Tòng thiện

Chương 22 : lấy độc trị độc.

Biến cố xảy ra quá đột ngột khiến ai nấy đều sững sờ, nhưng khiến tất cả ngạc nhiên hơn là, Lạc Anh cầm kiếm chặt tay, nhưng cánh tay của của Thần Thiên về cơ bản không hề có chút thương tổn nào, ngược lại thanh kiếm của Lạc Anh lại giống như bị xoắn lại. “Tay của ta…” Thần Thiên ngây người nhìn cánh tay của mình, sau đó rú lên thảm thiết. Vô ích thôi, giờ phút này bọn họ đang ở dưới lòng đất, ở trong địa bàn của kiếm Long Tuyền, mà Thần Thiên lại bị đóng dấu của tế phẩm, căn bản chỉ có con đường chết. Tô Trúc Y cúi đầu, bên ngoài thì tỏ vẻ như rất hoang mang sợ hãi, nhưng trong đầu thì suy nghĩ rất lung. Kiếm Long Tuyền là ác kiếm, phải dùng tế phẩm để thỏa mãn nó, nhưng nó lại là kiếm, nên cũng có yêu cầu riêng đối với tế phẩm, thứ nó thích sợ rằng chính là kiếm tu, thứ nó khao khát muốn được thôn tính có lẽ là kiếm ý. Cảnh giới kiếm đạo của Lạc Anh cao như vậy, nếu như nàng ta lấy thân mình tế kiếm, thì rất có thể sẽ khiến kiếm Long Tuyền tạm thời dừng lại, như thế, những người khác cũng có cơ hội sống sót ra khỏi đây. Kiếp trước, Lạc Anh lấy thân nuôi kiếm, đổi lại sự an toàn cho đệ tử của Phi Hồng môn, Thanh Hà biết được chân tướng về cái chết của Lạc Anh, vì thế đã tiêu diệt toàn bộ Phi Hồng môn, đúng rồi, những người bị hắn giết sau này, có lẽ nào là những người đã từng chịu ơn huệ của Lạc Anh không? Những người đã nhận được sự giúp đỡ của Lạc Anh thật sự quá nhiều, cũng không phải tất cả những người từng nhận sự giúp đỡ của nàng ta đều sẽ lớn tiếng nói ra, vì thế lúc này chẳng có ai là bận tâm đến điều đó, giờ xâu chuỗi lại với nhau, Tô Trúc Y cảm thấy phán đoán của bản thân khá đáng tin, nghĩ đến đây nàng lập tức cảm thấy chán hẳn đi. Nếu lần này Lạc Anh dùng thân mình để tế kiếm, nàng chạy thoát cùng với mọi người, thì sau này nhất định sẽ bị gã Thanh Hà kia truy sát đến tận chân trời góc bể, mẹ kiếp, thật đúng là khiến người ta khó nghĩ. Nhưng đúng vào lúc Tô Trúc Y đang mải suy tính về vấn đề này, thì bên phía các tu sĩ của Phi Hồng môn xảy ra chuyện. Chỉ nghe thấy gã Thần Thiên kia liên tục rú lên thảm thiết, tiếng rú mang theo sự đau đớn cùng cực, giống như đang bị lăng trì vậy. Hắn la hét kinh khủng quá, khiến các tu sĩ Phi Hồng môn khác cũng hãi theo, tiếng khóc lóc vang lên không ngớt… Đám tiểu bối phe chính đạo đang vừa sốc vừa sợ, không chịu nổi chút gió táp mưa sa, lúc gặp nguy hiểm chỉ biết kêu gào khóc lóc thì có tác dụng gì chứ? Tô Trúc Y cười lạnh trong lòng, nàng rất bình tĩnh, không hoảng không loạn ngẩng đầu liếc nhìn một cái, thấy gã Thần Thiên kia đã hóa thành một vũng máu, bên trong vũng máu còn lẫn một chút gì đó nhỏ vụn, giống như là gỉ sắt. Chỉ là trong nháy mắt, một người còn đang sống sờ sờ biến thành một vũng máu, chỉ để lại bộ quần áo của đệ tử màu đỏ trắng phủ trên nền đất, đã khiến cho đệ tử của Phi Hồng môn hồn siêu phách tán, mặt kẻ nào kẻ nấy trắng bệch như giấy, lảo đà lảo đảo chạy về phía Lạc Anh. “Lạc tiền bối, sao lại như vậy?”. “Lạc tiền bối cứu mạng với, sư huynh chết rồi, liệu có phải ta cũng sẽ chết không!” Khuôn mặt của Lưu Chân đã không còn vẻ kiêu ngạo lúc trước nữa, nước mắt đầm đìa, thần sắc hoảng loạn, cứ chốc chốc cơ thể lại run lên lẩy bẩy. Lạc Anh chậm rãi đứng dậy, gương mặt nàng ta vẫn không hề có chút cảm xúc nào, chỉ nói: “Trước tiên phải tìm được vị trí thật sự của kiếm Long Tuyền đã.” Sát khí của kiếm Long Tuyền đã khiến phong ấn nứt ra một khe nhỏ, mà giờ bọn họ đang thực sự nằm trong phong ấn, cũng tức là khi đó họ đã rơi xuống từ chính khe nứt ấy, hiện tại, chỉ có thể tìm ra được khe nứt, rồi mới nghĩ đến việc bay ra khỏi đây. Khe nứt ấy, nhất định rất gần vị trí của kiếm Long Tuyền. Lạc Anh cầm kiếm tiếp tục bước về phía trước thuận theo hướng nước chạy, đám đệ tử của Phi Hồng môn vội vã bám sát phía sau nàng ta, bọn họ vẫn còn niệm tình đồng môn lắm, một người dìu đỡ Lưu Chân đang run lẩy bẩy đứng dậy, một người khác thì cõng Tần Xuyên bị thương không thể cử động được, còn về phần gã Thần Thiên vừa chết kia, thì không một ai dám liếc nhìn đến lấy một cái. Đợi bọn họ đi được một quãng xa rồi, Tô Trúc Y liền lần mò tới chỗ vũng máu, lấy cây cuốc khều cái túi đựng đồ trong đống quần áo của Thần Thiên ra. Kiếm Long Tuyền ăn tế phẩm chỉ ăn thịt người, nhưng lại không hề chạm vào đồ trên người của gã Thần Thiên này, Tô Trúc Y thuộc kiểu cao thủ không bằng tranh thủ, hiện giờ nàng nghèo rớt mùng tơi căn bản chẳng có chút tài nguyên tu luyện nào, nên đương nhiên nhặt được tí nào hay tí ấy. Bên trong cái túi có tầm mười mấy viên linh thạch, cùng vài món pháp bảo cấp thấp, so ra thì đáng tiền hơn tên đệ tử trước đó. Còn về mấy viên đá màu sắc sặc sỡ vừa được nói đến thì lại chẳng có viên nào ở trên người gã Thần Thiên này cả, có lẽ tất cả đều ở trong tay Lưu Chân rồi, vậy mà ả nữ tu đó từ đầu cuối không hề lôi số đá đó ra cho mọi người xem, cứ nói ả ta gan chuột nhắt, nhưng về mặt này thì bình tĩnh thản nhiên lắm. Tô Trúc Y nhét cả cái túi của gã Thần Thiên vào trong cái túi của mình, sau đó lon ton chạy đuổi theo đoàn người. Bọn họ đi men theo dòng nước tròn ba canh giờ, rõ ràng là từ đầu đến giờ vẫn đi theo hướng nước chảy, nhưng đến cuối cùng lại quay trở lại vị trí ban đầu. Lúc Lưu Chân của Phi Hồng môn nhìn thấy đống quần áo của gã Thần Thiên kia lại được một phen hốt hoảng chân tay run rẩy, mặt mũi các tu sĩ khác trông cũng rất nghiêm trọng, Tô Trúc Y theo sau đảo mắt nhìn một vòng, trong đầu lập tức đã có tính toán riêng. Cái tên của kiếm Long Tuyền bắt nguồn từ câu tiềm long tại uyên, bản thân nó cũng là một thanh kiếm hàn băng. Còn phương pháp rèn thanh Tiềm Long của Lạc Anh giống với phương pháp của thanh Long Tuyền, nên kiếm của nàng ta tự bản thân nó đã mang theo sương lạnh, người bình thường rất khó khống chế. Tương tự như thế, nếu năm xưa thanh Long Tuyền kiếm không dùng quá nhiều mạng người tuẫn táng theo đến vậy, thì nó cũng chỉ là một thanh kiếm sương lạnh mà thôi, nhưng sư phụ đúc kiếm, đầu tiên là bắt toàn tộc nhảy vào lò rèn để tuẫn táng, sau đó chính mình cũng lao vào để tế kiếm, thanh kiếm ngày ấy đã giết bao nhiêu sinh linh như thế, nên sát khí của nó cũng vô cùng đáng sợ, oán khí tích tụ lại thành tà hỏa, có thể biến sương lạnh thành nước. (Tiềm long tại uyên có nghĩa một con rồng to lớn mạnh mẽ nhưng không gặp thời phải ẩn mình dưới đáy nước sâu.) Đây chính là lý do khiến thanh Long Tuyền bị trấn áp dưới chân núi Bảy Cô trở nên nóng bỏng người, nhưng xung quanh lại có rất nhiều những con suối lạnh như băng. Những con suối này, thật ra chính là kiếm ý của thanh Long Tuyền, nó cũng giống như là lớp sương lạnh bao phủ khắp toàn bộ thanh Tiềm Long vậy, bọn họ đi theo dòng nước chảy, chẳng phải đi một vòng quanh thanh Long Tuyền hay sao, nên cuối cùng đương nhiên là sẽ quay lại vị trí ban đầu rồi. Vì thế cũng chẳng cần phải tìm kiếm xa xôi làm gì. Thanh kiếm đó đang bị bọn họ giẫm dưới chân đây. Thần Thiên là tế phẩm, vị trí hắn ta chết, có lẽ là tâm kiếm Long Tuyền, cũng chính là nơi sát khí nồng đượm nhất, cũng tức là, khe hở trong phong ấn khiến kiếm Long Tuyền thoát ra đoán chừng là ở đây. Thứ phong ấn là kiếm, không phải người. Từ vị trí mà gã Thần Thiên đó chết, nếu bọn họ bay thẳng lên chưa biết chừng có thể thăng thiên, tuy nhiên cũng từ đây vấn đề xuất hiện, lúc mọi người rơi xuống linh khí trên người cũng bị hơi nóng ngùn ngụt nuốt chửng, không còn đủ để có thể tự mình bay lên được nữa, bay bằng pháp bảo cũng không thể, cho dù dùng đan dược để hồi phục linh khí, thì luồng sóng nhiệt cách mặt đất ba thước kia sẽ lập tức trào lên cuốn sạch. Tương tự thế, nếu bọn họ ngã từ trên xuống, cho dù da thịt trên cơ thể không bị đánh dấu, thì cũng sẽ bị kiếm Long Tuyền ngầm cho là tế phẩm, mỡ đến miệng còn định bay chắc? Chỉ sợ là không đơn giản rồi. Trong lúc Tô Trúc Y đang mải nghĩ ngợi, thì Lạc Anh đã đi tới chỗ Thần Thiên vừa chết. nàng ta giẫm thẳng lên đống quần áo của hắn, sau đó đứng yên bất động, trên mặt không chút cảm xúc, ngay cả lông mày cũng tuyệt nhiên không nhíu lấy một cái. Các tu sĩ của Phi Hồng môn ngay cả liếc nhìn cũng không dám, Lạc Anh trong bộ váy áo màu trắng lặng lẽ đứng đó. Nàng ta trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên tay cầm kiếm vung lên, trái tim Tô Trúc Y thót một cái, lẽ nào Lạc Anh tuy nhìn ra được vị trí đó không ổn, nhưng lại khác với phương hướng trong suy nghĩ của mình, nên định tấn công chỗ đó, muốn chặt đứt sát khí của kiếm Long Tuyền ư? Không được, như vậy há không phải chữa lợn lành thành lợn què sao, nàng ta sẽ làm cho vết nứt trở nên to hơn, thậm chí phá vỡ luôn cả phong ấn mất! Trong lòng Tô Trúc Y nóng như có lửa đốt, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt Tô Trúc Y trợn tròn, vì bị cảnh tượng trước mặt làm cho khiếp sợ. Thanh kiếm của Lạc Anh không chém xuống bộ quần áo, mà chém thẳng xuống cánh tay mình. Máu tươi bắn ra từ cánh tay nàng ta, chảy men theo lưỡi thanh Tiềm Long, từ từ thấm vào bộ quần áo. Hiến tế! Lạc Anh thực sự đang hiến tế, nàng ta dùng máu của chính mình để nuôi kiếm Long Tuyền! sau khi Lạc Anh dùng máu nuôi kiếm, tay phải nàng ta lại vung kiếm lên, từng luồng từng luồng sương lạnh ngưng kết lại trong không khí thành một thực thể, xếp chồng lên nhau, tạo thành từng bậc thang một. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, nhưng cánh môi lại đỏ rực, đúng lúc này nàng ta quát lên rất khẽ, trong giọng nói có hơi khàn: “Lên đi.” Tô Trúc Y lập tức hiểu được ý của Lạc Anh. Nàng nhanh nhanh chóng chóng giẫm lên cái thang được tạo bởi sương lạnh từ kiếm ý của Lạc Anh, những bậc thang này rất cao, cơ thể nàng bé nhỏ chân lại ngắn, nên lúc trèo lên có chút khó khăn, chỉ có thể bám cây cuốc lên mặt bậc thang kiếm ý, sau đó mượn lực đu lên, tiếp tục trèo lên trên… Nhìn thấy động tác của Tô Trúc Y, cuối cùng đám tu sĩ của Phi Hồng môn cũng tỉnh táo lại, bọn họ người nào người nấy đều cao to khỏe mạnh, tu vi cũng lớn hơn nàng, cho dù hiện giờ không thể dùng được linh khí, nhưng động tác cũng nhanh nhẹn hơn Tô Trúc Y nhiều. Chỉ loáng cái đã có vài người vượt qua nàng, giẫm lên kiếm ý của thanh phi kiếm lao như bay về phía trước. Tô Trúc Y cũng bị Lưu Chân giẫm lên vai, coi nàng như một hòn đá kê chân, bước liền mấy bước. Tuy rất cáu, nhưng giờ không phải lúc để báo thù, thấy chiếc thang bằng băng sắp tan chảy, nàng không dám ngừng lại, nhanh chóng vung cây cuốc lên tiếp tục bò. Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, chẳng ai có tâm trí đâu mà đi quan tâm đến thằng bé gãy tay gãy chân, không nhúc nhích gì được như Tần Xuyên. Tần Xuyên nằm trên đất không động đậy, cậu ta ngước đầu, ngây ra nhìn đám sư huynh sư tỷ của mình leo càng lúc càng cao, cho đến khi chỉ còn lại một chấm trắng nhỏ xíu, thấy tiểu sư phụ treo mình lơ lửng lưng chừng thang, những cũng vẫn gắng sức trèo tiếp. Đợi cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng người ở nơi cao nhất nữa, Tần Xuyên mới bò lết từng chút từng chút một đến gần Lạc Anh, cậu ta hỏi, “Tiền bối, con có thể giúp gì cho người được không? Hình như máu của con cũng rất mạnh.” Nhìn Lạc Anh chảy quá nhiều máu, khiến sắc mặt trắng bệch như giấy, Tần Xuyên chậm chạp di chuyển cái chân gãy của mình, rồi đập một cái thật mạnh lên miệng vết thương đã ngừng chảy máu của mình, để cho máu tươi chảy xuống đống quần áo. Lạc Anh từ đầu đến giờ vẫn không có phản ứng gì lúc này hơi cúi đầu xuống, lặng lẽ nhìn Tần Xuyên. Ánh mắt của nàng ta lạnh lùng thăm thẳm, mặc dù lúc này vẫn ẩn chứa tuyết lạnh ngày xuân, nhưng đã không còn buốt giá như lúc trước nữa. Sau đó nàng ta khẽ dậm chân, một tay túm lấy Tần Xuyên rồi quăng luôn cậu ta lên trên cao, đồng thời, lạnh lùng nói: “Mang theo nó, nếu không ta sẽ thu lại kiếm ý.” Hiện giờ tất cả đang nhờ vào kiếm ý của Lạc Anh để bò lên trên, một khi Lạc Anh thu lại kiếm ý, thì tất cả sẽ rơi xuống dưới, nên lời vừa dứt, một tu sĩ Phi Hồng môn ngay gần Tần Xuyên lập tức túm lấy cậu ta, hắn cảm thấy chiếc thang dưới chân hình như chắc chắn hơn hẳn, lập tức sung sướng phát điên, cảm thấy bản thân đã túm chuẩn rồi. Nhưng đúng vào lúc khi mọi người đã nhìn thấy ánh sáng le lói trên bầu trời, thì đột nhiên, ở hai vách núi trái phải xuất hiện một vài bóng đen. “Nếu đã đến rồi, thì đừng đi.” “Ở lại cùng với ta đi a…” Trên trời xuất hiện bảy bóng người, mà bảy người này, bốn nữ ba nam nhìn không hề giống một thực thể chút nào, mà giống như ảo ảnh đang bay trên trời vậy, nhìn thần thái cử chỉ của họ, thêm nữa trên người còn mang sát khí, chắc chắn là ma tu không còn nghi ngờ gì nữa. Thất tiên nữ cái gì chứ, rõ ràng là bảy ma tu sát khí bừng bừng thì có, lấy ác kiềm ác, lấy độc trị độc.