Tòng thiện
Chương 23 : đồ ngốc.
Một tu sĩ Phi Hồng môn đang bay cao nhất ở phía trước, chỉ còn một tíc tắc nữa thôi là sẽ sống sót thoát khỏi đây lập tức bị tia sáng lạnh lẽo chém đứt lìa đầu, máu tươi phun ra bắn đầy lên mặt Tần Xuyên vốn dĩ đang được hắn cắp ở nách. Tần Xuyên rơi thẳng từ trên cao xuống, các đệ tử Phi Hồng môn khác đang bò trên thang lo cho mình còn không xong hơi sức đâu lo cho cậu ta, khoảnh khắc cậu ta sắp rơi xuống gần chỗ Tô Trúc Y, Tô Trúc Y bắt gặp đôi mắt của Tần Xuyên.
Cậu ta cũng nhìn lại nàng.
Cứu Tần Xuyên, thì có thể tranh thủ giành được hảo cảm của Lạc Anh, bọn họ muốn ra ngoài, chỉ có thể dựa vào Lạc Anh mà thôi!
Chỉ trong có vài giây ngắn ngủi thoáng qua, mà đã có vô số suy nghĩ xoay vần trong đầu Tô Trúc Y, đúng vào lúc Tần Xuyên rơi xuống sát bên cạnh mình, nàng liền vung cuốc lên ngoắc giữ lấy thân hình cậu ta, vì Tần Xuyên nặng hơn nàng khá nhiều, nên lực kéo xuống cũng rất mạnh, khiến Tô Trúc Y cũng bị kéo rơi xuống mấy bậc thang liền, nàng chỉ còn cách bám tay vào bậc thang bằng sương lạnh, tay trái lập tức bị trầy xước, máu thịt be bét!
Cũng chính trong khoảnh khắc ấy, Tô Trúc Y phát hiện ra Lạc Anh không hề do dự đã chặt đứt cánh tay trái của mình, toàn bộ cánh tay rơi xuống đống quần áo trở thành tế phẩm, dần dần biến mất không nhìn thấy dấu vết.
Sau đó cả người nàng ta bay vọt lên không trung, thanh Tiềm Long kiếm trong tay vung lên, một con rồng cực lớn màu trắng bạc gào thét bay lên từ dưới mặt đất, nó vừa gầm lên, thì bảy bóng đen đang vây xung quanh đám đệ tử của Phi Hồng môn bị kiếm quang chém nát vụn, sức mạnh cực đại của con rồng bạc khi bay lên cũng đồng thời khiến bọn họ bị ảnh hưởng, đánh văng tất cả ra khỏi phong ấn.
Tô Trúc Y và Tần Xuyên cũng bay ra theo, cuối cùng nàng đã nhìn thấy luồng ánh sáng màu xanh xám nhàn nhàn trên đỉnh đầu rồi.
Bên ngoài, trời đã sáng.
Hình như mặt trời đang rải nắng, khiến cơ thể như được bao quanh bởi cảm giác ấm áp dịu nhẹ, nàng cúi đầu, rõ ràng là đã không còn nhìn thấy đáy vực sâu hun hút nữa, nhưng lại giống như nhìn thấy một nữ tu chỉ còn lại một tay toàn thân thấm đẫm máu tươi, đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn trời.
Thì ra, trên đời này thật sự có những người như thế.
Không để tâm đến chuyện sống chết của bản thân, chỉ một mực nghĩ đến chuyện cứu người.
Rất tốt. Tô Trúc Y nhếch miệng cười khẩy.
Nên có thật nhiều những kẻ ngu ngốc như vậy, có thế thì cơ hội sống của nàng mới lớn hơn được.
Tô Trúc Y mỉm cười sung sướng, nhưng đúng vào lúc này, một tiếng thét chói tai truyền đến từ dưới lòng đất, âm thanh này khiến con rồng bạc của Lạc Anh chấn động đến mức gần như bị nghiền nát, cũng khiến nàng ta phun ra một búng máu tươi, lục phủ ngũ tạng dường như đảo lộn, một con rồng lửa màu đen chui lên từ dưới đất, thò móng vuốt hung dữ về phía nàng ta.
Con rồng lửa nóng phừng phừng, như thể muốn thiêu cạn máu thịt trong người nàng. Khoảnh khắc con rồng lửa ấy sắp nuốt chửng Tô Trúc Y, thì Trục tâm chú vẫn luôn im lặng trước ngực nàng lại bỗng nhiên hoạt động!
Một mảng màu xanh lục đậm của kiếm ý Tùng Phong, đâm thẳng về phía con rồng lửa màu đen. Đúng vào khoảnh khắc va chạm với kiếm ý, con rồng lửa hơi khựng lại, sau đó liên tục phát ra những tiếng gầm rú cực lớn, Tô Trúc Y hoàn toàn không thể gắng gượng thêm được nữa, thân thể rơi xuống như một con diều đứt dây. Nhưng khóe mắt nàng vẫn kịp liếc nhìn thấy con rồng bạc sắp vỡ vụn kia, đang dùng đầu của mình để đỡ lấy Tần Xuyên.
Trước khi tan ra, nó dùng hết sức lực cuối cùng của mình, hất Tần Xuyên ra khỏi vực thẳm, xuyên qua cả phong ấn.
Tiểu tam dương được cứu rồi ư…
Tô Trúc Y ngửa mặt nhìn trời, thấy Tần Xuyên bay ra ngoài phong ấn, thẳng về phía luồng ánh sáng ấm áp, còn nàng, lại một lần nữa rơi xuống đáy vực sâu dưới lòng đất. Những bóng ma của ma tu bị con rồng đánh cho tan tác lại bắt đầu tụ lại, che kín hết ánh sáng trên đầu nàng.
Những giây phút cuối cùng, Lạc Anh đã kịp cứu được một người.
Nàng đột nhiên nhớ đến rất nhiều năm trước, lúc Tần Giang Lan chỉ có thể cứu được một người, hắn đã cứu Tô Tinh Huân đi. Lần đó là do nàng chủ động đề nghị, quá trình tuy khác biệt, nhưng kết quả, thì lại như nhau.
Nàng là người bị bỏ rơi.
Ngay từ đầu bị mẹ ruột bỏ rơi, nên đã định sẵn cả cuộc đời này của nàng đều bị người ta bỏ rơi ư?
Tô Trúc Y cảm thấy đầu óc xây xẩm choáng váng.
Trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến những chuyện linh tinh tầm phào ấy, cho dù bị người trong toàn thiên hạ bỏ rơi, nàng cũng có thể quật cường sống tiếp, có lẽ là do bị những oán khí kia ảnh hưởng đến tâm lý cũng nên, nàng tự nhủ, nếu không phải thế, thì sao nàng có thể vì chút chuyện vặt vãnh này mà liên tưởng nhiều như vậy, thậm chí nhớ đến cả khuôn mặt của Tần Giang Lan.
Cũng là rơi từ trên cao xuống.
Nàng chợt nhớ lại lúc ấy, Tần Giang Lan vững vàng che chở, bảo vệ cho nàng.
Trong suốt sáu trăm năm, nàng từng ngây thơ cho rằng người thay đổi chỉ có một mình hắn, còn nàng thì không…
Ha ha ha…
Đúng là nàng không muốn thừa nhận rằng, ả ma nữ không có trái tim máu lạnh vô tình như mình, thật ra cũng đã từng có lúc trái tim rung động.
Vào khoảnh khắc sắp rơi xuống đất, Tô Trúc Y cảm thấy mình được một bàn tay đón lấy, sau đó nàng và người đỡ mình cùng nhau lăn lông lốc, rồi rơi thẳng xuống dòng nước lạnh buốt, cũng đúng lúc ấy, giữa con suối xuất hiện một dòng nước xoáy, kéo tuột nàng và Lạc Anh xuống.
Được một cánh tay ôm chặt bảo vệ, Tô Trúc Y không thấy lạnh lắm, nàng chỉ cảm thấy nặng nề choáng váng, thật sự không thể gắng gượng được thêm nữa, cuối cùng hai mắt tối sầm, ngất đi luôn.
…
Ở Chân Linh giới.
Tần Giang Lan đang đứng trước một cái giá sách cực lớn đặt trên nền đất.
Chàng đang đọc một quyển sách bằng thẻ ngọc, điên cuồng tiếp thu những thông tin của Chân Linh giới, bù lại những kiến thức trước đây chàng không biết.
Trong thiên hạ có vô số thế giới lớn nhỏ khác nhau, sau khi tu sĩ độ kiếp phi thăng xong, sẽ đi tới những nơi có linh khí dồi dào hơn, Chân Linh giới là thế giới chàng vốn đang ở. Vì bước ra khỏi một thế giới nhỏ bé ban đầu, và đặt chân vào một thế giới mới rộng lớn hơn, nên các tu sĩ đều sẽ giống như chàng ngộ ra rằng sẽ còn có những thế giới khác dưới bầu trời này, và trận pháp triệu gọi dị giới cũng sẽ bị một nguồn sức mạnh khổng lồ có thể đi qua được các thế giới khác mài mòn.
Khi ấy tầm hiểu biết Tần Giang Lan không sâu, giờ chàng mới thấy may mắn khi người được triệu gọi là bộ xương bé chứ không phải là Tô Trúc Y.
Vì nếu người được gọi thật sự là Tô Trúc Y, thì nàng căn bản không thể chịu được áp lực khi đi xuyên qua thế giới khác, cũng tức là, nếu chàng thật sự gọi Tô Trúc Y tới đây, thì cũng chỉ có thể là một cái xác. Chàng đã tra tìm rất nhiều những cổ tịch liên quan đến triệu gọi dị giới, đều không đọc thấy ở đâu có ghi chép về việc làm thế nào để gửi trả sinh vật được triệu gọi trở về nơi ban đầu.
Lúc Tần Giang Lan đọc sách, thì bộ xương bé ngồi ở dưới chân chàng, dựa lưng vào giá sách.
Bàn tay toàn xương của thằng bé cũng cầm những quyển sách giấy vàng ố lên, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay khẽ khàng nhón một góc sách, động tác cẩn thận nhẹ nhàng lật sang trang khác.
Tuy rằng rất chán, nhưng nó không hề làm phiền đến Tần Giang Lan.
Vì nó biết rằng, Tần Giang Lan đang tìm cách tìm được tiểu tỷ tỷ trong những cuốn sách kia.
Một tay bộ xương bé chống cằm, một tay lật sách, đọc mãi đọc mãi, đột nhiên nó ngoái đầu lại nhìn Tần Giang Lan, nó phát hiện sắc mặt Tần Giang Lan có hơi tái, một tay ôm vị trí trước ngực, lông mày nhíu chặt, giữa hai đầu lông mày nhuốm đầy vẻ lo lắng.
“Tiểu thúc thúc, thúc làm sao thế?”.
Trục tâm chú lại động rồi. Tô Trúc Y nàng ấy…
Rốt cuộc nàng đang làm gì thế, nhanh như vậy đã lại đặt bản thân vào chốn nguy hiểm rồi, khiến cho kiếm ý Tùng Phong của chàng lại một lần nữa kích động. Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trả bộ xương bé về với nàng đây? Rất ít người có thể thi triển được loại trận pháp triệu gọi dị giới này, chàng đã mang những thứ tìm được trong những cuốn sách cổ, đi hỏi một vài nhân vật học nhiều hiểu rộng nhưng cũng không nhận được câu trả lời, mà Tần Giang Lan lúc ba trăm tuổi thì tu vi mới chỉ ở mức sơ khai, ở thế giới này vốn dĩ đã rất nghịch thiên rồi, ở Chân Linh giới chàng chỉ có thể được coi là một người bình thường, nên tạm thời không thể trao đổi cùng những tu sĩ cấp cao được.
Tần Giang Lan khẽ đặt tay lên vị trí trái tim, đốt ngón tay thon dài của chàng, nhẹ nhàng ấn xuống, rất lâu sau mới bỏ ra, sau đó duỗi tay cầm lấy quyển sách thẻ ngọc bên cạnh. Trên thực tế những thứ ghi chép trong cổ tịch ở đây đều chẳng có ích mấy, toàn là mấy thứ như lịch sử, truyền kỳ, truyền thuyết về giới Tu Chân, chẳng có công pháp tu luyện hay phương thuốc đan dược quý giá nào, vì thế giá cả cũng không quá đắt. Nhưng sách thẻ ngọc Tần Giang Lan đọc quá nhiều, lại nuôi thêm cả bộ xương bé, thế nên gần đây có phần hơi giật gấu vá vai.
Trên người giờ vẫn còn ba viên linh thạch.
Không biết có phải do dạo này bộ xương bé ăn ít đi không, mà Tần Giang Lan cảm thấy xương cốt của nó không còn phát sáng như hồi đầu nữa.
Trước đây chàng từng là sư tôn của Vân Tiêu tông, chưa từng trải qua việc thiếu thốn bất cứ tài nguyên tu luyện nào bao giờ, pháp bảo trên người chẳng có món nào là không phải tiên phẩm cả, nhưng chàng của bây giờ, quần áo mặc trên người tầm thường, ngay cả linh thạch cũng rất ít. Cánh môi mỏng hơi mím lại, trong lòng chàng hạ quyết tâm sau khi ra khỏi đây phải nghĩ cách kiếm linh thạch.
Ở Chân Linh giới, cách kiếm linh thạch nhanh chóng nhất mà chàng có thể làm được lúc này, có lẽ là lên lôi đài tham gia tỉ võ chăng? Thả quyển sách thẻ ngọc trong tay xuống, Tần Giang Lan quyết định để bộ xương bé chui vào trong túi linh thú, chỉ nghe thấy thằng bé nói bằng giọng giòn tan: “Tiểu thúc thúc, cháu, cháu cảm thấy hình như mình không được ổn lắm.”
Thực ra, mấy ngày trước nó đã cảm thấy bản thân có gì đó không ổn rồi, nhưng thấy tiểu thúc thúc cứ đọc sách miết, nên nó tự giác không làm phiền thúc ấy.
Nhưng đến lúc này, cái cảm giác kỳ lạ ấy khiến nó thấy hơi sợ, bất giác chủ động thò tay ra, các đốt ngón tay túm chặt lấy vạt dưới áo bào của Tần Giang Lan.
Bàn tay còn lại của nó lần sờ mấy cái xương sườn của mình, sờ hết cái xương này đến cái xương kia, vừa sờ vừa hỏi: “Tiểu thúc thúc, liệu có phải cháu, sắp biến mất không?”.
Nó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần Giang Lan bằng hai hốc mắt đen ngòm của mình, “Cháu cũng sẽ đi theo gió ạ?”.
Đột nhiên Tần Giang Lan phát hiện ra, thân thể của bộ xương bé đang dần dần trở nên trong suốt. Dưới chân nó có một vầng sáng tròn mờ mờ, giống hệt luồng ánh sáng lúc nó vừa mới tới đây.
Chẳng trách trong cổ tịch không ghi lại bất cứ điều gì liên quan đến cách gửi các sinh linh dị giới trở về nơi ban đầu!
Là vì không cần bất cứ cách nào cả, những sinh linh thuộc về dị giới cuối cùng sẽ quay về dị giới, mỗi lần triệu gọi đều hao tổn một lượng lớn tài nguyên và tâm huyết, sau khi triệu gọi hết lần này đến lần khác thì không bao lâu sinh linh đó sẽ biến mất, vì thế đối với nhiều người mà nói cách thức triệu gọi dị giới đều là lợi bất cập hại, rốt cuộc đều từ bỏ, trở thành một trận pháp không cần thiết.
Hiện giờ, bộ xương bé phải quay về rồi.
Rõ ràng chỉ là hai hốc mắt đen ngòm, nhưng Tần Giang Lan lại nhìn ra được nỗi sợ trong đó, vốn dĩ chàng còn nhiều điều muốn truyền đạt cho bộ xương bé, nhưng lúc này lại mềm lòng, chàng xoa đầu nó, an ủi: “Đừng sợ, ngươi phải quay về bên cạnh tiểu tỷ tỷ, bảo vệ chu đáo cho nàng ấy biết không?”.
Bộ xương bé gật đầu lia lại, rồi trong nháy mắt, thân thể thằng bé hóa thành hư vô, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tần Giang Lan giật sợi dây buộc trên tóc mình xuống, quấn luôn lên cánh tay bộ xương bé, thoáng chốc, tất cả đã hoàn toàn biến mất, đi cùng với thằng bé, còn có sợi dây buộc tóc màu xanh lục của Tần Giang Lan.
Không còn dây buộc, mái tóc đen mượt của chàng xõa xuống như thác đổ, một Tần Giang Lan xưa nay tóc tai chải buộc gọn gàng, lạnh lùng cao quý, thì nay giờ, vẻ mặt dưới mái tóc dài xõa rủ xuống, dường như trở nên nhu hòa đi rất nhiều.
Chàng nhìn nơi bộ xương bé vừa biến mất, trong mắt như tràn ngập ánh trăng trong trẻo, nổi sóng mênh mang.
Khóe miệng Tần Giang Lan nhếch lên nở nụ cười nhạt, cho dù ngược dòng thời gian ngàn năm, cách trở chân trời góc bể, bọn họ vẫn có mối liên hệ như ngày nào.
Thời gian quá gấp gáp, những món đồ đáng giá một chút trên người chàng đều mang ra đổi linh thạch để nuôi bộ xương bé mất rồi, chỉ còn lại sợi dây buộc tóc ấy, đã là thứ chàng mang theo người, thì cũng là pháp bảo. Chàng nhắm mắt, cắt đứt liên hệ tinh thần với pháp bảo, đợi tới khi đến được tay Tô Trúc Y, thì sợi dây ấy sẽ là vật vô chủ, nàng hoàn toàn có thể sử dụng nó.
Sợi dây đó có hơi thở của chàng, tiểu yêu nữ, nàng sẽ cảm nhận được nó đúng không?
Nhưng sau một thoáng, nụ cười của Tần Giang Lan đột nhiên cứng đờ, Ngộ nhi trước giờ toàn gọi chàng là thúc thúc, chàng chưa từng nói với Ngộ nhi tên của mình! Nếu nàng ấy thực sự không cảm nhận được hơi thở của chàng, vậy há chẳng phải không biết chàng, không biết chàng vẫn còn ở đây sao!
Nàng sẽ cảm nhận được đúng không?
Nhưng nàng là người không tim không phổi.
Nàng không có tình cảm, cũng chưa từng yêu ai.
Lông mày Tần Giang Lan nhăn tít cả lại, chàng nhìn từng chồng từng chồng sách thẻ ngọc trước mặt, trong lòng tràn đầy phiền muộn, vị sư tôn cao quý tột bậc, giờ phút này đang lo lắng khẩn trương nhìn đống sách thẻ ngọc đếm từng quyển từng quyển một, “Cảm nhận được, không cảm nhận được, cảm nhận được, không cảm nhận được…”
Sau khi đếm hồi lâu, chàng không nhịn được, bật cười.
Luôn có một người như vậy, một người khiến tâm trí chàng rối loạn.
Kiếp trước không vượt qua được, kiếp này, lại càng không vượt qua được.
Chàng chẳng thể nào thành tiên được.
Chỉ có thể làm tục nhân thôi.
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
84 chương
13 chương
161 chương
694 chương
85 chương
171 chương