Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ

Chương 53 : Anh đẹp trai không

Đi vào cao ốc, người bên cạnh tự động tránh ra xa. Nhân viên cung kính chào: "Tổng Thống tiên sinh, buổi sáng tốt lành." "Ừ" "Tổng thống, buổi sáng tốt lành." "Tổng thống, buổi sáng tốt lành." " Ừ." Anh đáp lại từng người một, sau đó dẫn theo cô gái vẫn đang ngó đông ngó tây đi về phía cầu thang.. Thời khắc tiến vào cầu thang, An Chỉ Manh có chút ngạc nhiên trợn tròn mắt. Thang máy này.. là vàng, vàng đó….. "Đây là vàng ròng hay là kim loại?" "Vàng ròng." Anh đáp, ngữ khí bình thản. Có thể An Chỉ Manh không bình tĩnh a! Thang máy vàng! Thang máy vàng! Cô sớm nghe nói nước R là quốc gia dồi dào phát triển nhất, không nghĩ tới lại giàu có đến trình độ này. Một đường đi theo anh vào văn phòng, văn phòng vẫn là màu đen thuẩn chủng, chỉ có bốn phía đều là cửa số sát đất. Cận Tư Hàn chỉ ghế sa lon bên cạnh."Cô ngồi xuống đây trước, muốn gì thì gọi cho thư kí.” "A!" Cô tò mò nhìn quanh phòng tổng thống, ngoại trừ lớn hơn bình thường một chút thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Thấy anh mở cặp công văn, đặt bên cạnh bàn máy tính, nhanh chóng đi vào làm việc. Cô hiếu kì tiến lên xem."Tổng thống đại nhân, tôi có thể hỏi ngài một chuyện không?" "Ừm!" Cận Tư Hàn quét mắt nhìn cô một chút, lại nhìn màn hình vi tính, xử lí nốt báo cáo buổi sáng thư kí đưa cho mình. Hai tay kéo lấy gương mặt, mắt quay tròn chuyển loạn."Tổng thống đại nhân, thư kí của ngài là nam hay nữ vậy?!" "Nam!" Tùy ý nói ra, ngón tay nhanh chóng đánh bàn phím. "Nam á!" Mắt lại đảo quanh: “Anh ta đẹp trai không?" "Không biết." "Tổng thống đại nhân, sao ngài có thể như vậy chứ? Ngài đến thư kí mình xấu hay đẹp cũng không biết, làm sao quan tâm cấp dưới." cô bức xúc nói, môi đỏ hơi cong lên. Cận Tư Hàn không thể không để công việc trong tay xuống, mắt đen vô cùng chăm chú nhìn cô."Tôi tuyển người để làm việc, không quan hệ với người ngoài." "A! Vậy anh ta đẹp trai không?" "Không biết." Thấy cô rõ ràng đang hứng thú dào dạt, Cận Tư Hàn phát hiện có lẽ không thể lưu lại mấy tên tuổi trẻ tài cao bên cạnh mình nữa. "Ngài thật không có chút thú vị nào hết, có phải có việc gì tôi cũng có thể gọi thư kí của ngài không?" nếu anh đã nhất quyết không chịu nói, vậy cô tự mình tìm hiểu. "Ừ." Nhìn biểu tình không an phận của cô, anh liền đoán ra ngay suy nghĩ trong lòng cô. Chỉ hi vọng cô đừng làm gì quá đáng là được. Mắt đen lại nhìn về phía màn hình vi tính. Anh phát hiện, số lần mình nhíu mi tâm ngày càng nhiều rồi. An Chỉ Manh thích thú gọi điện thoại ngoại tuyến."Tôi muốn một phần trà sữa, một phần tôm bảo, còn muốn một phần đồ uống lạnh." Nói xong, thật lâu vẫn chưa thấy đầu dây bên kia đáp lại, cô lên tiếng hỏi. "Này, có ai không?" "Tút tút tút..." Nhìn điện thoại bị cúp, tâm tình liền phiền muộn. "Alo, nói." Cận Tư Hàn cầm lấy điện thoại, thanh âm nhẹ nhàng. "Tổng Thống tiên sinh, vừa rồi có một cô gái gọi điện tới nói muốn trà sữa, tôm bảo cùng đồ uống lạnh. Là điện thoại gọi tới từ phòng ngài, cái này..." Làm thư ký cho Tổng Thống tiên sinh, ai cũng biết Tổng Thống tiên sinh chính là người cách điện với phụ nữ. Bỗng nhiên truyền tới giọng nữ từ điện thoại phòng tổng thống, còn tùy ý chọn đồ ăn, việc này khiến anh chấn kinh rồi. Nhưng lại vì điện thoại từ phòng tổng thống mà ra, cho nên anh phải gọi điện hỏi xem thực hư thế nào. Cận Tư Hàn quét mắt cô gái đang sầu não một bên, thanh âm bất đắc dĩ, nhưng mắt đen cất giấu sự cưng chiều. "Ừ, đi mua đi, nhưng không được mua đồ uống lạnh. Mua cho cô ấy đồ ăn vặt tốt cho con gái nữa.” "A! Vâng!" Thư ký cúp máy điện thoại, qua năm phút đồng hồ cả người vẫn như đang trên mây. Trong văn phòng của Tổng Thống tiên sinh…. Có……nữ……