Tống Y
Chương 240
Ổn định chỗ trú thân đâu đấy thì cũng đúng là lúc trong phòng vang lên những tiếng ồn ào không dứt. Sau vài tiếng hành lễ của bọn thái giám, cung nữ, là một tiếng kinh hô: “Ái phi! Ngươi làm sao vậy?”
Nghe lời này Đỗ Văn Hạo đương nhiên biết đó khẳng định chính là đương kim Hoàng Thượng Tống Thần Tông. Thanh âm này nghe cũng không có khác biệt mấy với các nam nhân khác. Nếu không biết đó là Hoàng Thượng, nghe được tiếng nói không có gì đặc biệt này thì Đỗ Văn Hạo chắc rằng không ai dám khẳng định đó chính là bậc quân lâm thiên hạ, là vạn tuế gia!
Tiếp theo truyền đến âm thanh của ba người, đều là những tiếng non nớt, đi kèm với tiếng khóc lóc không thôi: “Mẫu thân! Mẫu thân!”
Đây chính là ba hài tử của Đức phi, lần trước nàng ta về quê thăm nhà cũng không mang theo. Nghe âm thanh lời nói Đỗ Văn Hạo biết chừng ba hài tử này cũng chỉ vài tuổi. Mặc dù có vẻ không gặp mẫu thân nhiều, nhưng tiếng kêu xé gió mẫu thân mẫu thân liên tục thể hiện tình cảm của chúng với mẫu thân không hề nhỏ tí nào.
Tiếp theo vang lên tiếng Trữ công công: “Vạn tuế gia. Đức phi đã ngủ thiếp đi!”
Ba! Một tiếng âm thanh bạt tai xé gió vang lên, tiếp theo là âm thanh đầy tức giận của Hoàng Thượng: “Ngủ thiếp đi? Ngủ thiếp đi mà gọi mãi không tỉnh dậy sao? Mau! Các ngươi mau tới xem cho Đức phi!”
“Dạ! Hoàng Thượng!” Đó là tiếng của Thái Y viện Viện Sử Trịnh Cốc. Lần này Hoàng Thượng tới thăm Đức phi đã mang theo các thái y trong Thái y viện. Điều này chứng tỏ Hoàng Thượng đã biết bệnh tình Đức phi nguy kịch. Nhưng là đã mấy năm rồi Vạn tuế gia không tới Thánh Thụy cung của Đức phi, làm sao hắn biết cơ chứ? Chắc chắn phải có ai nói cho hắn.”
Sau một lúc lâu, giọng điệu Trịnh Cốc run run, lộ rõ sự run sợ vô cùng: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Nương nương hiện do phong tà tái phát, xâm nhập sâu vào cơ thể, đến nỗi thần trí đã bất tỉnh rồi ạ!”
“Các ngươi còn không mau tìm biện pháp cứu nàng tỉnh?”
“Dạ vâng!”
Trong khi Trịnh Cốc loay hoay tìm cách cứu tỉnh Đức phi nương nương thì đột nhiên nghe thấy âm thanh “Văn Hạo”. Đức phi vẫn mê man kêu tên Đỗ Văn Hạo.
Trong đầu Đỗ Văn Hạo vù vù lên mấy tiếng, “chết ta rồi!”. Thường thì mê ngủ hay là lúc bình thường, nếu Đức phi kêu Đỗ thái y, Đỗ đại nhân gì gì đó thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng là hết lần này tới lần khác, cứ mê sảng là lại kêu tên cúng cơm của hắn, hơn nữa lại chỉ gọi Văn Hạo thôi, giọng điệu vô cùng thân thiết, kẻ ngu cũng biết được quan hệ không chỉ ở mức bình thường giữa đại phu và người bệnh. Hoàng Thượng đương nhiên chưa biết chuyện hai người đã kết bái tỷ đệ. Thực sự không biết nếu bình dấm chua này mà đổ lên đầu hắn thì cảm giác nó khó chịu thế nào đây!
Cũng may không biết là do âm thanh của Đức phi yếu ớt hay do Hoàng Thượng không để ý, nên nghe không rõ, mới hỏi lại: “Ái phi nói gì vậy?”
Trịnh Cốc đương nhiên nghe rất rõ. Trong đầu hắn cũng một bực ong ong không khác gì Đỗ Văn Hạo. Hắn biết nếu Hoàng Thượng nghe rõ được mấy lời này, chỉ sợ rằng không chỉ Đỗ Văn Hạo nguy hiểm mà ngay cả Thái y viện cũng chẳng may mắn gì. Chém một tên ngự y là Viện phán, đương nhiên những tên ngự y khác hoàn toàn có thể trở thành đối tượng tiếp theo. Mà thậm chí, từ nay về sau, cứ thấy Thái y là Hoàng Thượng tức giận. Những chuyện như thế này không hẳn là không có. Mặc dù không phải là chuyện tình cảm mờ mịt gì đó như lần này, nhưng là chỉ những chuyện lặt vặt không cứu trị được cho hoàng thân quốc thích cũng khiến các thái y chịu không ít cực khổ rồi. Chính vì vậy, không phải suy nghĩ nhiều, Trịnh Cốc ngay lập tức quyết định phải đánh lạc hướng Hoàng Thượng: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, nương nương hình như gọi chính là Thái y viện Viện phán Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân!”
Lời này của Trịnh Cốc có thể nói là một mũi tên trúng mấy đích. Thứ nhất, cứu cho Đỗ Văn Hạo một mạng nhỏ, thứ hai là có thể đổ bớt chút trách nhiệm nặng nề cứu giúp Đức phi sang cho Đỗ Văn Hạo, đánh lạc hướng Hoàng Thượng một chút, mà hoàn lại lão cũng không hề nói dối Hoàng Thượng vì sự thật chính là Đức phi đã gọi tên Đỗ Văn Hạo mà.
“Đỗ Văn Hạo? Có phải chính là Đỗ ngự y mà Thái hoàng Thái hậu bảo hắn tiến cung thị y không?”
“Dạ bẩm, chính là Đỗ đại nhân ạ!”
“Được rồi, ta nghe người khác nói khá nhiều, không phải là hắn ta rất lợi hại sao, y thuật của hắn không phải là có thể sánh với thần y Hoa Đà tái thế sao? Đức phi về nhà tỉnh thân, hắn phụ trách việc hộ tống thị y, như thế nào lại để xảy ra sự tình thế này? Mà giờ hắn chạy đâu rồi?”
“Dạ bẩm, sáng nay Đỗ đại nhân có tham gia hội chẩn cùng các thái y trong Thái y viện về biện pháp chữa trị cho Đức phi. Sau đó đại nhân nói là vào cung phục chẩn cho Đức phi, có lẽ đã xong nên rời đi rồi, Hoàng Thượng không có gặp!”
“Vô dụng, toàn là một lúc vô dụng, nuôi chỉ tổ tốn cơm tốn gạo! Lang băm! Cả một lũ lang băm! Nói cho các ngươi biết, không trị được bệnh cho Đức phi, ta sẽ hỏi tội cả lũ!”
Tiếp theo là hàng loạt tiếng đông đông phát ra từ đầu gối của các Thái y và cả các thái giám cùng cung nữ. Nhất loạt đều quỳ lạy sùi sụt lớn tiếng kêu tha mạng.
Xem bộ dáng Hoàng Thượng lần này dẫn theo không ít thái y, lại nghe nói chuyện như vậy thì chứng tỏ Hoàng Thượng thực sự không nghe thấy lời gọi vừa rồi của Đức phi. Cái lò lửa trong đầu Đỗ Văn Hạo rốt cục cũng nguội đi không ít.
Nhưng là hắn nghe thấy Hoàng Thượng quát mắng các Thái y thì có cảm giác gì đó nuốt không trôi. Ban đầu thì sợ rằng Hoàng Thượng sẽ trách tội hắn, gọi hắn đến dạy bảo một hồi. Ai ngờ được rằng mấy người chí tôn thiên hạ này đều có chút giống nhau, có cái kiểu giận cá chém thớt, cũng không để ý lỗi là của ai, ai cũng có thể phạt, phạt hết, trách tội hết.
Đúng lúc này thì Đức phi lại phát ra âm thanh sàn nhược: “Vạn tuế gia!”
Hoàng Thượng đang đứng gần mà mọi người đếu đang quỳ sụp nên nghe rất rõ, vừa vui mừng lẫn sợ hãi tiến tới ôn nhu nói: “Liễu Nhi! Ái phi tỉnh dậy rồi sao? Cảm giác thế nào? Có còn mệt mỏi nữa không? Nếu không phải là Hú nhi tìm trẫm kêu khóc nói mẫu thân bệnh nặng, trẫm thực không biết ái phi đang phải chịu khổ cực thế này. Ôi! Thật xin lỗi ái phi, thiệt thòi cho nàng rồi. Tất cả đều là do công việc bận rộn, lâu rồi trẫm không có tới hậu cung thăm nàng!”
“Hu hu hu”, Đức phi nức nở. Nàng càng lúc càng khóc to hơn, rồi ôm lấy cánh tay Hoàng Thượng mà nói: “Vạn tuế gia. Liễu Nhi, hu hu, Liễu Nhi làm sao dám trách tội người, hu hu. Trong lòng Vạn tuế gia còn có Liễu Nhi, người vẫn còn nhớ đến Liễu Nhi là Liễu Nhi mừng lắm rồi. Liễu Nhi dù có phải chết ngay lúc này cũng cam tâm rồi”.
Tâm tình Đức phi lúc này thực sự tràn ngập hạnh phúc. Phải thấy rằng bệnh tình của nàng thực ra vẫn là tâm kết, do tâm lý uất ức buồn bực lâu ngày mà bệnh tình không thể thuyên giảm. Bao nhiêu năm nay nàng lúc nào cũng chỉ lo nghĩ làm sao có lại được sự sủng ái của Hoàng Thượng. Không những thế, đầu óc mặc dù mệt mỏi, buồn khổ nhưng vẫn phải lo nghĩ đối phó với các đối thủ khác trong cung, đặc biệt là Trần Mỹ nhân. Chính vì vậy, hôm nay vừa mở mắt bừng tỉnh đã nhìn thấy Vạn tuế gia thì tâm tình như một ly nước tràn ra, không thể kìm nén nổi, bao nhiêu uất ức buồn bực mấy năm nay được thể tuôn trào hết một lượt.
Vạn tuế gia vội vàng đỡ lấy thân hình Đức phi, để nàng dựa vào người mình, đưa tay che miệng Đức phi rồi nói: “Trẫm không cho nàng chết! Nàng là ái phi yêu quý của trẫm. Nàng phải sống để còn ở bên trẫm, để cùng trẫm đi chơi xích đu. Các ngươi thật là một lũ vô dụng. Không mau cứu Liên ái phi của trẫm đi.”
Đông đông đông, những tiếng dập đầu xé gió vang lên không dứt. Tất cả mọi người xung quanh chỉ dám dập đầu chứ không ai dám lên tiếng trả lời Hoàng Thượng.
Đúng lúc đó lại vang lên tiếng ho khan như muốn xé gió của Đức phi. Nàng cố hết sức kìm cơn ho rồi nói: “Hoàng Thượng, mong người nguôi cơn giận. Liễu Nhi ngày hôm nay còn có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, còn được nằm trong lòng Hoàng Thượng thế này là đã vui sướng, mãn nguyện lắm rồi. Thần thiếp dù có phải chết cũng vẫn cam tâm mà”.
“Nàng đừng nói năng lung tung nữa. Cứ yên tâm đi, trẫm sẽ ở bên cạnh nàng mà. Nàng nhất định sẽ không làm sao đâu”.
Đúng lúc này trong phòng vang lên thanh âm của ba đứa trẻ, hai nam một nữ: “Bẩm phụ hoàng, mẫu thân bệnh tình nguy kịch. Hài nhi khẩn thiết xin phụ hoàng lập tức tìm danh y đến chữa bệnh cho mẫu thân!”
Chỉ nghe Tống Thần Tông thở dài một tiếng rồi chậm rãi nói: “Các ngươi ai có thể chữa bệnh cho ái phi của trẫm?” Hiển nhiên là những lời này Hoàng Thượng nói với các thái y lúc này vẫn đang quỳ ở đó.
Đáp lại câu hỏi của Hoàng Thượng chỉ là những tiếng đông đông dập đầu không dứt. Và hiển nhiên Hoàng Thượng chỉ có thể nhìn thấy cảnh các thái y dập đầu chứ tuyệt nhiên không nghe thấy một câu trả lời nào cho câu hỏi của mình.
Các Thái y ở đây có ai là không biết chứng bệnh của Đức phi đâu cơ chứ? Người chưa từng trực tiếp chữa trị thì cũng đã từng hội chẩn, người trực tiếp chữa trị thì đều đã thất bại, thử hỏi có ai dám mạo hiểm đây? Ngay cả đến người được mệnh danh là đệ nhất thần y đương thời, thiện nghệ phẫu thuật thần kỹ của Hoa Đà còn chưa làm được gì tốt đẹp hơn. Những người ở đây giờ có đụng vào thì chỉ có nước chết mà thôi, không chữa được trước mặt Hoàng Thượng khiến người tức giận thì chỉ có chuốc họa vào thân. Do vậy, thà cứ cả lũ dập đầu tự nhận vô năng còn đỡ hơn.
“Ái phi, ái phi…”
Ngay sau đó vang lên tiếng kêu xé lòng của Tống Thần Tông. Những không nghe thấy tiếng Đức phi đáp lại. Rõ ràng là Đức phi đã lại rơi vào cơn hôn mê.
Lại nghe tiếng Tống Thần Tông lạnh lùng nói: “Các ngươi còn đợi đến bao giờ nữa. Mau tìm cách cứu tính mạng của ái phi trẫm đi?”
Những tiếng đông đông dập đầu lại xé gió vang lên. Nhưng lúc này có thêm tiếng cầu khẩn cùng tiếng những hàm răng va vào nhau lạch cạch. Rõ ràng các thái y đã hoảng sợ tới cùng cực rồi.
Chưa lúc nào Tống Thần Tông cảm thấy cái chết đến gần với ái phi của ngài như lúc này. Tống Thần Tông cảm thấy vô cùng thương tâm, nghẹn ngào nói: “Ái phi, ái phi, nàng tỉnh lại đi. Đỗ Văn Hạo! Đỗ Văn Hạo đang ở đâu? Người đâu! Mau đi tìm hắn bắt đến đây cho trẫm! Người đâu!”
Bên ngoài truyền đến tiếng những bước chân vội vã. Mọi người đang tuân lệnh Hoàng Thượng, chạy đi tìm Đỗ Văn Hạo.
Con người ta là thế đấy! Thường thì chẳng bao giờ biết quý trọng cái mình có cho đến khi bị mất đi. Thế mới biết Tống Thần Tông là một người đáng quý. Dù là hoàng đế nhưng người cũng sống khá tình cảm. Và dù xung quanh không thiếu gì cung tần mỹ nữ nhưng ngài vẫn là một người có tình có nghĩa, có trước có sau. Tuy mấy năm nay Tống Thần Tông chỉ sủng ái có một mình Trần mỹ nhân nhưng khi nghe nói Đức phi đang lâm trọng bệnh, ngài chợt nhớ lại những giờ phút mặn nồng cùng với nàng trước đây. Một niềm thương cảm bỗng dâng lên trong lòng. Hơn nữa, tin tức này lại chính là do hoàng tử nói cho ngài biết nên ngài cảm thấy rất thương tâm.
Lương tâm cắn rứt, trong đầu tràn đầy những hình ảnh vui vẻ hạnh phúc của mình với Đức phi lúc trước, Tống Thần Tông quyết tâm gạt chuyện quốc sự sang một bên, vội vàng chạy tới hỏi thăm nàng. Giờ đây được tận mắt chứng kiến tình thế nguy cấp của nàng, Tống Thần Tông càng thấy thương cảm hơn. Thấy tình thế vô cùng cấp bách, nhưng cái lũ thái y vô dụng này chỉ biết ở đây dập đầu, trách phạt chúng lúc này thì chẳng giải quyết vấn đề gì. Đương nhiên lúc này người được nghĩ đến, người có thể mang lại hy vọng cuối cùng sẽ phải là tên thần y kia, vì vậy Hoàng Thượng ngay lập tức tìm Đỗ Văn Hạo đến.
Trốn trong tủ quần áo, Đỗ Văn Hạo đã nghe và hiểu hết mọi chuyện diễn ra bên ngoài. Tim hắn đập thình thịch, không biết giờ nên dũng cảm bước ra ngoài mà lĩnh tội hay cứ tạm thời trốn trong tủ quần áo của cung nữ rồi khi nào mọi thứ lắng xuống mới ra sau.
Trong khi Đỗ Văn Hạo đang giằng xé với những suy nghĩ không biết phải làm thế nào thì bỗng vang lên tiếng khóc nức nở của một hài tử: “Phụ hoàng, mẫu thân bị làm sao vậy? Sao mẫu thân không trả lời nhi thần? Sao mẫu thân không dậy chơi đùa cùng nhi thần? Mẫu thân ơi!”
Tống Thần Tông nghe vậy thì càng thêm thương xót, rưng rưng như muốn khóc theo hài tử đó, nói: “Mẫu thân ngươi đang bị bệnh, có thần y tới chữa, mẫu thân ngươi sẽ khỏe lại ngay.”
Nghe Tống Thần Tông nói, hài tử đó càng nức nở khóc to hơn: “Nhi thần biết mẫu thân bị bệnh. Lúc trước khi xuất cung cùng mẫu thân, nhi thần nghe thấy mẫu thân ban đêm ho rất nhiều, cơ thể mệt mỏi, nhiều lúc còn bị đau đầu nữa. Nhi thần thường lấy khăn lạnh đặt lên trán mẫu thân cho mẫu thân khỏi mệt”.
Tống Thần Tông cảm động nói: “Nhi tử ngoan, nhỏ vậy mà đã biết thương mẫu thân, lo cho mẫu thân. Thôi con đứng sang đây đừng động vào mẫu thân để chờ thái y đến xem bệnh cho mẫu thân”.
“Mẫu thân nói không cần thái y nào cả. Mẫu thân muốn thứ hai sẽ xuất cung. Có một thần y thúc thúc sẽ đi theo cùng mẫu thân, hình như ông ấy là Đỗ đại nhân gì đó. Chỉ cần có ông ấy, mẫu thân cũng nói, chỉ có ông ấy có thể chữa cho mẫu thân thôi, hu hu!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong bỗng thấy chấn động toàn thân. Hắn lặng đi mấy vài giây, rồi bỗng trong đầu như có một tiếng sét xé ngang, cảm giác vui mừng xen lẫn sợ hãi. Câu nói đó của hài tử khiến tâm trí hắn như sáng ra, chợt cảm thấy hiểu ra mọi chuyện tại sao tất cả những phương pháp chữa trị từ trước đến giờ đều không có hiệu quả gì đối với Đức phi. Hắn tự buộc mình bình tĩnh, suy nghĩ thật thấu đáo thêm một lúc nữa.
Cũng chẳng mất nhiều thời gian, Đỗ Văn Hạo thật muốn cười ha ha. Hắn quyết định đẩy cánh cửa tủ quần áo bước ra. Rồi hắn vén màn cửa, hùng dũng bước vào trong phòng.
Trước mắt hắn là Đức phi đang nằm trên giường. Cạnh giường nàng là một người tuổi chưa đến ba mươi, mặc áo hoàng bào một bên ôm Đức phi, một bên ôm chặt một tiểu hài tử chừng hai, ba tuổi. Như vậy, người đó không ai khác mà chính là đương kim Hoàng Thượng Tống Thần Tông!
Đỗ Văn Hạo liền vén áo bào, quỳ xuống dập đầu nói: “Vi thần Đỗ Văn Hạo bái kiến Hoàng Thượng, chúc Hoàng Thượng vạn thọ vô cương.”
Tống Thần Tông lấy làm kinh hãi nói: “Ngươi là Đỗ Văn Hạo sao? Ngươi từ nơi nào hiện ra vậy?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần đang trực bên chẩn bệnh cho Đức phi nương nương thì được báo Hoàng Thượng đột nhiên giá lâm. Vi thần thật ra không được Thánh thượng triệu kiến để chữa bệnh cho Đức phi nên không dám ở đó nữa. Nhưng vi thần chưa kịp đi thì Thánh thượng đã vào rồi. Trong lúc luống cuống tay chân sợ bị Thánh thượng bắt gặp nên vi thần đã trốn vội vào trong phòng của thiếp thân cung nữ. Vừa rồi vi thần nghe thấy Thánh thượng hạ lệnh triệu kiến vi thần nên vi thần mới dám cả gan đi ra.”
Thực ra kể cả Đỗ Văn Hạo có chút lý do chính đáng, Hoàng Thượng không triệu kiến thì phải tránh đi, nhưng là hắn đích xác đã ở trong tủ quần áo của cung nữ thiếp thân của Đức phi, ngay sát chỗ Hoàng Thượng và Đức phi. Xét cho cùng, nếu bây giờ có người ghen ghét, quy cho hắn tội nghe lén Hoàng Thượng nói chuyện thì có muốn bào chữa e rằng cũng rất khó. Mặc dù hắn có lý do là Đức phi trực tiếp triệu kiến, nhưng khi Hoàng Thượng tức giận, chỉ cần ông ta có chút nghi kỵ thôi, cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bất quá, Đỗ Văn Hạo cũng có thể nói là rất may mắn, lúc này tất cả đám thái y kia nhìn thấy hắn như nắng hạn gặp mưa rào, đám quan lại đi theo thì cũng biết hắn y thuật cao thâm, mà căn bản hắn cũng chưa kết oán với ai ở đây, hơn nữa đang lúc sự vụ cần kíp, chính là lúc Hoàng Thượng rất cần hắn, nên chẳng ai để tâm đâm lén hắn một cái. Bản thân Hoàng Thượng cũng có chút không để ý, thúc giục hắn tới chữa trị cho Đức phi.
“Vậy sao? Thôi được rồi, ngươi tới đúng lúc lắm. Đức phi lại vừa rơi vào hôn mê. Ngươi nhanh đến đây xem bệnh cho nàng xem nào. Nhất định ngươi phải tìm cách cứu sống Đức phi cho ta.”
“Vi thần tuân chỉ”.
Đỗ Văn Hạo dập đầu thêm cái nữa rồi đứng dậy lấy từ trong bọc của mình ra một cây kim châm. Sau đó, hắn vội vàng đi đến bên giường Đức phi, lật chăn mền, nhanh chóng cởi tú hoa hài, rồi tất của nàng. Hắn cuộn khố quản (váy áo) của nàng lên rồi cầm cây kim châm nhẹ nhàng đâm vào mặt trước bắp chân của Đức phi nương nương chỗ phong long huyệt, rồi đến lâm khấp huyệt trước khi chuyển sang nhân trung huyệt.
Cây kim di chuyển qua các huyệt, chỉ trong chốc lát Đức phi đã kêu ưm một tiếng rồi tỉnh lại, hai mắt lờ đờ nhưng đã có thể mở ra. Vừa nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, ánh mắt Đức phi đã lộ vẻ mừng rỡ, nàng nói: “Đỗ, Đỗ đại nhân, cảm ơn ngài”.
Vừa mới tỉnh dậy, đương nhiên Đức phi vẫn còn chút bất ngờ, nàng suýt chút nữa thì gọi Đỗ Văn Hạo. Nhưng là, có lẽ nhờ được trau dồi trong một môi trường phải đấu tranh liên tục, không lúc nào ngưng nghỉ, tâm thần nàng cũng trở nên linh mẫn hơn những người khác rất nhiều.
“Nương nương đừng cố gắng nói chuyện. Vi thần đã may mắn tìm được cách chữa cho nương nương chứng bệnh quái lạ này. Vi thần tin rằng nương nương sẽ rất nhanh chóng chuyển nguy vi an thôi”.
Đức phi nghe vậy thì cảm thấy vô cùng phấn khởi, nàng nói: “Vậy thì làm phiền ngài”.
Đỗ Văn Hạo đi tới trước bàn đặt bút nghiên. Rồi hắn viết một đơn thuốc, kêu người đưa cho chủ quản phụ trách việc cất trữ và bốc thuốc trong viện nội thị để cho bọn họ lập tức theo đơn bốc thuốc cho Đức phi nương nương.
Theo quy định trong cung, để kê thuốc cho những người như Hoàng Hậu hay phi tử của Hoàng Thượng thì phải trải qua một quy trình hội chẩn giữa các thái y trong thái y viện. Giờ đơn thuốc này chỉ do một tay Đỗ Văn Hạo kê ra mà không theo những trình tự thông thường nên tên nội thị không dám mang đi ngay. Hắn lúng ta lúng túng tay cầm đơn thuốc đứng nhìn Tống Thần Tông.
Tất nhiên Tống Thần Tông cũng biết về trình tự này. Nhưng thực tế cho thấy Đỗ Văn Hạo vừa dùng kim châm vài cái đã khiến Đức phi đang hôn mê cũng tỉnh lại ngay. Hoàng Thượng cũng đã nghe nói Đỗ Văn Hạo đã từng chữa bệnh thành công cho cả Hoàng Thái hậu lẫn Hoàng hậu. Như vậy xét về phương diện y thuật thì Đỗ Văn Hạo là người có thể tin tưởng được. Hơn nữa từ Trịnh Cốc đến những thái y còn lại đúng là lũ ăn hại, ngay cả đơn thuốc cũng không dám kê trong khi Đỗ Văn Hạo thì tỏ vẻ rất tự tin. Giờ nếu còn chần chừ này nọ thì không tốt cho quái bệnh của Đức phi chút nào. Tình thế cấp bách chắc chắn có thuốc sớm chừng nào sẽ tốt chừng đó. Nghĩ vậy, Hoàng Thượng quyết định bỏ qua quy định lần này, vung tay nói: “Thái hoàng Thái hậu đã rất tin tưởng mà tiến cử Đỗ ái khanh. Trẫm cũng đã ra Thánh chỉ cho Đỗ ái khanh vào hậu cung thị y. Giờ tình hình cấp bách, Đức phi đã rất nguy kịch nên không còn thời gian để các thái y trong Thái y viện tổ chức hội chẩn nữa. Các ngươi cứ theo đơn thuốc của Đỗ ái khanh mà đi bốc thuốc đi”.
Những lời đó đã cho thấy rõ sự tính nhiệm của Hoàng Thượng đối với y thuật của Đỗ Văn Hạo. Điều này làm cho Trịnh Cốc và đám người còn lại vừa khiếp sợ lại vừa hâm mộ, thậm chí có thể nói là còn có vài phần đố kỵ. Nhưng có đố kỵ đến mấy thì cũng không ai dám lên tiếng gì, ngược lại còn cầu mong Đỗ Văn Hạo có thể chữa trị tốt cho Đức phi.
Ngự dược trong viện nội thị vội vàng đáp tuân lệnh rồi cầm đơn thuốc chạy ra ngoài.
Tống Thần Tông quay lại giường Đức phi, ngồi xuống đầu giường rồi nhẹ nhàng cầm tay nàng vỗ vỗ nhẹ, nói: “Ái phi, Đỗ ái khanh đã kê đơn thuốc cho nàng rồi. Giờ mọi người đang chuẩn bị thuốc rồi, uống xong là nàng sẽ bình phục nhanh thôi”. Rồi người quay đầu nhìn về phía Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói: “Đỗ ái khanh, trẫm nói vậy có đúng không?”
“Dạ bẩm Hoàng Thượng đúng như vậy ạ”, Đỗ Văn Hạo khom người khẳng định chắc nịch: “Phương thuốc này của vi thần ngay khi uống xong sẽ khiến nương nương toàn thân toát mồ hôi, các lỗ chân lông sẽ mở rộng hết ra. Đến tối khi người ấm lại, nương nương sẽ cảm thấy khỏe mạnh, khoan khoái hơn nhiều. Lúc đó vi thần sẽ tùy tình hình mà cân nhắc xem nên tăng thêm hay giảm thuốc đi.”
Hoàng Thượng nghe vậy cũng không lộ vẻ thay đổi gì nhiều trên mặt, chỉ lạnh nhạt nói: “Khanh làm tốt lắm! Bây giờ trẫm muốn cùng ái phi trò chuyện một chút. Các ngươi tất cả thối lui ra ngoài kia chờ đi”.
“Chúng thần tuân chỉ!”. Chúng thái y vội đáp một lượt rồi cùng nhau đi theo Đỗ Văn Hạo rời khỏi thẩm cung của Đức phi. Đi tới hành lang bên dưới, lúc này họ mới dám đưa tay lau cái trán đã mướt mồ hôi lạnh, thầm kêu may mắn.
Trịnh Cốc đến bên nói khẽ với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ đại nhân, lần này ngài kê đơn thuốc gì cho nương nương vậy?”
Không đợi Đỗ Văn Hạo trả lời, Đích thái y, phó viện phán thái y viện đứng bên cạnh đã lên tiếng thấp giọng nói: “Trịnh đại nhân, Hoàng Thượng mới vừa rồi đã ân chuẩn cho Đỗ đại nhân là Hậu cung thị y, có thể kê đơn mà không cần hội chẩn với các thái y khác. Ta thiết nghĩ Trịnh đại nhân không nên hỏi nhiều. Đỗ đại nhân y thuật như thần, lần này một mình kê đơn chắc chắc đã tìm ra phương thuốc thần hiệu, có thể trị được bệnh cho nương nương. Thật là đáng khâm phục!”
Đỗ Văn Hạo nghe hắn nói trong nói ngoài cuối cùng cũng chỉ là muốn quy đẩy trách nhiệm cho một mình mình. Bọn họ chắc cũng sợ quái bệnh của nương nương nên giờ khi Đỗ Văn Hạo tự mình kê đơn cũng là giúp họ đẩy được trách nhiệm đi. Nghĩ vậy hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Phó đại nhân nói không sai chút nào. Lần này người kê đơn là một mình ta, nếu nương nương không khỏi thì cũng chỉ có một mình ta phải chịu đúng không? Cho nên đơn thuốc này ta không cần nói ra cũng được đúng không?”
Phó Hạc bị Đỗ Văn Hạo “đi guốc vào trong bụng” thì có chút xấu hổ mà cười hì hì. Rồi ông ta xoay mặt qua nhìn cây cối hoa cỏ, không nói thêm lời nào nữa.
Trịnh Cốc hết nhìn Đỗ Văn Hạo, rồi lại quay sang nhìn Phó Hạc. Ông ta khẽ thở dài rồi chắp tay sau lưng đứng lắc đầu.
Hoàng Thượng đang ở bên trong nói chuyện riêng cùng Đức phi nên tuy bọn họ ở ngoài cửa tận hành lang hạ nhưng hiển nhiên cũng không dám nói lớn gây ồn ào. Chúng thái y chỉ còn biết im lặng đứng chờ ngự dược viên sắc thuốc xong mang đến.
Một hồi lâu sau, trong sân của ngự dược viên thấp thoáng mấy nội thị mồ hôi mồ kê đầm đìa đang cầm theo thuốc chạy đến, đưa vào tẩm cung của Đức phi. Sau khi vị quan phụ trách việc nếm dược y trong cung thử thuốc và xác định không phải độc dược, lúc này thuốc mới được mang vào đưa cho Đức phi dùng.
Trong lúc này, Đức phi có vẻ đã trở nên khá hơn. Tống Thần Tông vì muốn nàng tỉnh táo nên đã cùng nàng ôn lại chuyện cũ từ trước đến nay. Thấy Hoàng Thượng vẫn nhớ như in những chuyện cũ, Đức phi lại càng cảm động mà rúc vào trong lòng Hoàng Thượng khóc như mưa.
Chén thuốc qua bao công đoạn cuối cùng cũng được đưa tới. Hoàng Thượng tự mình bưng cho Đức phi uống.
Đức phi vui sướng vô cùng, nước mắt lưng tròng uống hết chén thuốc rồi lại nghiêng mình ngồi xuống tựa vào đầu giường cùng Tống Thần Tông tiếp tục nói chuyện xưa chuyện nay.
Chỉ một lúc sau, quả nhiên đúng như những gì mà Đỗ Văn Hạo đã nói, toàn thân Đức phi đổ mồ hôi đầm đìa. Tống Thần Tông vội sai người mang khăn lông đến rồi tự mình lau người cho nàng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, chưa đầy một canh giờ sau Đức phi đã kêu đói bụng.
Tống Thần Tông mừng rỡ lập tức kêu người của ngự thiện phòng nấu nướng một chén canh thịt lớn cho Đức phi. Chén canh được đưa tới, Đức phi đã đói đến mức ăn một loáng hết sạch. Ăn xong, nàng lại nằm xuống nghỉ ngơi một lúc rồi đột nhiên nói mình muốn xuống đất đi lại một chút.
Nghe Đức phi nói vậy, Tống Thần Tông mừng vui xen lẫn sợ hãi. Thực ra Đức phi vừa rồi tỏ ra mệt mỏi như vậy, giờ đột nhiên lại đòi xuống đất tự mình đi lại, chỉ sợ có gì đó bất thường. Nhưng thấy dáng vẻ của Đức phi vẫn khá tỉnh táo, Hoàng Thượng cũng không buồn hỏi ý kiến bọn Đỗ Văn Hạo, tự mình dìu Đức phi chậm rãi đi đi lại lại một vòng quanh phòng.
Đức phi tinh thần phấn chấn, quay qua Tống Thần Tông mà nói rằng: “Vạn tuế gia. Thần thiếp cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều rồi, cơ thể cũng khỏe lên hẳn. Phương thuốc này của Đỗ đại nhân đúng là thần dược”.
Chính mắt Tống Thần Tông đã thấy Đức phi mệt mỏi nằm trên giường không dậy nổi. Giờ mới uống thuốc được một lúc mà đã ăn được, rồi còn xuống giường đi lại được, Tống Thần Tông cảm thấy vui mừng khôn xiết. Ngài bèn đỡ Đức phi đến ngồi xuống một cái ghế, rồi tự mình cũng ngồi xuống một cái ghế bên cạnh và cho người truyền đám Đỗ Văn Hạo cùng các thái y khác vào.
Vào đến nơi, chúng thái y vội khấu đầu quỳ xuống.
Tống Thần Tông mỉm cười mà nói: “Đỗ ái khanh mau mau đứng dậy. Người đâu, mang ghế lại cho Đỗ ái khanh ngồi”.
Lúc đó trong phòng có rất nhiều những thái y của Thái Y viện, thậm chí cả Trịnh Cốc cũng đang phải quỳ trên mặt đất. Vậy mà Tống Thần Tông lại ban ghế cho một mình Đỗ Văn Hạo được ngồi có thể nói là vô thượng vinh quang. Đỗ Văn Hạo sau khi tạ ơn Hoàng Thượng thì cũng tiến đến, đặt mông mà ngồi xuống cái ghế đã được Hoàng Thượng ban cho.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương