Tống Y
Chương 103
Mị Nhi thở dài thật sâu: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tình ca, lòng tiểu muội đã in đậm bóng dáng đó, mãi tới hôm nay mới có cơ hội gặp mặt như vậy, thế mà tình ca nỡ tuyệt tình sao? Trái tim tiểu muội thực muốn vỡ nát rồi."
Đỗ Văn Hạo cười khì khì một tiếng, lập tức nghiêm mặt nói: "Được! Để ta xem bệnh cho ngươi! Nói thật cho ngươi biết, lúc trước tại Ngũ Vị đường, ta nghe mạch của ngươi, phát hiện mạch tượng như phòng lậu hà du, lại thấy giọng điệu nói chuyện của ngươi khí đoản, nên đoán rằng trong ngực ngươi thực sự có bệnh mới nhắc nhở ngươi chú ý. Bây giờ đưa bàn tay đây để ta xem lại cẩn thận một chút."
Mị Nhi một tay khẽ vén ống tay áo, vươn cánh tay mượt mà như búp sen tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, "Đây, ca xem đi!"
Đỗ Văn Hạo vẻ mặt trầm ngâm, một tay nâng cổ tay nàng, tay kia đặt ba ngón lên chẩn mạch. Một lúc sau lại đổi tay, đồng thời nhìn xem cái lưỡi thơm tho của nàng một chút. Sau một hồi xem xét kỹ lưỡng, hắn suy nghĩ một lát rồi trầm giọng: "Ngươi có phải đôi khi có cảm giác đột nhiên trống ngực đập nhanh hơn, nhưng cũng ngay lập tức lại hết luôn không?"
Mị Nhi lộ vẻ kinh ngạc: "Đúng vậy, làm sao ca biết được vậy?"
"Vậy khi trống ngực đập nhanh hơn, có xuất mồ hôi hay có cảm giác gì khác lạ ở ngực không?"
Mị Nhi suy nghĩ một chút: "Có đôi khi xuất mồ hôi, miệng mơ hồ có chút đau nhức, nhưng không nhiều lắm, muội vẫn tưởng rằng chỉ do mệt mỏi đôi chút. Ca, chẳng lẽ ta có bệnh thật sao?"
"Đúng vậy, mạch của ngươi tiểu huyền, hư can vượng, chính là khí trong tim không đủ, tim mất sở dưỡng, thận âm thì hạ kiệt, thượng dương lại càng hư, đây gọi là chinh xung! (chứng bệnh tim đập nhanh)"
Mị Nhi nghe không hiểu mô tê ất giáp gì, lo lắng hỏi dồn: "Vậy sao? Có nguy hiểm lắm không?"
"Tạm thời thì không. Tuy nhiên, trái tim của ngươi đập nhanh liên tục, mạch tượng quái dị, giống như phòng lậu hà du, khó đoán định. Giọng nói thì khí đoản, dương khí tiêu tán, âm khí trong tâm có dấu hiệu háo kiệt. Vì vậy phải thập phần cảnh giác."
Mị Nhi dựa hẳn thân mình vào lòng Đỗ Văn Hạo ngửa cổ nhìn hắn yêu kiều: "Ca, không được hù dọa muội mà!"
Đỗ Văn Hạo không kìm hãm nổi cảm xúc chợt dâng trong lòng, vỗ nhẹ eo lưng của nàng: "Không phải hù dọa. Chỉ muốn ngươi phải nhớ cho thật kỹ mà cẩn trọng hơn. Sau này, nếu gặp phải trường hợp trống ngực đột nhiên đập thật nhanh, tâm trạng hoảng hốt, lồng ngực buồn bực, hai mắt xuất hiện sắc đen, người muốn té xỉu thì lập tức phải dùng trâm đâm vào các huyệt Nội Quan, Thần Môn và Thái Khê. Như vậy mới có thể cứu được!"
Mị Nhi thanh âm êm ái: "Tiểu muội không biết mấy cái huyện gì đó ở chỗ nào."
Đỗ Văn Hạo cầm cánh tay nàng, chỉ vị trí các huyện Nội Quan, Thần Môn rồi nói: "Huyệt Thái Khê là nơi tập trung kinh khí mạnh nhất (thái) của kinh Thận, lại nằm ở chỗ lõm giống hình cái suối (khê), vì vậy gọi là Thái Khê. Huyệt này nằm ở điểm giao nhau giữa bờ sau mắt cá trong và mép trong gân gót, khe giữa gân gót chân ở phía sau. Nhớ kỹ chưa?"
Mị Nhi lắc lắc đầu nhìn hắn cười ha ha: "Ca phải chỉ cho muội chứ, nói vậy sao muội biết được. Sau này nếu có mệnh hệ gì, muội đâm nhầm huyệt vậy không phải ca ca đã hại muội sao?"
Nói rồi không ngừng giãy dụa trong lòng Đỗ Văn Hạo, khiến hắn cảm thấy dục hỏa trong lòng lại muốn bốc lên, vội vàng thối lui một chút, giơ gót chân của mình lên chỉ vào vị trí huyệt Thái Khê gần mắt cá: "Chính là chỗ này!"
Mị Nhi một tay bám trên vai Đỗ Văn Hạo, giơ gót sen của mình lên, mặt hơi ửng đỏ nói: "Ca phải chỉ trên chân của muội chứ."
Đỗ Văn Hạo một tay đỡ lấy chân của nàng cúi xuống đang định chỉ thì đột nhiên Mị Nhi tựa hồ đứng thẳng không vững kêu lên một tiếng yêu kiều, ngửa mặt ra đằng sau muốn ngã. Đỗ Văn Hạo lúc đó cũng vô thức vội vàng ôm đỡ lấy phía sau lưng của nàng, Mị Nhi mượn dịp đó khẽ nhón mũi chân dưới đất, nhảy luôn vào lòng Đỗ Văn Hạo.
Mị Nhi thân thể nhẹ như chim yến, Đỗ Văn Hạo hai tay đỡ cả thân thể nàng không hiểu sao vẫn thấy hắn phải cố hết sức mới đứng vững được. Mị Nhi sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt như tơ, liên tục phát ra tia sáng giết người, bắn phá khuôn mặt đỏ bừng của chàng trai kia, giọng run run đầy vẻ ôn nhu: "Ca.... ..., ôm ta lên giường..."
Thanh âm này mềm mại như tiếng oanh đêm nỉ non, Đỗ Văn Hạo giống như bị ma chú, toàn thân máu chạy loạn hết cả lên, trong sâu thẳm thực muốn xé xiêm y của nàng thành từng mảnh nhỏ đem thân thể kia chà đạp dưới thân mình. Hắn ôm nàng bước nhanh vào phòng, đi tới chiếc giường rộng thùng thình, bụp một cái ném Mị Nhi lên giường, cúi xuống nắm lấy vạt áo của nàng. Trên mặt Đỗ Văn Hạo lộ vẻ giễu cợt rồi đột nhiên roẹt một cái, chiếc áo lót đỏ thắm hiện ra trước mắt, ẩn hiện sau đó là hai ngọn ngọc phong cao vút như muốn chọc thẳng vào hai mắt hắn.
Đỗ Văn Hạo đang muốn đưa tay xé tiếp áo lót của nàng, Mị Nhi đột nhiên lại như một con báo lượn mình tránh ra, mái tóc bù xù, giấu mình vào áo ngủ, cong người lại khiến kiều đồn vươn mãi ra xa. Rồi nàng chợt quay đầu lại phía hắn ha ha cười duyên, cái lưỡi thơm tho không ngừng liếm liếm đôi môi đỏ mọng. Tư thế này khiến đôi tuyết lê trắng tròn xoe như muốn bung ra khỏi cái áo lót đỏ thắm kia. Hai mắt Đỗ Văn Hạo muốn nổ tung.
Hắn thực sự đã bị bể dục bao phủ, vội vã xé y bào ném mạnh xuống đất.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh bối rối của một nữ tử: "Đỗ tiên sinh!.... Ngoài kia có một vị đại gia bị thượng mã phong, sắp chết rồi, mụ mụ mời người đi cứu mạng!"
Thượng mã phong cũng chính là một trong những căn bệnh có thể dẫn tới tử vong tức khắc. Đại đa số bệnh nhân có tiền xử bệnh tim, xuất huyết não, phòng sự lại hưng phấn quá mức dẫn tới trái tim chợt ngừng đập, nếu có thể kịp thời cứu chữa thì còn có hy vọng. Mấy lời này lọt vào tai Đỗ Văn Hạo như một chậu nước lạnh dội lên đầu hắn, dục hỏa toàn bộ tiêu tan, xoay người chạy tới cửa phòng gấp gáp hỏi: "Người đang ở đâu?"
Nha hoàn nọ liền chỉ ra phía sân trước: "Ở tiền điện, sương phòng của Lý cô nương!"
"Mau đưa ta tới đó!" Đỗ Văn Hạo vội vã mặc lại y bào, xoay người cầm lấy hộp thuốc chạy ra khỏi phòng. Phía sau truyền đến âm thanh lo lắng của Mị Nhi: "Ai da, ca, chờ tiểu muội một chút nào!"
Đỗ Văn Hạo đi theo nha hoàn tới phía sân trước, chân bước như chạy nhưng trong đầu nghĩ thầm, nếu như vị đại gia này bị thượng mã phong chậm một lát thôi thì xem như mấy chục năm cẩn trọng gìn giữ đời trai của mình đã đi tong rồi. Đối với việc này, thực trong lòng hắn cũng chẳng biết là phải cảm thấy may mắn hay là tức giận nữa.
Bị thượng mã phong chính là một lão đầu, lõa thể nằm trên giường, hai mắt đóng chặt, hơi thở toàn bộ không còn. Vị nữ tử hầu hạ lão ngồi nép vào góc giường, sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, hai tay che lấy miệng.
Ngoài cửa phòng hiện nay đông nghịt người, lão bảo gương mặt cũng căng như dây đàn, vừa nhìn thấy Đỗ Văn Hạo tới, phảng phất như thấy cứu tinh, vội vàng dẹp đường đưa hắn tiến vào.
Đỗ Văn Hạo kiểm tra sơ qua, phát hiện lão già nọ đã không còn trống ngực, mạch cùng hô hấp không nghe được, lập tức đỡ ngửa đầu lão ra sau cho hô hấp dễ dàng hơn rồi tiến hành ấn đè trái tim, đồng thời hắn cũng yêu cầu cô nương nọ giúp đỡ hô hấp nhân tạo.
Nhờ được cứu chữa kịp thời, chỉ chốc lát sau, trái tim của lão già kia đã đập trở lại.
Những người xem xung quanh biết được vị đại phu kia chính là tọa đường trẻ tuổi của Ngũ Vị đường, am hiểu thần kỹ phẩu phúc chữa thương của Hoa Đà, đều dâng lên trong lòng sự kính sợ, không ngớt khen ngợi.
Đỗ Văn Hạo chẩn mạch cho lão già một lần nữa, rồi vỗ vỗ bả vai lão: "Lão nhân gia, người âm huyết háo thương, can dương thượng kháng, tâm khí suy nhược, máu không lưu thông tốt, chứng bệnh này gọi là hung tý, ta sẽ khai cho người một đơn thuốc, chịu khó điều dưỡng, sau này khi phòng sự, tuyệt đối phải cẩn thận, không được quá kích động, cũng không để quá hưng phấn. Lão phải biết rằng tánh mạng so với phụ nữ trọng yếu hơn nhiều, trái tim người đã thật sự không còn chịu nổi xúc động mạnh, nếu như sau này không sửa được tật xấu tầm hoa vấn liễu, chỉ sợ lại chết tại đây bởi chứng thượng mã phong này. Hôm nay người có thể nói là vận khí tốt, đúng lúc ta đang ở đây, nhưng lần sau sợ cũng không có được may mắn như vậy đâu."
Lão già mệt mỏi chỉ có thể cố gắng gật gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ.
Lão bảo lúc này mới thở dài một hơi, cứ nghĩ đến việc đột nhiên có khách nhân chết trong viện của mình vì thượng mã phong, mặc dù cũng không phải trách nhiệm của mình nhưng chuyện này truyền ra ngoài thì cũng chẳng dễ nghe chút nào, đạo nghĩa đơn giản và nhẹ nhàng nhất cũng là bồi hoàn một số ngân lượng không nhỏ cho người ta. Bây giờ mắt thấy một hồi tai họa tan thành mây khói, vẻ mặt lão lộ rõ sự hân hoan, miệng cũng hòa theo khách nhân tán dương y thuật của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo từ trong hòm lấy bút khai một đơn thuốc, giao cho lão già nọ, yêu cầu lão nằm nghỉ ngơi thêm một hồi chờ bình phục hẳn mới được đi về.
Lúc này những người tập trung xem náo nhiệt cũng đã tản đi nhiều, lão bảo ha ha cười: "Đỗ tiên sinh, hôm nay thực là may có ngài tại đây, nếu không mệnh của lão hán kia chỉ sợ không còn haha. Ai da, nhưng cũng thật vô cùng xin lỗi, sự vụ này xảy ra không đúng lúc chút nào, quấy rầy ngươi cùng Mị Nhi cô nương. Giờ xin mời quay trở về tiếp tục, nơi này để ta xử lý nốt được rồi."
Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: "Đa tạ hảo tâm của ngài, ta cùng với Mị Nhi cô nương cũng đã xong hết việc rồi, đúng không Mị Nhi?"
Mị Nhi vừa tới một lúc, cũng đã kịp nghe thấy cả quá trình vừa rồi, lúc này sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm ngực, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không có nghe rõ ràng câu nói của Đỗ Văn Hạo, chỉ thấy loáng thoáng hắn hỏi mình, vô thức gật đầu hỏi lại: "Đỗ tiên sinh, ... lão hán kia..., cái đó,... có phải giống chứng chinh xung của ta không?"
Đỗ Văn Hạo sửng sốt, lập tức rõ ràng trái tim của chính nàng cũng đang có vấn đề, cười cười nói: "Không phải, cái này của lão gọi là hung tý, so với bệnh của ngươi còn nghiêm trọng hơn nhiều, đương nhiên, nếu chứng bệnh của ngươi không được chăm sóc tốt, sau này phát triển xấu đi hoàn toàn có khả năng trở thành chứng hung tý này."
"Hả...?" Mị Nhi lại càng hoảng sợ.
"Đừng lo lắng, ta cho ngươi một đơn thuốc, ngươi theo phương bắt dược, chậm rãi điều trị, có thể trị tốt, không cần phải hoảng sợ."
"Ồ... ..., cám ơn tiên sinh!"
"Tốt lắm, vậy bây giờ chúng ta bây giờ đi huyện nha luôn."
Mị nhi còn có chút hoảng hốt, không tự chủ được gật đầu.
Đỗ Văn Hạo hướng lão bảo nói:" Ta muốn mang Mị Nhi đi tới Huyện nha, Huyện thái gia có chút việc cần, có thể mất một chút thời gian. Ngươi xem được không?"
Lão bảo không suy nghĩ gì vội vàng đáp ứng nói:" Vậy hả! Đi thôi đi thôi! Lão thân lập tức phân phó người chuẩn bị kiệu cho các ngươi!"
Cũng không mất mấy thời gian, một cỗ kiệu nhỏ đã chờ ở trước cửa, đưa hai người thẳng tới huyện nha.
Đỗ Văn Hạo biết Huyện thái gia rất nghiêm khắc, có phần cổ hủ, chưa chắc đã đồng ý việc này, vậy nên đã cố tình tìm đến Hầu sư gia trước nói chuyện với hắn. Hầu sư gia cũng là khách quen của thanh lâu, hiển nhiên biết nghệ thuật phòng the của phụ nữ đối với cảm xúc của nam nhân quan trọng thế nào, liên thanh tán thưởng. Hai người ngay lập tức đi tới cầu kiến Trang tri huyện, giải thích hết một lượt. Huyện thái gia nghe Đỗ Văn Hạo nói đi tìm nữ nhân thanh lâu tới chỉ dẫn cho tiểu thiếp của mình về phòng thuật, tâm lý có chút không vừa lòng, nhưng chỉ là Đỗ Văn Hạo lặp đi lặp lại rằng đây chỉ là vì muốn chữa tốt bệnh cho lão, cần một chút thủ đoạn, cũng coi như là một liều thuốc dẫn. Trong khi đó Hầu sư gia ở bên không ngừng góp lời, tri huyện dù sao cũng là đang rất sốt ruột cầu khỏi bệnh, nên cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
Đỗ Văn Hạo còn đề nghị Trang tri huyện trong khi phòng sự tuyệt đối phải buông thả hết mình, phối hợp tốt với tiểu thiếp của mình mới có thể thành chuyện tốt được.
Mị Nhi lúc này cũng đã phục hồi tinh thần, không còn tâm lý hoảng sợ lúc trước nữa. Nàng bắt đầu tiến hành chỉ dẫn cho hai vị tiểu thiếp tại khuê phòng của họ. Mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, Đỗ Văn Hạo liền cáo từ Trang tri huyện rồi ngồi kiệu nhỏ quay về Ngũ Vị đường.
Vừa về tới nơi, Ngốc béo đã cười ha ha nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ tiên sinh, công trường phía sau đào hai ổ chuột rất lớn, ở đó có rất nhiều lương thực. Đại chưởng quỹ nói chờ người về thương lượng, người mau tới xem."
"Ổ chuột?" Đỗ Văn Hạo nhíu nhíu mày rồi bước nhanh tới công trường phía sau.
Trên mặt đất công trường bừa bộn khắp nơi bao nhiêu là chuột con, hiển nhiên sau khi ổ chuột bị móc ra, đám chuột đã đào tẩu tứ tán khắp nơi, hầu hết đã bị công nhân đánh chết. Phía trước có một khối đất trống đùn lên một đống lớn ngũ cốc.
Lâm Thanh Đại cùng với Ngô Thông, Anh Từ và các tiểu nhị khác đang bàn luận công chuyện, thấy Đỗ Văn Hạo tới cũng đi lại. Lâm Thanh Đại nói: "Ngươi nhìn xem, đây là đống lương thực móc ra từ ổ chuột, làm sao bây giờ?"
Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói: "Thiêu hủy! Kể cả đám chuột kia cũng thiêu hủy nốt!"
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương