Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 43 : Ngớ ngẩn trong tình yêu

"Tổng Thống tiên sinh, vẫn là chờ bác sĩ Tống qua đây xem thử. An tiểu thư không không phải nóng sốt do cảm mạo, cô ấy là vừa bị cảm nắng đến phát sốt, lại nhiễm lạnh đến phát sốt, tôi cũng không biết." Quản gia nhìn An tiểu thư thân nhiệt đang tăng cao, lại nhìn tổng thống tiên sinh ngây ngô luống cuống đứng cạnh giường, không biết nên khóc hay nên cười. Lần đầu ông phát hiện, thì ra tổng thống cũng có lúc không biết nên làm gì. Có lẽ cái này cũng là nóng vội khiến con người ta mất đi lý trí. Tống Húc mở cửa, trực tiếp lao vào phòng."Tổng Thống tiên sinh, ngài có ý gì, hơn nửa đêm rồi đó? Bất luận thứ gì cũng cần kiểm tra theo tiến trình, tôi chỉ là thầy thuốc không phải thần tiên." Miệng lải nhải không ngừng, nhưng người vẫn đi đến cạnh Cận Tư Hàn. Vừa nhận được điện thoại của tổng thống, anh lập tức chạy tới, đúng là quá hiền lành, dễ bị bắt nạt mà. "Bớt nói nhảm, mau xem cô ấy bị phát sốt rồi." Cận Tư Hàn quét mắt đen lạnh lùng nhìn người vừa tới. Tống Húc run lên, lập tức thu hồi sự oán trách của chính mình, nhìn người đang nằm toàn thân nóng lên bất thường. Vừa vươn tay vào sờ thử, cả người đều không tốt rồi."Tổng Thống tiên sinh, các người chăm sóc cô ấy kiểu gì vậy? Rõ ràng gì là cảm nắng nho nhỏ, sao đêm tới lại thành ra sốt cao chứ?” Miệng nói qua, trên tay cũng không nhàn rỗi. Anh móc nhiệt kế, đo đạc. THân nhiệt lên tới 40 độ."Không được, tranh thủ thời gian đưa đi bệnh viện. Cô ấy sốt cao bao lâu rồi?." "Không biết." Nhìn nhiệt kế lên đến 40 độ, Cận Tư Hàn tâm loạn như ma. Tống Húc liếc anh một chút."Ngài chăm sóc cô ấy kiểu gì? KHông phải tôi nói dùng nước đá lau người cho cô ấy sao? Làm sao lại sốt cao?" "Tôi để cô ấy ngâm mình ở trong nước đá, còn cho cô ấy nằm trên đá mấy giờ." Anh không hề nhận ra chính mình có lỗi gì, anh chỉ là muốn cô nhanh chóng hạ thân nhiệt mà thôi.  Tống Húc nghe xong, cả người đều không ổn."Tổng Thống tiên sinh, ngài đối với cô ấy có thâm thù đại hận sao? Tra tấn cô ấy đến vậy, hiện tại tốt rồi. Bị cảm nắng lại phát sốt, rất có thể sẽ gây nên viêm phổi. Nhanh đưa bệnh viện đi!" "Quản gia, nhanh chuẩn bị xe đưa cô ấy tới viện." Anh quay người ôm lấy An Chỉ Manh, bước nhanh đi xuống lâu. Tống Húc nhìn theo bóng lưng của anh, chỉ có thể thở dài. Trong tình yêu quả nhiên đều là ngớ ngẩn a! Tổng thống tiên sinh không gì không làm được, cư nhiên cũng không ngoại lệ. Đêm khuya Xe đua màu xám phi nhanh trên đường cao tốc, thậm chí còn vượt cả đèn đỏ. Nửa giờ sau, người cuối cùng đã tới bệnh viện. Mọi người trực tiếp ân thang máy lên tầng cao nhất, Tống Húc nhanh chóng thay đổi áo khoác trắng. Kiểm tra xong cho cô, đã là chuyện nửa tiếng sau rồi. Xác nhận có dấu hiệu viêm phổi, không thể không tiếp nước cho cô. Mắt nhìn tổng thống tiên sinh theo sát cô từ đầu đến cuối, anh xoa xoa huyệt thái dương."Tổng Thống tiên sinh, ngài về trước đi, tôi ở đây trông coi. Nếu ngài không yên tâm, có thể phái người đến trông coi.” "Không cần, cô ấy lúc nào sẽ tỉnh.?" Mắt đen khóa chặt lên cô gái lúc ngủ cũng không chịu an ổn nằm trên giường bệnh. Trái tim anh có chút đau. "Có lẽ là trưa mai. Nhiệt độ cao đêm nay sẽ giảm." "Có lẽ?" Mắt đen trừng lớn, mang theo ý cảnh cáo nồng đậm."Tôi cần đáp án chắc chắn. » Tống Húc run lên, cảm giác mình bị ép quá rồi. "Ha ha... Yên tâm yên tâm, đêm nay khẳng định hạ sốt." Lặng lẽ lui ra phía sau một bước, rất sợ Tổng Thống tiên sinh lên cơn giận dữ phóng hỏa đốt anh.