Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ

Chương 48 : Không cho phépyêu

. Chương 48: không cho phépyêu "Cái kia... Tôi sẽ không phụ trách." "Ừm, tôi phụ trách." Mắt đen nhàn nhạt ý cười, bàn tay nhẹ nhàng sờ lấy sợi tóc cô nhu thuận. Anh phát hiện, sợi tóc của cô mềm mại mang theo hương vị ngọt dễ ngửi, giống như mùi thơm cơ thể cô hoàn hảo, để cho người ta muốn ngừng mà không được. "Người nào... Ai muốn anh phụ trách." Má phấn đỏ bừng, đầu hơi hơi buông xuống, không nên đem lời nói mập mờ như thế! Rất dễ dàng để cho người ta hiểu sai được không!! "Về sau không cho phép ăn đồ sống lạnh, không cho phép ăn đồ cay, không cho phép ăn thức ăn nhanh, không cho phép ăn đồ ăn vặt." Cận Tư Hàn một loạt không cho phép, để cho An Chỉ Manh có chút trợn mắt hốc mồm."Tôi..." "Không cho phép!" Cô giận rồi."Tôi còn chưa lên tiếng..." Anh lấy tay nhẹ nhàng bóp gương mặt cô trắng nõn, không nhìn tay nhỏ của cô liên tiếp đánh mình."Chuẩn cho cô nói chuyện." An Chỉ Manh có ảo giác mình là sủng vật của anh, lại một lần nữa đẩy anh ra, bàn tay ở trên mặt tác quái. "này, chúng ta không quen, không cần thân thiết như vậy đi!" "Không quen sao? Tôi để cho chúng ta rất - quen -." mắt đen thâm thúy bí hiểm nhìn cô. Cô bị nhìn run rẩy, luôn có loại ảo giác mình muốn bị ăn."Ha ha... Không cần, không quen, rất tốt." Khổ cực muốn lui về sau, thế mà bị giam cầm gắt gao. mặt ai oán nhìn về phía anh."Có thể thả tôi ra trước hay không, đang nói chuyện?" "Như vậy rất tốt." Ôm thân thể cô mềm nhũn, rất dễ chịu, làm sao anh buông tay bỏ ra được. Thấy anh một bộ dáng nghiện tư thế ôm lên, hôm nay giống như anh từ đầu tới đuôi đều rất không bình thường. Vươn tay sờ ở trên trán của anh. "Không có phát sốt! hôm nay anh bị kích thích rồi hả?" Đưa tay bất đắc dĩ cầm bàn tay nhỏ của cô xuống, nhẹ nhàng nắm trong tay, xúc giác mềm nhũn, giống như mình nhẹ nhàng bóp sẽ nát rồi."Muốn ăn hoa quả gì." "Tôi muốn mở điều hòa, tôi muốn ăn uống đồ lạnh." Trời rất nóng sắp 40 độ không mở điều hòa không cho uống đồ lạnh, đây không phải muốn mạng người sao! Cận Tư Hàn không chút nghĩ ngợi cự tuyệt."Không cho phép." "anh dựa vào cái gì không cho phép." "dựa vào cô là vị hôn thê của tôi!" cưỡng ép cô đứng dậy, bàn tay nhẹ nhàng trấn an trái tim cô nóng nảy. An Chỉ Manh phát hiện mình làm sao có thể lặp đi lặp lại vấn đề này dây dưa cùng anh. Đẩy bàn tay của anh ra, đứng dậy leo đến trên giường, đưa lưng về phía anh, không thèm để ý anh. "cô nghỉ ngơi thật tốt, chờ tôi lại đến." Nhìn thấy lưng cô gái nhỏ đối với mình tức giận, nhéo nhéo mi tâm, đi ra ngoài phòng. Thẳng đến nghe thấy không có tiếng bước chân trên hành lang, cô bò dậy. Vụng trộm mở cửa phòng, liền bị người ngăn lại rồi. "An tiểu thư, cô muốn đi đâu?" "Tôi đi nhà xí." ánh mắt dị thường chăm chú nói láo. Nam Giáp mặt không biểu tình nói ra: "An tiểu thư, bên trong có nhà vệ sinh." "Tôi muốn lên hành lang, không được sao?" " An tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài cứ việc nói thẳng, không cần kiếm cớ khác." Nam Giáp nghiêm chỉnh nhìn lấy cô. Bị trực tiếp vạch trần nói dối như vậy, cô cũng dứt khoát ngả bài."Tôi chính là muốn ra ngoài, tổng thống các ngươi không có quyền nhốt tôi. Tôi không phải phạm nhân, tôi muốn đi ra ngoài." khi cô còn muốn thao thao bất tuyệt biểu thị chính mình có nhân quyền, Nam Giáp nhẹ nhàng nói: "An tiểu thư, Tổng Thống tiên sinh nói, cô có thể tùy tiện ra ngoài. Nhưng không ai bán cho cô thứ cô không thể ăn." Cô mới không tin, không ai bán đồ cho mình. mặc đồng phục bệnh nhân, nhanh chóng đi tới thang máy đi ra khỏi bệnh viện, không nhìn hai cái bóng theo sát sau lưng. Nhanh chóng đi vào siêu thị, mua một đống lớn đồ uống lạnh, kem, đồ ăn vặt.