Tòng thiện
Chương 15 : ở trong gió.
“Đúng vậy.” Cơ Vô Tâm nói.
Chỉ là ông ta không được chứng kiến cảnh ấy. Khi xưa ông ta tự vẫn để chuộc tội, chỉ lưu lại một mảnh hồn tàn để bao vệ trận pháp, mảnh hồn tàn này dựa vào trận pháp để tồn tại, hiện giờ trận pháp bị phá, ông ta cũng sẽ tan biến theo nó. Suy cho cùng, ông ta đã chết rồi, nguyên thần cũng đã bị chôn vùi, chỉ còn sót lại chút ý thức sinh ra theo trận pháp mà thôi.
“Ngộ nhi.”
“Dạ? Cha, cha đang ở đâu vậy?” Bộ xương khô không sợ mưa ướt, thò tay ra hứng nước mưa, chỉ là người thằng bé trơ khấc toàn xương, nên căn bản không thể hứng được gì, nhưng nó vẫn rất vui vẻ, thích đến độ vỗ tay vô cùng sung sướng, các đốt xương tay trái tay phải vỗ khớp lại với nhau cực chuẩn, làm vang lên những tiếng lạch cà lạch cạch.
“Cha và mẹ con phải rời nhà đi xa, từ giờ con đi theo tiểu tỷ tỷ này được không?” Cơ Vô Tâm vừa dứt lời, Tô Trúc Y đã cảm nhận được một tia uy lực linh hồn bắn tới, nhưng lần này lại ôn hòa hơn rất nhiều, không gây áp lực gì cho nàng cả.
“Nhóc trọc đầu, ngươi cũng được coi là một tu sĩ, đã bước qua cửa lớn của việc tu luyện, bên dưới hồ lô Vô Định có một lượng tài nguyên tu luyện rất lớn, những thứ ấy ta tặng cho người tất, nhưng ngươi nhất định phải thề rằng, sẽ chăm sóc tử tế cho Ngộ nhi.”
Tô Trúc Y nghe xong trong lòng vô cùng sung sướng, vội vàng nói: “Được, ta đồng ý với ông.”
Một lời thề thôi mà, dù sao một bộ xương khô cũng không thể hại được người, hơn thế cũng không cần bao ăn uống, nuôi thì nuôi!
“Vậy ngươi nhận chủ đi.”
Hả? Tô Trúc Y lập tức hiểu được ý của Cơ Vô Tâm, ông ta muốn nàng làm nô bộc cho bộ xương khô quéo kia, nhận bộ xương bé làm chủ nhân! Sao có thể được chứ!
Tô Trúc Y đang định gân cổ lên từ chối, thì luồng uy lực lại đè xuống, cần cổ của nàng suýt chút nữa thì bị vặn gãy, nàng lập tức sửa lại lời, vâng dạ nói: “Tiền bối, tất cả nghe theo ngài.”
Cơ Vô Tâm gọi bộ xương bé lại, dặn: “Ngộ nhi, cha dạy con và tiểu tỷ tỷ hát nhé.”
“Cành cạch cạch, được ạ!” Bộ xương bé vừa sung sướng kêu lên, thì xương hàm của nó cũng rơi ra luôn, thằng bé ngây người trong thoáng chốc, nhưng rồi cũng tự khớp được hai bộ phận vô ích đó vào với nhau. Đến lúc ấy Tô Trúc Y mới muộn màng nhận ra thằng bé cũng đã nhặt lại được cánh tay bị văng ra lúc trước, vừa nãy nó vỗ tay mà nàng cũng không phát hiện ra.
Lời bài hát Cơ Vô Tâm dạy, đương nhiên là chú ngữ của khế ước chủ nô.
Ở dưới mái hiên nhà người ta, Tô Trúc Y không thể không cúi đầu, hiện giờ nếu không đồng ý thì chỉ có nước chết thôi, giữa tôn nghiêm và tính mạng, nàng chắc chắn chọn vế sau, không còn mạng, sau này làm gì có cơ hội tìm chỗ nào nói chuyện tôn nghiêm? Nàng hấm hứ với Cơ Vô Tâm, sau đó nhìn thấy Cơ Vô Tâm dạy bộ xương bé duỗi tay ra, nàng cũng chỉ còn cách bị ép phải đưa tay ra theo, bộ xương bé khẽ chọc một cái, lòng bàn tay của nàng liền bị rách một vết, bộ xương bé hoảng hốt, luôn miệng nói xin lỗi, Tô Trúc Y bị uy lực đè ép có thể nói được gì chứ, khế ước chủ nô vốn dĩ phải lấy máu của nô bộc để lập lời thề mà.
Nhưng khế ước lại không được ký kết thành công.
Cơ thể nàng và bộ xương bé đều không phát ra ánh sáng, hơn thế cũng không hề cảm nhận được mối liên hệ nào ràng buộc nguyên thần của bọn họ lại với nhau. Xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng vào lúc nàng đang bối rối không hiểu gì, thì lại nghe thấy Cơ Vô Tâm thở dài, “Thì ra……”
“Thì ra thằng bé đã nhận ngươi làm chủ.” Nghe thấy câu này, Tô Trúc Y mới phát hiện ra, bên trong đan điền tiềm thức của nàng đã có bộ xương bé rồi! Theo lý mà nói, thực lực của bộ xương bé vượt xa nàng, nàng không thể nào thu phục được bộ xương bé, nhưng bộ xương bé lại không mảy may có chút ác niệm nào, dính phải máu của nàng nên tỉnh giấc, vì thế thân thiết luôn với nàng, lúc ôm lấy nàng ở trong trận pháp, vô thức nhận nàng làm chủ. Chỉ là hành động nhận chủ này của nó không chịu sự bó buộc của khế ước, thêm vào đó thực lực của nó rất mạnh, nếu không định nhận chủ nữa, thì có thể dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của Tô Trúc Y.
Điều quan trọng nhất là, thực lực của bộ xương bé quá mạnh, bỏ xa Tô Trúc Y, vậy nên trước đó Tô Trúc Y không hề chú ý đến việc trong tiềm thức của mình có thêm nó, thành ra về căn bản không thể sai bảo thằng bé được.
“Chăm sóc thằng bé cẩn thận.” Cơ Vô Tâm nói.
Cơ Vô Tâm vốn là một ma đạo đầy bản lĩnh, sở trưởng là tu luyện xác chết, thi thể cuối cùng được ông ta luyện chế trông không khác gì người sống, mạnh mẽ vô song lại mang theo cả ý thức của bản thân, cũng có thể có tướng mạo tuấn mỹ không ai bì kịp, chỉ là loại tu luyện này đa phần đều ác độc thấm đẫm máu tanh, không thể sống thiếu máu thịt xương cốt của những người sống khác. Vì thế, lúc này ông ta không nghĩ ra được bất cứ cách gì có thể khiến Ngộ nhi ngây thơ sạch sẽ, lại một lần nữa có được cơ thể hoàn chỉnh, sống một cuộc sống như người bình thường dưới ánh mặt trời.
“Hồ lô Vô Định là nhà của thằng bé, giờ ta giao nó cho ngươi bảo quản.” Đầu ngón tay trỏ của Tô Trúc Y chảy máu, lát sau số máu ấy tự bay đến chỗ hồ lô Vô Định, lập tức chiếc hồ lô bé như cái thuyền co lại nhỏ như hạt lạc, miệng hồ lô còn buộc một sợi dây đỏ, khéo làm sao vừa khít ngón tay trỏ của nàng.
Hồ lô Vô Định! Hồ lô Vô Định!
Pháp bảo lừng danh của Cơ Vô Tâm, hồ lô Vô Định, pháp bảo ma khí đệ nhất thiên hạ, đã ở trong tay nàng rổi sao?
Trong lòng Tô Trúc Y mừng đến phát điên, đúng là một cái bánh rán từ trên trời rơi xuống đập vào đầu khiến cho đầu váng mắt hoa, đại nạn không chết sau này nhất định sẽ có phúc!
“Những thứ bên trong ngươi không thể động vào, phải đợi đến khi Ngộ nhi có một cơ thể hoàn chỉnh rồi, hơn thế không trở thành một con quái vật hung hãn, thì bệ sen đá trong hồ lô này mới thuộc về ngươi.”
Nghe những lời này, trái tim Tô Trúc Y lạnh đi mất phân nửa.
Cái bộ xương tả tơi khô quéo chết từ năm nghìn năm trước rồi, căn bản chưa từng nghe nói đến phương pháp nào có thể hồi phục lại một cơ thể bình thường như xưa, ngoài trừ việc đi theo con đường tà ác, nuôi thành một cái xác sống. Nếu muốn cải tử hoàn sinh một cách nghiêm túc, thì không giống như dùng gương Lưu Quang, chỉ có dùng đạo khí mới có thể làm được điều đó thôi.
Cũng tức là, Cơ Vô Tâm cho nàng một cái bánh, nhưng cái bánh này nàng căn bản nuốt không trôi.
“Ngộ nhi.” Tô Trúc Y cảm thấy uy lực đè lên cơ thể mình nhẹ dần đi.
Một chút ý thức của Cơ Vô Tâm càng lúc càng yếu, đã sắp sửa tan vào trong mưa gió rồi.
“Nhành liễu đung đưa, chơi đánh quay;
Nhành liễu xanh rì, chơi lắc chuông (1);
Nhành liễu héo, chơi đá cầu……”
Cơ Vô Tâm hát một bài đồng dao dỗ trẻ con, giọng của ông ta rất khẽ, nhưng lại nghe rõ mồn một dưới trời mưa như trút. Tô Trúc Y không có mấy ký ức hồi thơ ấu, nàng chỉ nhớ cuộc sống khi còn nhỏ của mình rất bi thảm, sớm đã quên từ rất lâu rằng mình cũng từng ngâm nga ý a ý a bài hát này cùng mẹ.
Mẹ của nàng là một người phụ nữ dịu vàng và yếu đuối, sau khi bị một gã đàn ông xấu xa bỏ rơi vu oan và phản bội, đã không màng đến đứa con gái ruột thịt, nhảy xuống giếng tự vẫn. Đầu óc nàng lóe lên một bóng dáng mơ hồ, nhưng nàng không nhìn rõ mặt người phụ nữ ấy, vì Tô Trúc Y đã không còn nhớ rốt cuộc mẹ mình trông như thế nào từ rất lâu rồi.
Còn về phần người cha cặn bã của mình, trong quá khứ ông ta đã bị nàng tự tay giết chết, nhưng hiện giờ, ông ta vẫn đang sống rất tốt.
Đột nhiên nàng thấy ngưỡng mộ bộ xương bé quá, được cha mẹ yêu thương như vậy. Một người lúc sinh thằng bé ra chấp nhận vứt bỏ mạng sống của mình, một người dốc hết sức lực tự sát chuộc tội, chỉ mong thằng bé trở thành linh khí của sông núi, tự do tự tại.
Tình yêu thương đó, dù Tô Trúc Y có sống lại một cuộc đời mới, rồi lại thêm một cuộc đời mới nữa, cũng không bao giờ có được. Mẹ nàng vì một người đàn ông mà chết, không hề nghĩ đến đứa con gái đang sống sờ sờ trên thế gian.
Cha nàng lại càng kinh tởm đến cùng cực.
Tất cả những gì bộ xương bé có, đều là những điều nàng chưa từng biết đến, cũng vĩnh viễn không bao giờ có, Tô Trúc Y nghe giọng hát nhanh, khẽ ấy, trong lòng trào lên một thoáng xót xa.
Nhưng đúng vào lúc ấy, Cơ Vô Tâm đột nhiên dừng hát, ông ta hỏi: “Ngộ nhi, con có thích gió không?”.
“Thích ạ!” Bộ xương bé vui vẻ đáp. Trước đây thằng bé không dám ra khỏi cửa, ngay cả một hơi gió cũng không thổi nổi.
Trong giọng nói của Cơ Vô Tâm mang theo ý cười, “Vậy thì tốt, cha và mẹ con, đều ở trong gió.”
Giọng nói vừa dứt, con Nhai Xế ngọc im bặt. Chín bệ sen đá đang xoay vòng vòng trên không trung, đồng loạt bay vào trong hồ lô Vô Định.
Mảnh hồn tàn của Cơ Vô Tâm đã hoàn toàn tan biến, tan biến vào trong đất trời, tan vào trong mưa gió, bộ xương bé ngây người đứng nguyên tại chỗ, sau khi gào gọi mấy tiếng cha không thấy ai trả lời, thằng bé quay đầu lại nhìn Tô Trúc Y, hỏi: “Tiểu tỷ tỷ, vì em thích gió, nên cha mới ở trong gió đúng không?”.
Tô Trúc Y: “……”
Nhìn từ bộ xương của đứa bé, trước khi chết chắc tầm bốn năm tuổi thì phải? Hơn thế còn rất gầy yếu, nàng duỗi tay ra đo thử, bộ xương bé còn thấp hơn mình một cái đầu, tuổi nhỏ tốt thật, chưa hiểu sự đời, dễ lừa.
“Đúng vậy, ông ấy đang ở trong gió, như vậy lúc nào cũng có thể ở bên ngươi.” Về vấn đề này, Tô Trúc Y không dám nói linh tinh, dứt lời nàng cất hồ lô vào trong túi, vực lại tinh thần lại chui vào cái hố lúc trước.
Đoạn đường dài rộng đi lúc trước đều là ở bên trong hồ lô, hiện giờ bọn nàng đang ở bên ngoài, nên có thể trực tiếp đi thẳng xuống dưới đáy hố. Tô Trúc Y lần mò xuống dưới đáy quan tài, nhìn thấy một lượng lớn linh thạch ở đó, lập tức sung sướng đến nỗi hai mắt đỏ hồng, nàng bèn nhanh nhẹn lôi hồ lô Vô Định ra, định nhét số linh thạch đó vào trong hồ lô.
Nhưng chứa được non nửa, Tô Trúc Y đã không thể nhét thêm được nữa, nàng phát hiện ra có rất nhiều linh thạch đã bị cái cây cổ thụ ở đầu thôn đâm rễ vào, rễ cây đâm xuyên qua giữa linh thạch, hơn thế lại còn rậm rạp chằng chịt đan xen vào nhau tạo thành một tấm lưới, phần lớn linh thạch và pháp bảo đều mắc kẹt trong cái lưới.
Nàng dùng cuốc đào cũng không thể đào nổi.
Tại sao số linh thạch này lại nằm ở ngoài hồ lô Vô Định chứ, để giờ bị cái cây cổ thụ kia cướp mất trước.
Tô Trúc Y thoáng ngẫm nghĩ, chỉ chốc lát đã hiểu được đại khái. Để nuôi dưỡng linh khí của sông núi cần linh khí của trời đất, còn đối với đống linh thạch pháp bảo này thì không cần thiết, hơn thế lại không thể ở trong không gian bị đóng kín được, vì vậy khi bản thân hồ lô Vô Định có vết nứt, Cơ Vô Tâm bắt buộc phải để nguyên như vậy. Nhưng ông ta lại lo sẽ có người tình cờ may mắn mò được khe hở rồi chui vào trong hồ lô phá hỏng trận pháp, vì thế đã thiết kế những cái bẫy mê hoặc tinh thần ngay bên trong trận pháp, để sau này khi có người lạc vào, mảnh hồn tàn của ông ta sẽ xuất hiện hứa hẹn sẽ cho người đó pháp bảo linh thạch ở dưới quan tài, người đó đương nhiên sẽ đi ra từ dưới đáy quan tài, một khi đi rồi sẽ thẳng một lèo ra tới bên ngoài, mà đã ra khỏi hồ lô Vô Định rồi, muốn vào lại sẽ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Xác suất xảy ra tình huống như vậy cực thấp, gần như là không thể, nhưng Cơ Vô Tâm suy tính đến cả những chuyện không thể xảy ra này, đề phòng lỡ như, nào ngờ đâu trời cao mở mắt, liền bổ luôn mấy tia sét xuống, không những khiến hồ lô Vô Định bị nứt, mà ngay cả quan tài và đá phong hồn cũng vỡ tan tành, kết quả, tất cả những gì ông ta làm, đều hóa thành công cốc.
Thật đúng là trăm tính vạn tính, đều không tính lại với trời xanh vô tình.
Kiếp trước Cơ Vô Tâm chắc chắn cũng không thành công, nếu không Huyết La môn đã không giết cả thôn và đốt cháy luôn cái cây cổ thụ rồi, chỉ là không biết kiếp trước ông ta đã thất bại như thế nào nhỉ? Còn cả bộ xương bé nữa, kiếp trước nó đã từng xuất hiện rồi à?
Chưa nghe nói bao giờ, chắc là không rồi.
Tô Trúc Y vừa nghĩ vừa đào đất, mất đến nửa ngày trời cũng không đào được nổi cái hố con trong đống rễ cây của cái cây cổ thụ, vốn dĩ nàng bị thương không nhẹ, cho dù ngâm trong linh tuyền cũng không khôi phục được mấy, cộng thêm việc dầm mưa, giờ lại phải lao động vất vả quả thực không thể kiên trì thêm được nữa, đành chống cái cuốc xuống đất, tập tà tập tễnh leo ra khỏi hố, nhưng nàng vừa mới chui ra, thì lại nhìn thấy mấy cái rễ uốn éo như rắn, loáng cái đã cuộn tròn một lượng lớn bùn đất lại, lấp đầy cái hố. Chỉ trong nháy mắt, cái hố đã hoàn toàn biến mất, mặt đất trên con dốc trở lại bằng phẳng, không nhìn ra được nơi đây đã từng có một cái hố!
Tô Trúc Y trợn mắt há hốc mồm!
Mẹ nó chứ, cái cây cổ thụ ấy tự lấp cái hố lại sao? Tô Trúc Y luôn cho rằng cái cây này chỉ hấp thu linh khí nên sống lâu thôi, nhiều nhất là có được chút linh thức, suy cho cùng ngày ngày nàng đào rễ nó ăn, cũng không thấy nó nổi giận.
Giờ nhìn lại mới thấy, ngày nó trở thành tinh đã không còn xa nữa rồi. Chẳng trách, chẳng trách hồi đầu Huyết La môn giết nó lại phải tốn nhiều công sức đến thế.
Nếu vừa nãy ở dưới hố nó bắt đầu lấp đất, thì khi ấy nàng đã bị chôn sống rồi.
Cái cây cổ thụ này……
Nó không định giết nàng.
1. Thú thật với mọi người là tớ không biết dịch cái trò này sang tiếng Việt sao cho chuẩn nữa, theo baidu đây là một trò chơi dân gian khá lâu đời của trẻ em phương Bắc, nó còn được gọi với cái tên là yoyo của Trung Quốc. Nguyên văn của nó là 空钟 – Không chung, hoặc Không trúc (tức là chiếc đồng hồ (chuông) rỗng, hoặc trúc rỗng). Cấu tạo của chúng gồm hai thanh đũa nối với nhau bằng một sợi dây, đi kèm theo đó là một thanh trúc rỗng, hai đầu ống trúc là hai bánh xe hình tròn.
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
84 chương
13 chương
161 chương
694 chương
85 chương
171 chương