Tống Y
Chương 102
Văn Hạo có chút sửng sốt: "Cái này,..., nói với Long mụ mụ, không cần phải khách sáo như vậy, Đỗ mỗ xin nhận và cảm ơn là được rồi! Tại đường hiện còn nhiều người bệnh đang chờ ta, thật sự không rảnh, thật xin lỗi. Khởi kiệu!"
Mị Nhi quay đầu hướng mấy cô nương kia nhìn một cái rồi nói: "Tiên sinh nếu không nể mặt, chúng ta thực không thể làm gì khác hơn là dùng sức mạnh!" Mấy cô nương liền tiến tới, người lôi, người kéo, người ôm, bằng mọi cách thúc Đỗ Văn Hạo xuống kiệu, rồi oanh oanh yến yến vây quanh đẩy hắn vào trong viện.
Đỗ Văn Hạo thấy bốn phía xung quanh đều là thân thể mềm mại, đẩy ra cũng không dám, động cũng không dám, chẳng mấy chốc đã bị mấy nữ nhân xúm nhau đưa tới trong vườn.
Thời Tống, văn nhân mặc khách nhiều người phong lưu, chốn thanh lâu kỹ viện luôn là nơi ra vào náo nhiệt, là nơi phát sinh đủ loại khoái sự. Mà mơ ước cháy bỏng của những người nơi đây chính là có thể lưng giắt mười vạn tiền, cưỡi hạc hạ Dương Châu, thỏa lòng tận hưởng. Trong thanh lâu trước nay không hẳn là chỗ nhơ nhớp bụi trần, không khí dụ hoặc dọa người, ngược lại nơi đây đầy vẻ phong lưu trang nhã, càng đi vào bên trong, tùy tiện có thể thấy được những văn nhân thân mặc trường bào, đầu đội khăn chít, tay phe phẩy chiết phiến. Đỗ Văn Hạo đối với văn nhân hiển nhiên có một loại nhận thức đồng cảm, cho nên tâm lý cũng thoáng an ổn thêm phần nào.
Chúng nữ vây quanh đẩy hắn lên cầu thang, đi tới lầu hai, chỉ thấy đứng án ngữ ngay trước mặt lúc này có một nhân ảnh to lớn, chính là lão bảo Long mụ mụ với vẻ mặt tươi cười đon đả: "Ôi chao, Đỗ đại gia, rốt cục ngài cũng đã tới! Đã từng hẹn nửa đêm cùng Mị Nhi cô nương thưởng nguyệt ca hát, tiên sinh vậy mà mãi không lộ diện, Mị Nhi của chúng ta đỏ mắt trông ngóng! Mau mau mời vào!"
Đi vào trong phòng chỉ thấy ở giữa là một chiếc bàn khá lớn, bên trên bày la liệt rượu và thức ăn. Các cô nương nhất loạt đẩy Đỗ Văn Hạo ngồi xuống rồi mới chia nhau ra, Mị Nhi ngồi ngay cạnh hắn.
Lão bảo vẻ mặt tươi cười: "Đỗ gia, chứng bệnh hồng băng của lão nhiều năm đã tìm bao nhiêu danh y, tốn kém không ít thời gian tiền bạc vậy mà cũng không có thuyên giảm. Chỉ sau khi ngài xem qua một chút, cho phương thuốc, lại là đại đồng tiểu dị (ý là chỉ thay đổi một chút ít), lão thân lúc ấy còn không tin tưởng đơn thuốc này, nhưng cũng là nhờ có Mị Nhi nói Đỗ tiên sinh ngay cả thần kỹ phẩu phúc (mổ bụng) chữa thương của thượng cổ thần y Hoa Đà đều tinh thông, nên đơn thuốc này không thể sai được, lão thân mới quyết dùng thử. Hắc! Ngài đoán xem kết cục thế nào. Thật không thể tin nổi, ngay trong ngày hôm đó đã có hiệu quả tức thì, hồng băng giảm bớt rất nhiều. Uống thêm một vài bữa nữa thì hồng băng cũng dừng hoàn toàn! Lão thân thực sự cao hứng không để đâu cho hết, trong ba năm qua, đây là lần đầu tiên lão thân không cần dùng đến **** thảo chỉ khố tử, haha!" (Kiểu băng vệ sinh thời cổ )
Lão bảo nói liên thiên một hồi rồi cười ha hả, các vị cô nương cũng hi hi ha ha cười theo.
Lão bảo cười xong rồi tiếp luôn: "Lão thân thật sự cao hứng tự trong trái tim, cho nên nói với các cô nương nhất định phải mời Đỗ đại gia ngài đến, chuẩn bị một chút rượu hảo hảo cảm ơn. Hơn nữa các cô nương ở đây ai cũng muốn đại khai nhãn giới, tận mắt nhìn thấy dung nhan thần y ngài, nhưng cũng sợ mời ngài không tới nên bần cùng bất đắc dĩ mới phải dùng cách này, mong tiên sinh thứ tội!"
Nói tới đó, lão bảo đứng dậy cúi mình thi lễ, các cô nương cũng theo đó đứng dậy nhẹ nhàng nói mấy câu tạ lỗi. Đỗ Văn Hạo chẳng biết phải làm sao chỉ vội vào đứng lên hoàn lễ.
Rồi một lần nữa nhất loạt cùng ngồi xuống. Lão bảo vỗ vỗ tay hai cái, bên ngoài có một người tiến vào, bưng theo một cái mâm được phủ kín bằng một tấm vải lụa hồng. Người này đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, hơi cúi mình đưa mâm lên phía trước rồi lật tấm vải lên. Trên mâm trắng bóng một màu toàn là bạc trắng xếp ngăn nắp.
Lão bảo nói: "Đây là ba mươi hai ngân lượng. Lão thân thực lòng cảm kích, chỉ mong tiên sinh chê cười mà thu nhận."
Ba mươi hai ngân lượng tương đương với ba vạn nhân dân tệ. Chỉ là chữa một chứng bệnh băng huyết phụ khoa thông thường mà nhận được ba vạn. Tuy nhiên Đỗ Văn Hạo lại không cảm thấy có gì phải lăn tăn khi nhận chỗ bạc này. Hắn cũng chỉ nói mấy câu tạ ơn rồi thu nhận.
Lão bảo vui mừng bưng chén rượu lên nói: "Đỗ đại phu, lão thân kính người một chén!" Đỗ Văn Hạo cuống quýt khoát tay: "Tâm ý của phu nhân Đỗ mỗ xin cảm tạ, thù kim cũng đã thu nhận. Nhưng rượu này xin thứ lỗi tuyệt đối không thể uống bởi còn phải hồi đường xem bệnh. Uống say thì thực không phải."
"Vài chén rượu nhạt sao lại không thể uống? Cho dù có say một ngày thì cũng đâu có sao? Hôm nay dược phô của các người tổn thất bao nhiêu, lão thân xin bồi thường. Sẽ lập tức sai người mang tiền sang đó. Tiên sinh cứ yên tâm uống rượu!"
"Điều này không thể được. Thôi được rồi, nếu vậy chỉ đúng ba chén, bằng không Đỗ mỗ thật sự không thể. Bệnh tình của người như vậy nhưng vẫn còn phải tiếp tục điều trị, nếu không sẽ tái phát. Nếu người không thả ta đi, thực sự không muốn chữa khỏi bệnh hẳn sao?"
Lão bảo nghe vậy lại càng hoảng sợ: "Ôi chao, Đỗ tiên sinh, ngài nói vậy,... nếu tiên sinh thực muốn trở về đường xem bệnh, tốt lắm, chỉ ba chén! Bất quá uống hết ba chén, sau khi ngài cấp thuốc cho lão thân, vẫn còn một việc muốn phiền ngài."
"Chuyện gì?"
"Lần trước người có nói, Mị Nhi ở ngực có bệnh, ban đầu chúng ta cũng không để ý, nhưng lão thân sau khi dùng thuốc của người, thấy thực sự hiệu quả, tất cả mọi người đều rất bội phục y thuật của tiên sinh, Mị Nhi hồi tưởng tới lời nói của người, không khỏi lo lắng, cho nên muốn nhờ tiên sinh xem bệnh cho Mị Nhi. Không biết tiên sinh có đồng ý không?"
"Cái này đương nhiên không vấn đề!"
"Thật cám ơn đại phu nhiều! Mị Nhi, chúng ta cùng nâng chén kính Đỗ đại phu!"
Nói rồi cả lão bảo cùng cới Mị Nhi đều kính Đỗ Văn Hạo ba chén, sau đó Mị Nhi đứng dậy dẫn hắn tới khuê phòng của mình.
Mị Nhi là hoa khôi của Miên Xuân viện, không chỉ có thiếp thân nha hoàn hầu hạ, ở cũng được ưu ái một khuê phòng tại hậu viện, có thể nói là một tiểu viện u nhã yên tĩnh. Khuê phòng lấy thạch lựu hồng làm tông màu chủ đạo, cảm giác ấm áp nhè nhẹ rất dễ chịu, trong phòng đặt một hỏa lò nhỏ, bên ngoài mặc dù gió lạnh căm căm nhưng bên trong lại ấm áp như mùa xuân.
Hai người vừa tiến vào, Mị Nhi đứng chắn phía sau, giúp Đỗ Văn Hạo đặt hòm thuốc xuống, cũng không dìu hắn ngồi xuống mà tiện tay ôm lấy cổ hắn.
Đỗ Văn Hạo chợt thấy một làn hương thơm mát theo một cái gì đó mềm mại quấn lên cổ mình, nhịn không được trống ngực đập thình thịch, mặt đỏ gay: "Cô nương, nàng không phải là muốn xem bệnh sao?"
"Ừm! Đúng vậy, người giúp ta giải khai vạt áo, rồi cứ vậy nhìn bệnh! Tim ta liên tục đau nhức, người sờ thử xem!" Nói rồi nắm tay Đỗ Văn Hạo đặt lên bộ ngực cao vút của mình.
Đỗ Văn Hạo giờ mới biết là bị trúng kế, cười khổ nói: "Ngươi thực sự là có bệnh, ngươi nghĩ rằng ta vừa nói chơi đùa sao?"
"Ta cũng nói ta có bệnh thực mà, cho nên mới nhờ người sờ xem"
Trong khi nói tay không ngớt day day tay Đỗ Văn Hạo, khiến hắn xoa xoa phía trên nhũ phong của mình.
Đỗ Văn Hạo vội rút tay lại, thản nhiên nói: "Nghe nói thân ngươi giá cả xa xỉ, ta thực không có tiền, mụ mụ các ngươi có cấp chẩn kim nhưng ta cũng không có chuẩn bị cho việc này, cho nên hay là để ta đi thôi."
Mị Nhi ha ha cười duyên, hai tay nhu mì yểu điệu chạy khắp người Đỗ Văn Hạo, vẻ mặt tràn đầy mị lực, ghé sát lỗ tai hắn: "Đỗ gia! yên tâm, Mị Nhi hôm nay tận lực hầu hạ người, một văn cũng không thu. Đây chính là lễ vật tạ ơn của Mụ Mụ chúng ta. Hôm nay người sẽ nghỉ ở nơi này, Mị Nhi muốn cho người hưởng thụ *** tư vị, làm cho người biết thế nào gọi là nữ nhân chân chính!" (Mấy cái dấu * này không biết có phải là chủ ý của tác giả không, thấy trong bản gốc có nên cứ để vậy)
Đỗ Văn Hạo không thể không thừa nhận Mị Nhi này thực sự rất hiểu nam nhân, biết rõ làm thế nào để khơi mào cho nam nhân, nàng mới chỉ vuốt ve trong chốc lát mà toàn thân hắn như muốn bốc dục hỏa. Hắn gian nan nuốt nước miếng một cái, mạnh mẽ kiềm chế cái khí thế hừng hực trong người, cố gằng không cởi quần áo của nàng, giọng không giấu nổi xúc động, trầm xuống: "Các ngươi thật là tốt, Đỗ mỗ xin lĩnh tâm, chỉ là, Đỗ mỗ,..."
"Ca ca..., đừng nói chuyện nữa, hãy nhắm mắt lại, chậm rãi hưởng thụ Mị Nhi nào..."
Thanh âm Mị Nhi như thôi miên, muốn đánh tan tuyến phòng ngự cuối cùng của Đỗ Văn Hạo, hai tay nàng không biết thế nào đã giải khai xong trường bào của hắn. Hai tay nàng giờ cũng không còn chạy toàn thân hắn nữa, mà đã bắt đầu tập trung vào những nơi quan trọng. Chiến mã của Đỗ Văn Hạo cũng đã sớm trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, chỉ đợi chủ nhân phân phó.
Mị Nhi bắt đầu dùng đầu lưỡi lướt lướt trên mặt hắn, giống như mỡ sôi trên lửa nóng, toàn thân hắn bốc lửa ngùn ngụt. Mị Nhi lại ha ha cười, nỉ non bên tai hắn: "Muốn biết tư vị của cái ở trong miệng Mị Nhi không...?"
Câu nói này thiếu chút nữa khiến cho cậu nhỏ của Đỗ Văn Hạo đính phá liễu khố (cái này lấy nguyên văn cho nó lành, độc giả tự hiểu nha ). Dục hỏa làm cho hắn thực sự cháy bỏng muốn biết đáp án. Mị Nhi như đã hiểu ý nghĩ của hắn, chậm rãi từ từ đi xuống, thân người nàng cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, mặt vẫn ngẩng lên nhìn hắn đầy dụ hoặc. Trên người hắn giờ chỉ còn mỗi cái quần mỏng, thỉnh thoảng lại bị gương mặt nàng đi qua đi lại khiến thẳng nhỏ không tự chủ được biểu tình mãi không thôi.
Không để cho phòng tuyến cuối cùng bị đánh tan, Văn Hạo tàn nhẫn cắn đầu lưỡi một cái thật mạnh, một cảm giác đau nhức hiện lên toàn thân khiến cái dục hỏa kia tạm thời bị dập xuống một cách điên cuồng. Thừa dịp này, mặc dù chỉ thanh tỉnh trong nháy mắt, Đỗ Văn Hạo đã chạy thoát khỏi, cất tiếng: "Chờ một chút! Ta có chuyện muốn nói! rất trọng yếu!"
Mị Nhi hai mắt như tơ: "Chờ tới khi lên giường, tiểu muội nằm trong lòng ca ca, người chậm rãi nói cho muội có được không?"
Âm thanh hấp dẫn đầy mị hoặc này làm cho phòng tuyến cuối cùng của Đỗ Văn Hạo vừa mới được dựng lại như muốn banh ra bởi một nhát đao sắc lẹm. Hắn từ từ nhắm hai mắt, gấp giọng nói: "Nghe ta nói, ta muốn ngươi giúp ta, giúp một người,... mị lực của ngươi rất cao, giúp ta, ... giúp ta đi giáo giáo hai tiểu thiếp của Trang tri huyện một chút nghệ thuật phòng the. Thành chuyện này, ngươi được thưởng không ít!"
Mị Nhi hì hì cười nói: "Cái này đơn giản, không phải chỉ là giáo hai người, hai cô gái về chuyện phòng the thôi sao? quá dễ dàng. Chờ tiểu muội hầu hạ ca ca xong, chúng ta sẽ đi ngay!"
"Không, không! Bây giờ, ... bây giờ đi ngay, đi lập tức! Huyện thái gia đang rất sốt ruột chờ ta...!" Đỗ Văn Hạo không mở mắt, xoay người đẩy cửa phòng, chạy trốn ra ngoài, đứng ở ngoài hành lang thở phù phù.
Mị Nhi chân thành đi ra, gục mặt vào người hắn, buồn bã nói: "Ca, tiểu muội thực sự không vừa mắt của người sao?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Không, không phải, cô nương đừng để ý, nói thật với cô nương, ta đã đính hôn, ta thật không biết phải ăn nói sao với vợ sắp cưới của mình."
Mị Nhi ha ha cười: "Ca nói chính là Tam tiểu thư của Huyện úy đại nhân sao? Tiểu muội đã nghe nói qua. Bất quá, vẫn chưa thành thân thì không coi là vợ được, mà kể cả có là vợ đi nữa, cũng không dám quản việc phu quân phong lưu ở ngoài, tam tòng tứ đức này nàng đương nhiên hiểu mà. Ca, chỉ cùng tiểu muội một đêm thôi, có gì phương hại đâu? Hơn nữa, đây là công đạo của mụ mụ, không muốn không được, sau này muội biết ăn nói với mụ mụ sao đây?"
"Chỉ có thể thứ cho Đỗ mỗ đường đột từ chối ý tốt của cô nương, về phần lão bảo, ngươi tốt nhất là giúp ta giáo giáo tốt hai tiểu thiếp của Huyện thái gia, khiến người cao hứng là được. Chuyện này sợ rằng so với việc ngươi muốn đưa ta lên giường còn khó hơn rất rất nhiều lần, không biết ngươi có khả năng làm được không?"
Phép khích tướng nhỏ này xem ra lại có hiệu quả khiến Mị Nhi đổi đề tài, chỉ thấy nàng cười mị một tiếng: "Tiên sinh sao lại khinh thường Mị Nhi như vậy, nghĩ ta không đối phó được nam nhân sao? Được rồi, vậy tiên sinh muốn ta làm như thế nào?"
Đỗ Văn Hạo nhìn nhìn ra xung quanh, thấy không có ai mới hạ giọng nói: "Nói thiệt cho ngươi biết, chuyện này trước hết phải thật kín miệng, ngàn vạn lần không được nói cho người khác! Bằng không hai chúng ta không còn miệng mà ăn đâu!"
"Ừm, ca yên tâm, tiểu muội hiểu mà!"
"Vậy là tốt rồi, tri huyện đại nhân có hai tiểu thiếp, nhưng hai người này đầu óc cứng nhắc. Đại nhân phòng sự đã đến lúc đồng tước đèn cầy, muốn nhưng không dậy nổi, ta nghĩ bao nhiêu biện pháp, rồi mới nghĩ ra ngươi. Ngươi giúp ta chỉ bảo một chút cho hai tiểu thiếp này, khiến họ có thể sử dụng một vài nghệ thuật giúp cho Tri huyện đại gia phòng sự hài hòa hơn. Vậy là được. Hiểu chưa?"
"Dạ, tiểu muội đã hiểu. Bên ngoài thực là lạnh, để tiểu muội đỡ tiên sinh trở về phòng..."
"Không cần, chuyện này rất cấp bách, chúng ta đi ngay bây giờ!"
"Ôi! Đúng là trái tim nam nhi vô tình, tiểu muội thực muốn cố mà làm. Chỉ là, ca ca đã đáp ứng xem khuyết điểm cho tiểu muội, vậy mà ngay lập tức có thể quên luôn được sao?"
"Cái này,..." Đỗ Văn Hạo có chút trù trừ, nếu như Mị Nhi lại như vừa rồi ôn nhu bẫy rập hắn, thì cũng không biết chính mình có thể ngăn cản nàng tiến thêm một bước nữa hay không.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương