàng ngửi thấy mùi vị hôm đó, là cái tư vị của nam nhân, nàng có phần mê hoặc, một tay nâng chén, một tay đặt ở trên vai của Lâm Thanh Đại, vì không thể tự mình hành động nên nàng sai nha hoàn rót đầy rượu vào chén. Nàng hiểu rằng Đỗ Văn Hạo đang nhìn mình, nàng cũng không dam đối mặt, tất cả mọi người trong sân đang nhìn mình, nàng có phần chột dạ.
"Chúng ta uống rượu!" Kha Nghiêu cúi đầu nói.
Tuyết Phi Nhi buông lời trêu đùa: "Kha Nghiêu, từ lúc nào cả hai chữ ca ca cũng không chịu xưng hô?"
Bàng Vũ Cầm mỉm cười trừng mắt với Tuyết Phi Nhi, Tuyết Phi Nhi cũng chỉ cười cười.
Kha Nghiêu ha ha hai tiếng, cũng không nói gì, Đỗ Văn Hạo ôn nhu nói: "Tâm ý của muội ta xin nhận, chén rượu này ta uống , muội không cần uống nữa". Nói xong, đang muốn uống thì đã thấy Kha Nghiêu ngửa đầu muốn uống. Hắn vội vàng giữ tay nàng lại, khoảng khắc này thời gian như đông đặc lại, đình chỉ hoạt động. Một lúc sau, Đỗ Văn Hạo mới buông ra, nói: "Nghe lời đi, không cho muội uống nữa, muội không được uống nữa".
Kha Nghiêu thấy nhìn tay của Đỗ Văn Hạo buông cổ tay mình ra, nhưng nhiệt độ nắm tay của hắn vẫn còn dư âm. Nàng ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo, trong ánh mắt có oán giận, có yêu thương, còn có nhiều biểu cảm rất khó diễn đạt.
Đỗ Văn Hạo Đỗ vội ho một tiếng, Tuyết Phi Nhi liền nói: "Lão gia, hôm trước phu nhân còn nói Kha Nghiêu nhà chúng ta qua năm nay cũng là một đại cô nương rồi, chúng ta cũng đã trở về, chàng cũng nên nhanh chóng tìm cho Kha Nghiêu một gia đình nhà chồng môn đăng hộ đối".
Kha Nghiêu nghe xong lời này, chén ở trên tay rung một cái, toàn bộ rượu đổ vào áo bào của Đỗ Văn Hạo. Liên Nhi thấy vậy, oán trách: "Kha Nghiêu, muội xem kìa, sao lại đổ hết rượu lên áo bào của lão gia".
Kha Nghiêu lúc này mới kịp phản ứng, "a!" một tiếng, vội đặt chén xuống , lấy ra một chiếc khăn thơm lau cho Đỗ Văn Hạo, nhưng ngược lại càng lau càng luống cuống. Đỗ Văn Hạo vội giữ chặt tay Kha Nghiêu lại, khẽ mỉm cười , nói: "Được rồi. Mọi người ăn cơm tiếp đi, muội không nên uống rượu nữa, ta trở về phòng thay một bộ y phục khác".
Trong lòng Đỗ Văn Hạo hiểu rõ vì sao mà Kha Nghiêu lại thất thố như vậy, hôm nay Tuyết Phi Nhi thỉnh thoảng lại khiêu khích. Xem ra là đã nhìn ra điều gì đó, nếu không thì với tính cách vốn có của nàng, nàng không phải là loại nữ tử hay gây sự".
Đỗ Văn Hạo bảo Lâm Thanh Đại đỡ Kha Nghiêu ngồi xuống, sau đó bảo mọi người tiếp tục ăn cơm, Liên Nhi đứng lên nói: "Lão gia , ta đi cùng với chàng". Nói xong liền đứng dậy.
Lâm Thanh Đại đột nhiên nói: "Tuy nói hôm nay là ngày thọ tinh của Kha Nghiêu, nhưng dù sao cũng chính là nàng làm bẩn y phục của ca ca . Liên Nhi, muội cứ ngồi ăn cơm, để cho Kha Nghiêu đi cùng lão gia là được rồi".
Bàng Vũ Cầm nói: "Điều này không thích hợp, hôm nay là sinh nhật của Kha Nghiêu cơ mà?"
Lâm Thanh Đại nói: "Không có gì đáng ngại cả, cứ để cho bọn họ đi đi".
Kha Nghiêu cũng đứng dậy nói: "Vậy muội đi cùng, ca ca! Chúng ta đi thôi".
Đỗ Văn Hạo không ngờ rằng Kha Nghiêu sẽ nói như vậy, nghĩ thế nào cũng không ra, nhưng bản thân hắn lại không biết tại sao không hề mở miệng, cũng không có chờ Kha Nghiêu, tự mình rời bàn trước.
Rời khỏi tiền viện, Đỗ Văn Hạo bước nhanh qua một cái cổng vòm, sau đó đừng ở cổng vòm. Lúc này liền nghe thấy tiếng bước chân vọng từ xa tới gần, lúc tiếng bước chân tới trước cổng vòm, Đỗ Văn Hạo đưa một tay ôm lấy thân thể Kha Nghiêu, nhân thể hai người ôm chặt nhau cùng một chỗ.
Qua một hồi lâu, Đỗ Văn Hạo mới buông Kha Nghiêu ra, cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Kha Nghiêu đang nhìn mình, trong lòng ngứa ngáy, muốn cắn cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận kia , hương vị nhất định là vô cùng ngọt ngào.
"Nha đầu ngốc, muội trốn tránh ta làm gì?" Sau đó Đỗ Văn Hạo đưa Kha Nghiêu tiến đến sau một hòn non bộ, hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Đỗ Văn Hạo ôn nhu hỏi.
Kha Nghiêu cắn nhẹ môi một cái, cả nửa ngày cũng không nói gì.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy nôn nóng, hiểu rằng mọi người ở tiền viện đều đang chờ bọn họ, hẳn là rất nhanh sẽ sai người tới gọi, liền nói: "Đang hỏi muội đó".
Kha Nghiêu ngập ngừng nói: "Muội đâu có ý trốn tránh huynh, nhưng mà lại sợ huynh uống nhiều rượu rồi lại làm chuyện điên khùng".
Đỗ Văn Hạo nở nụ cười, nói: "Thật vậy ư? Vậy muội xem bây giờ ta có say không?"
Kha Nghiêu không dám nhìn, Đỗ Văn Hạo đưa hai tay nâng khuôn mặt của Kha Nghiêu, hai người lúc này chỉ các nhau một cái nắm tay của đưa bé, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở phát ra từ đối phương, Kha Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt, cúi mặt xuống, thấp giọng nói: "Không biết".
Đỗ Văn Hạo cũng nhịn không được nữa, đôi môi của hắn nhẹ nhàng đi xuống, ôm nhu hôn lên mắt của nàng. Trong nháy mắt, một loại cảm động ngọt ngào làn tràn khắp nội tâm Kha Nghiêu, khiến cho nàng có cảm giác muốn rơi lệ, cũng với động tác ôn nhu như vậy, Đỗ Văn Hạo hôn lên từng vị trí trên khuôn mặt của nàng.
Kha Nghiêu khẽ run rẩy, hai mắt nhắm lại, đến khi hắn hôn lên môi nàng thì một cảm giác ngọt ngào khiến cho nàng chấn động, đây là cảm giác gì? Vì sao trước kia nàng chưa có cảm nhận được như vậy?
"Không! Không nên như vậy! Ca, không nên như vậy!" Kha Nghiêu nhẹ giọng rên rỉ: "Huynh chỉ biết khi dễ muội, mỗi lần say, huynh lại nổi điên đùa giỡn ta, đến khi tỉnh lại không nhớ gì nữa".
Đỗ Văn Hạo đau lòng cầm tay của Kha Nghiêu đặt lên ngực mình, nói: "Sao lại không nhớ cơ chứ, chỉ là chính muội đã nói... Ài!"
Đúng lúc này, hai tỳ nữ cách đó không xa đang tiến tới, Đỗ Văn Hạo nhìn vậy, vội vàng đỡ Kha Nghiêu dậy, hai tỳ nữ tiến đến làm lễ: "Lão gia, phu nhân nói tất cả mọi người đều đang tập trung ở tiền viện, người xem giờ tiếp tục ăn uống hay là giải tán?"
Đỗ Văn Hạo nhìn Kha Nghiêu rồi nói: "Khó có dịp mọi người tụ tập lại cùng một chỗ", không cần phải kết thúc sớm như vậy. Tiếp tục ăn uống".
Hai tỳ nữ sau khi nghe xong đều cảm thấy cao hứng, đều khom người lui xuống.
Đỗ Văn Hạo lại kéo tay của Kha Nghiêu, lúc này Kha Nghiêu lại tránh né, tựa ở trên hiên cửa, quay đầu lại cười gượng: "Ca, đừng vì chuyện này mà khổ não, coi như chúng ta chưa từng phát sinh chuyện gì. Sau này cũng đừng vụng trộm thân mật cùng muội nữa, muội sẽ cảm thấy áy náy. Huynh yên tâm, gặp được người phù hợp thì muội sẽ tự mình gả ra ngoài, sẽ không ỷ lại mà ở cạnh huynh cả đời , bằng không mọi người sẽ khinh thường muội".
"Kha Nghiêu!"
Lúc này Kha Nghiêu đã xoay người chạy xuống đường hành lang, chạy tới phòng trước.
Trong nội tâm Đỗ Văn Hạo không hiểu là cái tư vị gì nữa, hắn chắp tay sau lưng trở lại phòng, lúc này thấy Kha Nghiêu đang cùng mọi người uống rượu. Tiếng cười vang lên như chuông bạc.
Đỗ Văn Hạo đang muốn ngồi xuống, người gác cổng gấp gáp chạy tới, khom người bẩm báo: "Lão gia, Phủ Doãn Khai Phong Thái Kinh Thái đại nhân đến chơi!"
Đầu Đỗ Văn Hạo nghĩ nhanh, tên đại gian thần này cuối cùng đã trở lại! Đàm phán với sứ thần Tây Hạ chính là sự tình rất quan trọng, cũng không còn cách nào khác nữa, hắn vỗ vai Bàng Vũ Cầm: "Các nàng cứ tiếp tục uống, ta có công vụ khẩn cấp cần xử lý, khả năng là thời gian sẽ không ngắn, mọi người đừng uống say, đặc biệt là Kha Nghiêu, sinh nhật vốn là việc vui, nhưng uống sau thì ngày hôm sau rất khó chịu".
Kha Nghiêu cười nói: "Không say thì mới gọi là khó chịu ấy. Ca, đừng lo lắng, ta không sao! Huynh nhanh đi đi! Phi Nhi, không phải tỷ muốn cùng ta đánh cuộc ai say phải nằm ở cống ngầm sao? Chúng ta đấu rượu , thế nào?"
"Được đó! Ai sợ ngươi chứ!"
"Không được!" Lâm Thanh Đại nói: "Hai người các ngươi điên rồi? Uống với nhau, muốn uống rượu cũng phải có phương pháp, các ngươi uống rượu rồi, còn chúng ta còn chưa được uống, đừng quá ích kỷ như vậy".
Kha Nghiêu nói: "Đúng đúng! Tỷ nói rất đúng! Nào! Không nên uống như vậy, chúng ta chơi tửu lệnh đi!"
Bàng Vũ Cầm vỗ tay nói: "Ý kiến này rất hay! Uống tửu lệnh, tướng công bận việc thì nhanh đi đi, nếu không sẽ không để cho Kha Nghiêu uống rượu".
Kha Nghiêu trừng mắt nói: "Khó mà làm được lắm, đêm nay không uống say, thì cái sinh nhật này không có ý nghĩa rồi. Ca, huynh nhanh đi đi, muội không sao, các nàng muốn chuốc cho ta say khướt sợ rằng chưa có bổn sự".
Đỗ Văn Hạo hắc hắc cười , sau đó dặn Anh Tử mấy câu cẩn thận chăm sóc cho nàng, sau đó mời nhanh chóng bước khỏi tiểu viện, đi vào chính đường.
Đỗ Văn Hạo thấy chỉ có một người là Thái Kinh, hơi ngạc nhiên, Thái Kinh tiến lên khom người thi lễ: "Ty chức tham kiến Đỗ tể chấp!"
"Ừm!" Đỗ Văn Hạo nhìn hai bên một chút, giảm thấp âm thanh nói: "Sứ thần Tây Hạ đâu?"
"Tại chỗ ở của ty chức".
"Được, vậy chúng ta đi thôi, Thái Hoàng Thái Hậu đã đồng ý cùng bọn họ thương lượng. Cũng trao quyền cho bổn quan phụ trách đàm phán".
"Thật tốt quá!" Thái Kinh vui vẻ nói: "Vừa rồi ty chức còn lo lắng, trong phủ thường xuyên có người đến người đi, lúc nào cũng lo lắng bị người ta phát hiện ra , cho nên muốn tìm một chỗ an toàn để sứ thần chuyển đến. Nhưng tìm mãi mà vẫn không tìm được chỗ phù hợp".
"Không cần tìm nữa, nói chuyện xong có thể cho hắn trở về".
"Đúng vậy, ty chức cũng không ngờ lại nhanh như vậy, hắc hắc".
Bởi vì muốn che dấu tai mắt người khác , lúc này Đỗ Văn Hạo không dùng kỵ mã, mà ngồi kiệu đi tới phủ đệ của Thái Kinh.
Thái Kinh an trí sứ thần bí mật ở trong một sương phòng bên cạnh phòng mình. Sau khi vào cửa gặp một lão nhân đứng trước cửa, hai tay sau lưng đang thất thần nhìn ra bên ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân, lúc này mới xoay mặt lại.
Thái Kinh vội vàng giới thiệu với người nọ: "Mã đại nhân, vị này chính là tể chấp tân nhậm của Đại Tống ta, Tam Nha Đô Điểm Kiểm Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân. Đỗ tể chấp, vị này chính là sứ thần bí mật của Tây Hạ Huệ Tông Đế phái tới, tên gọi là Thiện Lý Cống Mã( gọi tắt là Nguy Mã), là thân cận của Huệ Tông Đế".
Nguy Mã lập tức đánh giá Đỗ Văn Hạo, sau đó chắp tay nói: "Nguy Mã hữu lễ!"
Người này nói tiếng hán cũng không tệ lắm, Đỗ Văn Hạo cũng chắp tay hoàn lễ, ngồi xuống chiêc ghế bên cạnh, sau đó ra hiệu cho Nguy Mã cũng ngồi xuống".
Đỗ Văn Hạo nói: "Nguy đại nhân đại diện cho Huệ Tông Đế tới đây sao?"
"Đúng vậy!" Nguy Mã lấy từ trong lồng ngực ra một quyển trục màu vàng, hai tay dâng lên cho Đỗ Văn Hạo: "Đây là công văn giao quyền của Huệ Tông Đế".
Đỗ Văn Hạo tiếp nhận, tiến hành xem xét, đích thật là thánh chỉ của Tây Hạ quốc, nhìn qua dòng chữ và con dấu chỉ thấy: "Trao quyền cho Nguy Mã trao đối với trao đổi chuyện quan trọng của hai nước ".
Thánh chỉ ghi một cách mơ hồ, nhưng như thế có thể thấy Huệ Tông Đế này hết sức cẩn thận.
Đỗ Văn Hạo trả thánh chỉ lại cho hắn, nói: "Nguy đại nhân trước tiên nói về ý kiến của các ngài đi".
"Được , ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Vào lúc này, đại quyền đều rơi vào tay của Lương thái hậu, Hoàng Thượng muốn mời Đại Tống hỗ trợ đoạt lại hoàng quyền, xong việc nhất định sẽ có hậu lễ đáp tạ".
"Ừm, cụ thể các người muốn chúng ta giúp như thế nào để Huệ Tông Đế có thể đoạt lại hoàng quyền?"
"Được biết rằng Lương thái hậu sắp đưa quân thị sát biên cảnh Tống-Hạ. Đến lúc đó người của chúng ta sẽ đem hành tung của nàng nói cho các ngài biết, các ngài phái một chi tinh binh lẻn vào bố trí mai phục, có thể ám sát nàng".
Đỗ Văn Hạo cười cười: "Lương thái hậu nhất định sẽ đề phòng điều này chứ? Bên người chỉ sợ có không ít hộ vệ tinh nhuệ, nếu muốn xâm nhập nội cảnh phục kích, nguy hiểm sẽ rất lớn".
"Điều này thì chắc chắn rồi, chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng đạt được sự thành công, cho nên sẽ chọn thời co thích hợp nhất để thông báo với các ngài. Chỉ cần song phương hoàn thành được mục đích lần này, các ngài nguyện ý giúp chúng ta giết chết Lương thái hậu, đoạt lại hoàng quyền, về phần hành động cụ thể như thế nào thì sẽ tiến hành thương nghị một nữa. Như vậy được không?"
"Việc này ta đã được trao quyền toàn diện, đồng ý với các ngài liên hợp giết chết Lương thái hậu, giúp các ngài đoạt lại hoàng quyền. Điều kiện tiên quyết là, điều kiện trao đổi mà các ngài đưa ra phải làm chúng ta hài lòng".
"Thật tốt quá! Ta thay mặt cho hoàng đế bày tỏ cảm ơn. Về phần điều kiện trao đổi, ý tứ của hoàng đế nước ta là: Chỉ cần đoạt lại được hoàng quyền, Tây Hạ ta nguyện cùng quý quốc vĩnh viễn kết thành huynh đệ, không động đao binh. Đồng thời, nguyện ý đem tù binh lao dịch của quý phương bị chúng ta bắt ở Vĩnh Nhạc trả lại toàn bộ, tổng cộng hơn bốn vạn người. Nhưng mà, hi vọng quý quốc có thể trả lại Phương Hoành sơn trước kia đã cướp đoạt của nước ta. Tiếp đó dâng tặng Trại Bảo ở phía Nam Tứ Xuyên. Cũng đem Gia Lô, Mễ Chi, Phù Đồ, An Cương cắt cho bổn quốc. Cống lễ hàng năm vẫn như hiệp nghị trước kia của song phương mà chấp hành".
Đỗ Văn Hạo mở trừng đôi mắt, mặc dù hai nước đàm phán nhất định sẽ cò kè mặc cả, nhưng hắn không thể nào tưởng tượng được Tây Hạ lại ra một điều kiện buồn cười tới mức đó, giận quá hóa cười: "Ý của ngươi là muốn nói, chúng ta giúp hoàng đế các ngươi đoạt lại hoàng quyền, chúng ta còn phải cắt đất đền tiền cho các ngươi? Mà các ngươi chỉ cần thả tù binh của chúng ta?"
"Đúng như vậy!"
Đỗ Văn Hạo tận lực ngăn chặn lửa giận trong lòng, lựa chọn từ ngữ không quá kích động, chậm rãi nói: "Ngụy đại nhân, ngài không biết rằng điều kiện các ngài đưa ra quá mức hoang đường hay sao?"
"Tể chấp đại nhân, nếu như ngài có thể nghe ta giải thích tỷ mỉ sẽ không thấy hoang đường nữa".
"Được, ngài thử nói xem".
"Hoành Sơn, Lan Châu và phía Nam của Trại Bảo là do quý phương đã xâm chiếm của lãnh thổ nước ta, nên cần phải trả, điều này hẳn là không cần hoài nghi, điều này Đỗ tể chấp không có ý kiến gì chứ?"
Đỗ Văn Hạo không biết có chuyện này hay không, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Thái Kinh. Trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn. Thái Kinh chậm rãi gật đầu.
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm: Quân Tống trước nay vẫn rất yếu, không ngờ lại có thể chiến được đất đai của Tây Hạ, thật sự là không thể nghĩ ra. Nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn là không hề nhượng bộ: "Ngươi cứ nói tiếp đi".
"Quý phương xâm lấn quốc gia của ta. Vừa rồi ở trận chiến tại Vĩnh Nhạc thành đã thất bại, tù binh của quý phương bên ta là bốn vạn người. Hiện giờ dùng Gia Lô, Mễ Chi, Phù Đồ, An Cương để trao đổi, xem ra quý phương còn chiếm tiện nghi".
Đỗ Văn Hạo tức đến muốn nổ cả phổi, muốn điên lên rồi nhưng vẫn kìm nén, chậm rãi nói: "Chiến tranh chấm dứt, nên phóng thích tù binh một cách vô điều kiện. Đây là điều thiên kinh địa nghĩa, sao có thể dùng làm điều kiện trao đổi chứ?"
Nguy Mã ngạc nhiên nói: "Phóng thích vô điều kiện? Xin đại nhân không nên nói đùa như vậy".
"Ai nói đùa với ngươi chứ? Vốn là phải như vậy chứ sao".
Đỗ Văn Hạo dùng tư duy suy nghĩ thời hiện đại để áp dụng cho sự tình ở thời cổ, tù binh thời cổ đại chưa bao giờ được phóng thích vô điều kiện, bởi vì dân cư khan hiếm, tù binh thường được dùng làm nô lệ hoặc sung quân phục vụ chịu khổ dịch. Nhiều nhất là song phương trao đổi lẫn nhau. Cho nên Ngụy Mã đối với điều kiện phóng thích tù nhân vô điều kiện của Đỗ Văn Hạo, cảm thấy rất khó hiểu. Hắn lắc đầu nói: "Theo lời của đại nhân là không thể được, xin thứ cho bỉ quốc không thể tuân mệnh".
Thái Kinh cúi thấp người, thấp giọng nói: "Tể chấp đại nhân, bốn vùng đất Gia Lô, Mễ Chi, Phù Đồ, An Cương là không lớn, dùng để đổi về bốn vạn tù binh , tính ra cũng đáng giá".
Đỗ Văn Hạo vỗ mạnh lên tay vịn ghế: "ĐƯợc chỗ nào? Đất này không phải là hậu hoa viên nhà các ngươi, tất nhiên ngươi không thấy đau lòng tiếc rẻ! Nói cho các ngươi biết, muốn Đại Tống cắt đất bồi thường, muốn ta gật đầu thì trừ khi cắt đầu ta xuống".
Sở dĩ Đỗ Văn Hạo đối với việc cắt đất bồi thường mẫn cảm như vậy đó là do trong lịch sử cận đại Trung Quốc bị khuất nhục hành hạ, học lịch sử mà không biết làm sao để thay đổi lịch sử. Hiện tại bản thân hắn gặp phải yêu cầu như vậy, khiến cho hắn trở lại thời kỳ tám nước liên minh hạ thương hạ pháp chịu áp bức lăng nhục, trong nội tâm không nhịn được mà bừng bừng lửa giận.
Đỗ Văn Hạo đột nhiên nổi giận khiến cho Thái Kinh sợ hãi kêu lên một tiếng , vội vàng khom lưng liên tục nói đúng. Nguy Mã cũng không nghĩ rằng Đỗ Văn Hạo sẽ phản ứng như vậy, cái cổ nhịn không được mà rụt về phía sau.
Đỗ Văn Hạo mới nhớ là mình đang đàm phán, chuẩn bị tốt mới có lợi, lúc đàm phán thì phải khống chế tâm tình của mình, hắn nâng chén trà lên uống cạn một hơi, sau đó lau miệng, chắp tay nói: "Thật có lỗi, nói chuyện có phần hơi lớn tiếng, ngài nói tiếp đi".
"Ta... ta nói xong rồi". Ngụy Mã nói.
"Nói xong rồi?" Đỗ Văn Hạo lửa giận bốc muốn chảy đỉnh đầu, lạnh lùng nói: "Chúng ta giúp hoàng đế các ngươi giết chết Lương thái hậu đoạt lại hoàng quyền, chỉ để đổi về bốn vạn người? Hơn nữa còn phải cắt đất bồi thường, các ngươi thật là biết buôn bán!"
"Tể chấp đại nhân, chúng ta còn đáp ứng cùng quý quốc kết minh huynh đệ , vĩnh viễn không bao giờ động binh đao, đây không phải là kết quả mà quý quốc hi vọng hay sao?"
"Hắc hắc, các ngươi nghĩ rằng chúng ta sợ các ngươi, vừa nghe tới việc song phương bỏ việc binh đao, chúng ta nhất định là sẽ liên tục đáp ứng, đúng không?"
Nguy Mã không có trả lời, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười. Hiển nhiên là có ý này. Trong mắt hắn thì đây là điều kiện ưu đãi tối đa của Tây Hạ, những kẻ chiến bại Đại Tống nhất định sẽ đáp ứng.
Hắn không thể tưởng tượng được rằng hắn đang đối mặt với một kẻ xuyên việt tới đây từ hiện đại, đối với lịch sử hơn một trăm năm khuất nhục căn giận đau đớn tới mức khắc cốt ghi tâm. Vốn đối với việc Đại Tống hằng năm phải tiến công thì đã rất bất bình rồi, giờ đây xuất binh hỗ trợ đoạt lại hoàng quyền, lại còn phải cắt đất bồi thường, đổi lại chỉ là được phóng thích từ binh cùng điều mà song phương đều mong muốn là hòa bình. Điều này đối với Đỗ Văn Hạo mà nói, không phải là đồng minh đàm phán, mà là một loại sỉ nhục.
Cho nên Đỗ Văn Hạo mới nổi giận , hắn đứng lên lạnh lùng nói: "Đủ rồi, trở về nói với hoàng đế bù nhìn của các ngươi một câu, ta tặng hắn câu này, nhớ cho kỹ".
"Nói cái gì?" Nguy Mã vô thức hỏi.
"Bảo rằng hắn chết đi".
Nguy Mã biến sắc, đứng dậy nói: "Tể chấp đại nhân, vì sao xuất lời càn rỡ?"
"Lời càn rỡ? Hắc hắc, đó là còn nhẹ đó, nói với cáí tên bù nhìn Vương Bát Đản đó của các ngươi rằng: Muốn đánh thì đánh! Đòi chúng ta cắt đất bồi thường để đối lấy hòa bình? Con mẹ nó chứ, đúng là xuân thu đại mộng! Phì! " Đỗ Văn Hạo hung hăng hung hăng hướng xuống mặt đất nhổ một ngụm, phất ống tay áo một cái, xiay người rời đi.
Nhưng Nguy Mã cũng không có tức giận, đoạt bước lên trước chắp tay nói: "Tể chấp đại nhân xin dừng bước".
Đỗ Văn Hạo ngang nhiên xoay người nói: "Ngươi toan tính thế nào?"
"Đại nhân, mọi việc đều có thể thương lượng, không nên nổi giận, đại nhân nếu cảm thấy điều kiện của chúng ta không thể chấp nhận thì có thể đưa ra điều kiện mà các ngài đồng ý. Nếu ta có thể quyết định thì sẽ quyết định luôn. Còn nếu ta không thể quyết định thì sẽ trở về bẩm báo hoàng thượng. Ta đến Đại Tống lần này có thật lòng muốn liên minh, xuất phát từ sự chân thành, tuyệt không có ý bất kính. Nếu như đắc tội với Đại tướng quân, kính xin bao dung, tha thứ!" Dứt lời lại cúi người hành lễ.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương