Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ

Chương 42 : Tiểu yêu tinh phiền toái

KHông khí nóng rực lập tức vây quanh hai người. "Chụp chụp..." "Tổng Thống tiên sinh, đá lạnh đến rồi." Thanh âm quản gia bên ngoài cửa khiến anh bỗng nhiên bừng tỉnh. Kéo cô gái qua một bên, chỉ thấy cô vẫn hung hăng cọ xát lên người anh. Cố hết sức đè xuống thân thể khô nóng khó chịu, bàn tay vỗ nhẹ cái mông đang nhô lên cao của cô."Tiểu yêu tinh phiền toái, đợi cô tỉnh lại rồi, xem tôi thu phục cô thế nào." Anh ôm cô ra bồn tắm lớn, dùng khăn tắm che chắn cẩn thận toàn bộ cơ thể cô rồi mới ra ngoài. Quét mắt quản gia đứng trước cửa."Đem đá rắc hết xuống mặt đất." Quản gia dựa theo phân phó đem đá lạnh rắc hết lên đất, trải thành một khoảng lớn."Tổng Thống tiên sinh, tôi giúp ngài trông chừng An tiểu thư, ngài có muốn đi thay quần áo không?” Mắt nhìn quần áo ướt đẫm cùng áo sơ mi còn vương chút máu dính chặt trên người, anh khẽ nhíu mày."Không cần, ông đi xuống đi!" "Tổng Thống tiên sinh, có việc cứ gọi tôi." Lặng lẽ lui xuống, tổng thống mắc bệnh thích sạch sẽ thế mà lại không sạch sẽ rồi... Cận Tư Hàn ôm cô, nằm cùng cô trên chỗ rải đá lạnh. Vừa nằm lên đó liền lạnh cóng đến rùng mình một cái, Cô gái nhỏ nhíu chặt mày. Anh ôm cô, hai cơ thể sưởi ấm lẫn nhau. Thấy cô cứ mãi nhíu mày, anh vươn tay day nhẹ lên trán cô. Không sợ người khác làm phiền. Anh cứ tiếp tục, thẳng đến khi đá đều hóa thành nước, thân nhiệt của cô mới dần hạ xuống. Anh lau khô người cho cô, đặt cô lên trên giường. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh trong lòng, tâm cũng dần dần bình tĩnh lại. Hai người ôm nhau ngủ. Ngoài cửa sổ đêm tối che kín toàn bộ bầu trời, sự tĩnh lặng cũng theo màn đêm mà vây kín xung quanh. "Nóng... Nóng... Nóng..." Tiếng rên rỉ nhỏ vụn đánh thức Cận Tư Hàn, anh mở hai mắt, đột nhiên cơ thể cô nóng bừng lên. Anh lay người cô."Tỉnh, tỉnh..." "Nóng... Nóng..." Tay trắng bực bội quơ lung tung, toàn thân khó chịu. Anh vươn tay lên kiểm tra, trán nóng dọa người. Tâm xiết chặt, nhanh chóng cầm gọi đi. Điện thoại vang lên ba tiếng mới thấy đầu dây trả lời."Tổng Thống tiên sinh, ngài biết mấy giờ rồi không? Một giờ đêm a! Một giờ rồi..." Anh thô bạo cắt ngang lời người kia."Đừng nói nhảm, lập tức lăn tới đây cho tôi." "Này, hơn nửa đêm rồi, anh muốn đòi mạng sao a!" "Mười phút đồng hồ, nhất định phải đến." Không đợi đối phương phản hồi, anh trực tiếp cúp máy điện thoại. Trên tay nhiệt độ nóng hổi, khiến anh lòng nóng như lửa đốt. Nhanh chóng mở cửa, anh rống to xuống lầu dưới."Quản gia, quản gia..." Quản gia mặc vội áo ngủ, chạy lên lầu."Tổng Thống tiên sinh, làm sao vậy?" "Ông đi xem một chút, cô ấy làm sao?" Anh từ nhỏ đến lớn đều rất khỏe mạnh. Chưa từng bị phát sốt. Đối mặt với tình huống hiên tại của cô, tay chân càng thêm luống cuống. Quản gia vội vàng chạy đến gian phòng, tay vừa sờ trán cô, lập tức rút trở về."Tổng Thống tiên sinh, An tiểu thư phát sốt rồi." "Phát sốt? Làm sao đột nhiên lại phát sốt rồi hả?" Cô không phải mới bị cảm nắng? Nóng sao? "Tổng Thống tiên sinh, An tiểu thư hẳn là bị cảm lạnh rồi." Mắt nhìn đá lạnh đều tan thành nước trên mặt đất, kỳ thật ông đã sớm muốn nói cho Tổng Thống tiên sinh, bị cảm nắng không phải cứ muốn làm nó lui xuống là nó lui được. Nằm trên nước đá, ai khỏe mạnh đến đâu cũng sẽ sinh bệnh, đừng nói đến An tiểu thư yêu đuối thế kia. Nhìn An Chỉ Manh càng ngày càng khó chịu, lần đầu tiên anh không biết mình nên làm gì."Hiện tại, làm sao bây giờ?"