Tòng thiện

Chương 14 : cành cạch cành cạch.

Trong khi bộ xương bé không nói lời nào, thì Cơ Vô Tâm lại bắt đầu gào thét thảm thiết. Ông ta tốn biết bao tâm tư, cuối cùng cũng chỉ mong con trai mình có thể biến thành linh khí của sông núi, trở nên mạnh mẽ hơn, không chịu sự giằng buộc, tự do tự tại…… Không ngờ nay lại bị sét đánh, tất cả sụp đổ chỉ trong nháy mắt, hơn thế con trai ông ta lại biến thành một con quái vật. Thậm chí ngay cả thân xác cũng không có, chỉ còn lại độc bộ xương khô, một bộ xương trắng hếu, không còn chút máu thịt nào. Cứ phải là ngũ lôi giáng xuống đầu, cứ phải là sét đánh ư, là ông trời không tha thứ cho ông ta, là ông trời đang trừng phạt ông ta sao? “Ông trời ơi, ông có báo ứng thì báo ứng lên thân thể ta đây này, con trai ta vô tội mà!” Cảm xúc của Cơ Vô Tâm rất không ổn, đúng lúc này chín bệ sen đá đã tập trung lại một chỗ, bay lượn với tốc độc cực nhanh ở trên đỉnh đầu va đập hết chỗ này đến chỗ khác, Tô Trúc Y vốn dĩ muốn trèo ra, nhưng giờ nàng không dám mạo hiểm, sợ bị mấy cái bệ sen đá đang bay loạn xạ kia đập cho chết lần nữa, còn về phần cái bộ xương đang ôm eo nàng nhưng lại không chịu hé răng nói câu gì thì…… Chí ít hiện giờ nó vẫn chưa hề có ý giết nàng, tốt xấu gì cũng có thể thương lượng. Thật ra Cơ Vô Tâm đã chết từ lâu rồi, chỉ để lại bên trong con Li Vẫn ngọc một mảnh hồn tàn để bảo vệ cho sự tồn tại của trận pháp, và nuôi dưỡng linh khí của sông núi mà thôi, giờ trận pháp đã bị hủy, đá phong hồn đã bị vỡ, đứa trẻ lập tức biến thành con quái vật hung tợn, mảnh hồn tàn kia trong tình cảnh hỗn loạn này càng lúc càng trở nên điên rồ, tiếng thét chói tai của ông ta khiến Tô Trúc Y chấn động đầu váng mắt hoa, nhưng nàng lại không dám ngất, nếu thật sự gục nói không chừng trong lúc hôn mê sẽ bị gặm sạch sẽ mất…… Nàng cắn đầu lưỡi mình, cố gắng vực dậy tinh thần của bản thân, toan gỡ bàn tay của bộ xương bé đang khóa chặt ở eo mình ra. Cơ Vô Tâm nói pháp bảo linh thạch ở phía dưới cỗ quan tài, nghĩa là bên dưới đây có chỗ ẩn náu, hoặc có khi còn có đường ra thông với tới chỗ cái cây ở đầu thôn cũng nên, cho dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể ngồi đây chờ chết được, còn về phần bộ xương bé đang nhìn nàng chằm chằm kia, dù sao nó cũng chưa động tay động chân, đầu óc chắc hơi ngốc…… Tô Trúc Y gỡ cái bàn tay đang tóm lấy eo mình ra, hiện giờ nàng tuổi nhỏ cơ thể bé, nên động tác linh hoạt hơn hẳn, tìm được kẽ hở tránh thoát khỏi mấy bệ sen đá, sau đó thân thể thấp bé tránh ở bên cạnh cỗ quan tài, rồi dùng vai tì lên quan tài dùng sức đẩy mạnh về phía trước, nàng vận chuyển toàn bộ linh khí trong cơ thể, cái cuốc pháp bảo bản mệnh cũng giúp bẩy quan tài lên, phải dưới sự hợp lực của một người một cuốc mới đẩy được cỗ quan tài, mỗi lần chỉ xê dịch được khoảng chưa tới một thước. Dưới cỗ quan tài quả đúng là ẩn chứa bí mật, vừa mới hé ra một khe hở nhỏ, Tô Trúc Y đã cảm nhận được linh khí táp vào mặt. Nhưng đúng vào lúc nàng đang định tiếp tục dùng sức đẩy ra để nhảy xuống dưới, thì đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cả người bay vèo lên không trung, thân hình con Nhai Xế trên bệ sen đá trở nên to lớn hơn hẳn, nó dùng móng vuốt quắp nàng nhấc lên cao. Nhai Xế tuy làm từ ngọc, nhưng móng vuốt của nó vừa nhọn lại vừa cứng, lúc tha nàng lên không trung, móng nó quặp lại, khiến Tô Trúc Y đau đến nỗi toát mồ hôi hột, máu nhỏ giọt tong tong xuống phía dưới, nàng bị nhấc lên cao, đủ để nhìn thấy máu mình tuôn như mưa, hòa lẫn với lớp bùn đục ngầu chất đống dưới đất. Tí tách tí tách, từng giọt máu nhỏ xuống dưới, màu đỏ tươi từ từ loang ra, mờ mịt như đi trong sương, khiến mọi thứ trong tầm nhìn của nàng đều mang theo một màu đỏ đậm. Cứ như thể quay trở lại quá khứ, cũng ở độ tuổi như bây giờ, nàng bị người ta treo lên không trung, nhìn dân trong thôn Trường Ninh bị giết chết, nhìn cái thôn nhỏ bị thiêu rụi trong biển lửa. Tô Trúc Y tưởng rằng bản thân sống lại lần nữa, thì sẽ càng có nhiều cơ duyên tốt đẹp hơn, nàng biết tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì, biết kho báu giấu ở đâu, vì thế, nàng nhất định sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ, không ai có thể bắt nạt được mình, sỉ nhục mình, nhưng nàng cũng suýt quên mất rằng, nàng của trước đây mỗi bước đi đều tràn đầy thấp thỏm bất an, chỉ cần hơi không cẩn thận, có khả năng sẽ mất mạng. Thật ra nàng không hề quên, nàng từng cười nói với Tần Giang Lan rằng, nếu nàng không nhẫn tâm, thì rất có thể nàng đã chết từ lâu rồi, chết từ năm bảy tuổi, thậm chí là chết trong miệng chó hoang…… Gương Lưu Quang ơi là gương Lưu Quang, sao lại đưa nàng quay về đúng vào thời điểm nàng ở tầng đáy thấp kém tồi tệ nhất thế này cơ chứ? Lẽ nào hôm nay nàng vùi thân mình nơi đây? Vậy thì thật đúng với những gì nàng nói khi ấy. Móng vuốt sắc nhọn quặp càng lúc càng chặt, hiện giờ Tô Trúc Y căn bản không có cách nào phản kháng, cái cuốc của nàng muốn liều mạng lao tới, nhưng lại bị một bệ sen đá khác đè lên, lúc này phần cán cầm của cuốc đã bị gãy lìa, vốn dĩ không tài nào cứu viện được nàng. Ý thức của Tô Trúc Y dần dần trở nên mơ hồ, bỗng nhiên trái tim nàng trào lên cảm giác tiếc nuối và buồn bã…… Nàng và Tần Giang Lan sớm tối ở bên nhau tròn sáu trăm năm. Tuy nàng luôn miệng nói muốn giết lão cẩu Tần đó để hả giận, nhưng trên thực tế, nàng càng muốn kéo cái gã chính đạo cao quý lúc nào cũng ra vẻ đứng đắn đó xuống nước, trêu hắn dụ dỗ hắn, khiến hắn sớm ngày phải quỳ móp dưới váy mình nhận thua, sau đó nàng sẽ co chân đạp cho hắn một cái, đứng từ trên cao nhìn xuống nâng cằm của hắn lên rồi nói thẳng vào mặt của hắn rằng, ta không thích ngươi, biến đi…… Nàng hiểu hắn. Suy cho cùng từ dung mạo đến tư sắc Tần Giang Lan đều xuất thần, ngay kể cả trên phương diện đó cũng có thiên phú dị thường, dù nàng không nỡ thì cũng phải chết rồi. Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Tô Trúc Y nhìn thấy khuôn mặt của Tần Giang Lan, nàng nhếch miệng cười, “Ồ, Tần lão cẩu, kiếp này, sợ là chúng ta không thể gặp lại nhau nữa rồi, ả yêu nữ ta đây không còn nữa, ngươi, ngươi có thể phi thăng độ kiếp rồi……” Cổ họng ho ra một búng máu, nhưng Tô Trúc Y chỉ cảm nhận được móng vuốt bấu chặt vào cơ thể nàng thôi, nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, vị trí trái tim nàng bỗng nóng lên như có lửa đốt, cùng lúc đó, thân thể nàng vọt ra một luồng kiếm khí, chém thẳng lên người con Nhai Xế, chặt đứt móng vuốt sắc nhọn của nó…… “Tần Giang Lan!”. Thứ kiếm khí này Tô Trúc Y quen đến nỗi không thể quen thêm được nữa, loại kiếm pháp này không phải là Tùng Phong kiếm pháp nổi danh của Tần Giang Lan thì còn ai vào đây, vững chãi như cây tùng, nhanh nhẹn như gió cuốn, kiếm khí vừa bắn ra, lập tức một tia sáng xanh lục lóe lên trước mắt, tựa như những cây tùng xanh biếc, cho dù trải qua gian nan thử thách, kinh qua gió mưa tuyết bão, nhưng vẫn kiên cường thà gẫy không cong. Thế nhân đều nói đường kiếm của Tần Giang Lan cương trực không chịu cúi đầu giống như chính con người hắn, nhưng trong lòng Tô Trúc Y vẫn luôn thầm khinh bỉ, hắn thẳng thắn như vậy, lạnh lùng cao quý như vậy, đến cuối cùng không phải vẫn bị nàng bẻ cong đó thôi…… Nhưng giờ phút này nhìn thấy đường kiếm khí ấy, trong lòng Tô Trúc Y mừng đến phát điên, nàng khó nhọc ngoái đầu lại, nhưng không nhìn thấy bóng dáng thanh nhã quen thuộc bước ra từ vầng sáng đâu. Tần Giang Lan không ở đây. Vừa nãy nơi bắn ra kiếm khí là Trục Tâm chú ở trong tim nàng. Rốt cuộc hắn có ý gì vậy? Nhưng giờ Tô Trúc Y không rảnh rang đâu mà suy nghĩ đến việc rốt cuộc Tần Giang Lan có ý gì, sau khi con Nhai Xế ngọc bị kiếm chém, linh tuyền bị trói buộc trong cơ thể nó nó lập tức trào ra, hơn thế còn trào vào bên trong quan tài. Loại trận pháp này vốn dĩ nhốt linh mạch trong trời đất lại để nuôi dưỡng bộ xương bé bên trong, chỉ là dưới sự khống chế của trận pháp, quá trình nuôi dưỡng này sẽ diễn ra rất chậm rãi, giờ con Nhai Xế ngọc bị chém đứt, gần một nửa linh tuyền bị tiêu hao trong cơ thể nó chảy thẳng vào trong quan tài, cỗ quan tài gỗ dù có nặng hơn nữa cũng không thể chịu nổi một cú tấn công cực đại như vậy, nên dập dềnh trôi nổi, còn thi thể bên trong trúng một đòn vỡ thành năm sáu mảnh, không còn ra hình người nữa. Ngược lại, vì vẫn bị một móng vuốt khác của con Nhai Xế quắp vào cánh tay nên Tô Trúc Y không chịu cú tấn công của linh tuyền…… Nhưng nàng hiểu rằng, nếu vừa nãy mảnh hồn tàn của Cơ Vô Tâm vẫn còn sức khống chế, thì hiện giờ ông ta đã hoàn toàn mất đi ý thức rồi, vì cỗ quan tài bị phá hủy, thì nghĩa là thi thể vợ yêu của ông ta, cũng bị phá hủy theo. Mắt thấy bóng ma chết chóc lại sắp che phủ đỉnh đầu mình, Tô Trúc Y không nhịn được ôm ngực gào to: “Tần Giang Lan cứu ta!”. Nhưng Trục Tâm chú lại không hề có phản ứng gì! Mẹ nó chứ lẽ nào kiếm khí là hàng dùng một lần thôi à…… Tô Trúc Y khinh thường nhổ ra một ngụm bọt máu, nàng quả thực không thể nghĩ ra cách nào khác, bèn gắng gượng vận chuyển tâm pháp, miễn cưỡng thi triển chiêu Cầm Nã thuật, tóm lấy một tia nước từ nguồn linh tuyền đang cuộn trào mãnh liệt ở dưới đất, rồi vội vàng hút chúng vào trong cơ thể, nhanh chóng xoay chuyển tâm pháp hấp thụ linh khí, cho đến khi hấp thụ được kha khá rồi, liền tập trung chúng vào hai chân, đồng thời đánh ra một chưởng, muốn tranh thủ lúc Cơ Vô Tâm đang điên loạn không để ý gì đến mình, chặt tay bỏ trốn…… Nhưng đúng vào lúc ấy, con Nhai Xế ngọc mà Cơ Vô Tâm khống chế liền hành động, dưới uy lực của linh hồn, nó liền mở miệng ra, định cắn vỡ đầu Tô Trúc Y…… “Đã nói trước là không tạo sát nghiệp rồi cơ mà” dưới sự căng thẳng cao độ của nguyên thần, dường như phong ấn trong tiềm thức cũng theo đó mà suy yếu đi nhiều, ý thức sâu trong đại não Tô Trúc Y chấn động kịch liệt, cơ thể nàng cũng bắn ra những tia uy lực linh hồn cực mạnh, khiến động tác của con Nhai Xế phải thoáng khựng lại, chỉ là chỉ nhiêu đó không thể ngăn được sát ý của nó, nó kêu lên hai tiếng, rồi lại lần nữa tiến lại gần. Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì một giọng nói êm dịu vang lên: “Cành cạch cành cạch, mày không được làm hại tiểu tỷ tỷ!”. Bộ xương bé ngóc đầu ra khỏi mặt nước, nó nhặt được pháp bảo bản mệnh của Tô Trúc, đang vất vả giữ nó trong tay, cũng may cái cuốc đã bị gãy cán, nếu không với cái cuốc dài như thế, căn bản nó không cầm nổi. “Buông ra, nếu không, nếu không, tao sẽ đánh mày đấy.” Bộ xương bé vung vẩy cái cuốc, kết quả còn chưa đánh được con Nhai Xế, thì ngược lại một cánh tay của thằng bé đã bay vèo theo cái cuốc. Con Nhai Xế ngọc giống như bị dính phải chú Định Thân, lập tức không nhúc nhích nữa. Cái miệng của nó tuy vẫn há ra, nhưng lại dừng cách cái đầu trọc lốc của Tô Trúc Y chưa đến hai tấc, và không tiến thêm một bước nào nữa. Nó không định cắn nữa. Tất cả những bệ sen đá đều di chuyển mục tiêu, những bức tượng bằng ngọc bên trên lập tức quay đầu lại, hướng về phía bộ xương bé, vây nó vào chính giữa. Bộ xương bé bị dọa cho sợ răng va cả vào nhau, xương cốt cả người run rẩy, phần xương hàm suýt thì rơi cả ra. Nói nói: “Mày muốn ăn thịt tao sao? Tao, tao gầy lắm, trên người chẳng có mấy thịt đâu.” Não Tô Trúc y như sắp nổ tung đến nơi, nhưng đến khi nghe được câu ấy, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một cái. Quả thực thằng nhóc này chẳng có tí thịt nào, hoàn toàn là một bộ xương khô…… Nàng vừa nhếch miệng, lập tức đau thốn miệng bật lên tiếng xuýt xoa, chỉ một âm thanh bé tí vậy thôi, mà con Nhai Xế ngọc đã lại quay đầu nhìn, ánh mắt rơi lên người nàng. Kết quả lại nghe thấy tiếng bộ xương bé cuống quýt kêu lên: “Vậy mày ăn thịt tao trước đi, ăn tao trước đi, nhưng tao nói cho mày biết, cha tao rất lợi hại đấy nhé, ông ấy sẽ lập tức tới đây ngay, nếu nhìn thấy mày hại người, nhất định sẽ không tha cho mày đâu.” Chính vào vào lúc ấy, móng vuốt quắp trên người Tô Trúc Y cuối cùng cũng buông ra. Tô Trúc Y rơi thẳng luôn xuống làn nước phía dưới, chỉ là nước ở đây là của linh tuyền, vì thế khi cơ thể nàng được ngâm trong làn nước trái lại còn cảm thấy dễ chịu, máu ở miệng vết thương cũng ngừng chảy. “Ngộ nhi.” “Cành cạch cành cạch, cha tao tới rồi đấy!” Bộ xương bé hưng phấn kêu lên, “Mày mau chạy đi, cha tao tới rồi!”. “Ngộ nhi……” Giọng nói của Cơ Vô Tâm đã dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, trong mắt con Nhai Xế ngọc trào ra một ít nước trong vắt, giống như là lệ chảy ra từ hốc mắt vậy, nó nhìn bộ xương bé nói: “Ngộ nhi, con tỉnh rồi, tốt quá.” Một quái vật hung tợn hút máu người khiến xác chết sống dậy gây loạn, vậy mà lại có thể giữ được sự ngây thơ lương thiện, thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Lúc còn sống lẽ nào một chút oán hận không cam tâm thằng bé cũng không có sao? “Cành cạch cành cạch, cha, cha đang ở đâu vậy? Cha từng nói chỉ cần con tỉnh dậy, cha sẽ đưa con ra ngoài ngắm bươm bướm mà.” Đúng vậy, năm nghìn năm trước, lúc Ngộ nhi sắp qua đời, ông ta đau khổ muốn chết quách đi cho xong, ông ta ôm thằng bé, bắt thằng bé không được ngủ, phải tỉnh táo, chỉ cần thằng bé tỉnh táo, ông sẽ đưa thằng bé ra ngoài ngắm bươm bướm, thì ra, thằng bé vẫn luôn nhớ. Năm nghìn năm rồi, đã năm nghìn năm rồi…… Con Nhai Xế ngọc hét lên một tiếng, hồ lô Vô Định lập tức nứt vỡ từ chính giữa, sau đó chiếc hồ lô đột nhiên thu bé lại, biến thành một cái thuyền nhỏ, chở bộ xương bé và cả Tô Trúc Y ra khỏi cái động sâu dưới đất. Bên ngoài vẫn đang mưa rất to, sấm vang chớp giật, Tô Trúc Y vốn dĩ đã ướt như chuột lột giờ lại bị mưa táp vào mặt không tài nào mở nổi mắt ra, nàng chỉ nghe thấy bộ xương bé nói: “Đây là mưa sao? Kia là chớp ạ? Cha liệu có phải con ngủ quá lâu nên đói, thành ra người không có chút da thịt nào không?”. Thằng bé lại hỏi: “Có phải con ăn ngoan thì cơ thể sẽ cao hơn, sẽ có da có thịt, đúng không ạ?”.