Tống Thì Hành
Chương 29
-Trái cây kia là gia viên trồng, chính gốc thu lại. Quả mứt hồng ngưng sương huyện Tùng Dương mềm trắng, còn có táo Long Sàm Châu Phủ giòn tươi trơn bóng, gừng Tân Kiến cắt nhỏ chế với đường Hòa Thành, thóc Cao Bưu phơi nắng...hạt sen trắng ngọt, củ ấu Tiền Đường!
Mơ hồ trong mưa vọng đến tiếng rao đầy ý vị, lại kết hợp với khẩu âm riêng của các nơi, lập tức thu hút Ngọc Doãn. Chợt hắn nghe thấy bên cạnh có người thò đầu ra, hét to:
- Bát tỷ, cho ba lượng gừng, hai cân củ ấu.
Từ trong mưa một cô gái nhỏ đi đến. Nhìn nàng ước chừng mười tám mười chín tuổi, tay bê một cái rổ, gắng sức chậm rãi đi tới. Rõ ràng cô gái nhỏ này và người ở quán trà quen nhau, nên nghe tiếng gọi to liền lập tức chạy tới mang thứ đó đến.
- Bát tỷ, mưa thế này, vào trong quán nghỉ ngơi chút đi.
- Nhưng...
- Bát tỷ, hát rao đi! Nếu hát rao hay, chỗ trái cây này của ngươi ta sẽ mua hết.
- Đúng thế đúng thế, Bát tỷ hát rao đi.
Hát rao, giống như rao hàng đời sau. Trong thời kỳ Bắc Tống nó thuộc loại hình khẩu kỹ. Hát rao rất có kỹ thuật, phải dùng các loại ngôn ngữ. Người hát mang hàng hóa theo người đi khắp nơi hát rao liên tục. Mặc dù khẩu âm phân biệt nhưng phải khiến người nghe được rõ ràng.
Ví dụ như vải Phúc Kiến, phải dùng khẩu âm Phúc Kiến. Nhưng khách thì nhất định phải nghe rõ ràng được là ngươi đang bán quả vải...
Đây chính là một nghề rất cần kỹ xảo. Hát rao hay, thậm chí có thể mang đến nhiều tiền lời...
Ngay từ đầu Ngọc Doãn đã cảm thấy Bát tỷ hát rao rất hay, rất có tư vị. Nhưng khi hắn biết rõ ảo diệu trong đó, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Có thế chứ?
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, bất giác nheo mắt lại.
Có lẽ, có thể...
Những hạt mưa phùn bay bay như làn sương mù bao phủ Đông Kinh.
Sông Biện chảy róc rách những hạt mưa bụi bay xuống, tạo nên từng vòng gợn sóng nhanh chóng bị nước chảy xóa đi...
Tửu quán dưới cầu Hưng Quốc Tự vắng ngắt.
Tuy nhiên nơi này có tầm nhìn rất tốt, ngồi trong tửu quán nhìn xuyên qua rèm trúc là có thể nhìn được những hàng đào hạnh được trồng ở hai bên bờ sông. Dưới cơn mưa, đào đỏ hạnh trắng bay lả tả trên mặt đất, khiến trên mặt đê càng thêm đìu hiu.
Quách Kinh ngồi trong tửu quán mặc một chiếc áo dài.
Chỉ có điều với phong thái của y, khí chất đó thì cho dù y phục hoa lệ đến mấy vẫn khiến người ta có cảm giác hèn mọn.
Gã gọi một bình rượu, một cân thịt bò, thêm một chút thức ăn.
Vào thời Bắc Tống cấm giết bò. Nhưng vẫn cho phép người ta buôn bán trâu bò chết. Điều này cũng khiến cho tửu quán có cơ hội lợi dụng sơ hở...Ta nói trâu này bị bệnh chết, ngươi làm gì được ta? Trong tâm lý không ít người lấy việc giết trâu bò làm kế sinh nhai, mà hầu hết quan phủ đều mắt nhắm mắt mở, trừ phi đụng phải những quan viên cực đoan thì sẽ có chút kiềm chế, còn lại hầu hết không ai hỏi đến, kết quả là lệnh cấm kia cũng giống như tấm giấy lộn.
Rượu và thức ăn vừa được đưa lên, thì từ bên ngoài quán rượu có một người đi vào. Người đó không cao lắm, ước chừng 170cm, nước da màu đồng, ngũ quan đoan chính, tướng mạo rất bình thường, thuộc loại ở trong đám người trên cơ bản không nhận ra chủ nhân. Xem cách ăn mặc cũng có dáng vẻ thư sinh, trên đầu chít một chiếc khăn màu xanh, cầm quạt xếp trong tay. Y chậm rãi đi vào trong quán.
- Đại Lang, ta bên này.
Quách Kinh nhìn thấy người nọ vội giơ tay vẫy. Người nọ khẽ cau mày nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, nở nụ cười rạng rỡ.
- Tam ca, để ta phải tìm.
Âm thanh của y mang theo khẩu âm Yến Vân. Nói xong y liền bước nhanh tới rồi ngồi xuống đối diện.
- Nào nào, tẩu tẩu hâm rượu ngon lắm, Đại Lang tới thật đúng lúc.
Quách Kinh nhiệt tình tiếp đón, còn đích thân rót một ly đầy cho người kia. Nếu có người nào nhìn thấy y lúc này, chắc chắn sẽ giật mình. Tên Quách Tam Hắc Tử ngang ngược hung hãn này lại trở nên lễ phép như vậy từ lúc nào? Mà người đến cũng không chối đẩy, vô cùng sảng khoái uống một hơi cạn sạch.
- Rượu ngon!
- Ha hả, tất nhiên là rượu ngon.
Vẻ mặt Quách Kinh khi cười giống hệt như chó thối.
- Mặc dù không sánh được với Quỳnh Hoa lộ, nhưng mùi vị cũng không kém. Nguyên quán Lý tam nương chính là người Dương Châu, là một tay nấu rượu giỏi có tiếng ở cầu Hưng Quốc Tự này.
- Thật sao?
Người tới nở nụ cười, vừa lúc tẩu tẩu bưng món nóng đi ngang qua, gã nâng chén rượu lên nói:
- Xin kính tẩu tẩu một chén.
Chị dâu Lý gia cũng là người sảng khoái, uống một ly với người nọ, rồi tiếp tục công việc bận rộn.
- Đại Lang! Không biết bên a thúc nói như nào?
Người kia cười lạnh một tiếng:
- Tam ca làm việc rất tốt, luôn để ta phải lên nơi đầu sóng. Lúc trước ngươi mời a thúc ta ra tay giúp đỡ, nói là có cuộc luận bàn đọ sức, nhưng ngươi thì ngược lại, không ngờ âm thầm chộp một cái, làm a thúc ta không còn mặt mũi....Mà nay người trong thành Đông Kinh đều nói a thúc ta ỷ thế hiếp người, câu kết cùng ngươi hãm hại Ngọc Tiểu Ất, ngươi còn muốn ông ta ra tay? Ha hả, ông ta không tìm ngươi tính sổ là tốt lắm rồi.
Quách Kinh lập tức luống cuống.
- Đại Lang! Xin nói đỡ cho ta vài câu.
- Nhưng thật ra ta nghĩ có thể ngươi cũng biết, ta sống ở Yến Vân nhiều năm không liên lạc với a thúc. Nếu không phải lúc này thế cục hỗn loạn, sao ta lại phải chạy tới đây? A Thúc cho ta chỗ ở, chiếu cố ta rất nhiều...Chuyện này, ta thật sự không giúp gì được. Hơn nữa, ngươi muốn đối phó với tên Tiểu Ất kia, sao phải cần tới a thúc ta động tay?
- Ý tứ Đại Lang là...
- Môn hạ của a thúc ta có mười tám người được chân truyền, cứ tìm một trong những người đó rồi để họ ra tay là được!
Quách Kinh nghe thấy vậy thì lắc đầu liên tục:
- Đại Lang có điều không biết, Ngọc Tiểu Ất kia là một tay hảo thủ có được tuyệt học gia truyền, người bình thường chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn ta.
- Đảm đương nổi hay không thì có liên quan gì tới ngươi?
- Đại Lang nói vậy là có ý gì?
Người tới cười, giơ tay vuốt nhẹ nhàng hàm râu ngắn:
- Ta hỏi ngươi, lần này sinh sự là ngươi dẫn đầu?
- Đương nhiên không phải.
- À, nếu không phải do ngươi thì quản hắn ta làm gì? Đánh thắng, đám người Tưởng Thập Ngũ sẽ thấy mỹ mãn, Ngọc Tiểu Ất cũng sẽ không có nơi để trốn. Nhưng nếu đánh thua, ngươi nghĩ với tính tình a thúc sẽ bỏ qua sao? Đến lúc đó không cần ngươi nói, a thúc sẽ tự ra tay. Ngọc Tiểu Ất, cũng chỉ có con đường chết đúng không?
- A!
Quách Kinh vỗ đùi, hưng phấn kêu to. Chỉ có điều hành động thô lỗ của y khiến người người nọ nhăn mày, tỏ vẻ không hài lòng.
- Tam ca! Ngươi cũng có thân phận, sau này cần để ý trong cư xử nhiều hơn. Ngươi nhìn ngươi kìa, ở Đông Kinh coi như có chút tài sản, nhưng vì sao không được ai coi trọng? Chính là vì ngươi có hành động thô tục, làm cho người khác nhìn thấy mà dừng bước. Ngươi đừng trách huynh đệ nói thẳng, ta đây thật sự lo lắng cho ngươi.
Quách Kinh lập tức đỏ mặt, liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy! Sau này ta sẽ cẩn thận nhiều hơn.
- Đúng rồi, chắc Tam ca cũng biết son phấn Hà gia Đông Kinh này là tốt nhất chứ?
- Đương nhiên là biết.
Quách Kinh vội thao thao bất tuyệt giới thiệu, mà người kia chỉ lặng lặng nghe, sau đó đứng dậy chắp tay chào tạm biệt Quách Kinh.
Người đó vừa đi, vài tên lưu manh liền tới.
- Ca ca, thằng khốn kia thật quá kiêu ngạo...Nó chỉ là một tên tú tài sao có thể vô lễ với ca ca như vậy?
Nụ cười trên mặt Quách Kinh cũng dần dần biến mất. Đột nhiên, y hừ lạnh một tiếng:
- Nếu thằng khốn kia không phải là cháu họ của Lý Bảo, ta đây cần gì phải tâng bốc hắn? Tuy nhiên quả thật hắn có chút bản lĩnh. Chủ ý vừa rồi của hắn, các ngươi có ai nghĩ ra được không? Hừ hừ, lúc này cứ để hắn ta ngông cuồng một thời gian, đợi ta giải quyết xong tên Tiểu Ất kia rồi cũng sẽ không buông tha thúc cháu hắn.
- Ha ha, đây mới là Tam ca nha. Tuy nhiên nghe người ta nói, vợ thằng khốn này cũng cực kỳ quyến rũ, không biết ca ca từng gặp chưa?
- Gặp rồi gặp rồi, thật sự rất gợi tình.
Quách Kinh nói xong không kìm nổi phá lên cười, âm thanh như vịt đực bị mắc họng. Một lát sau, y đột nhiên ngưng cười:
- Tìm đám người Tưởng Thập Ngũ nói chuyện. Mặc dù không mời được Lý Bảo nhưng ta có thể mời được đệ tử của ông ta...Đúng rồi, đại đệ tử của Lý Bảo là Lã Chi Sĩ cũng là một tay giỏi võ. Y được chân truyền của Lý Bảo nên cũng có bản lĩnh xuất thần nhập hóa. Ngoại hiệu của y là Quỷ Cước Bát, nghĩ chắc cũng không quá kém. Hãy để bọn họ mời gã họ Lã kia ra mặt xem Ngọc Tiểu Ất ứng phó như thế nào. Đúng rồi! Đừng tiết lộ ra tên tuổi của ta, nói không chừng sẽ làm lợn lành thành lợn què đấy...Các ngươi biết nên làm như nào rồi chứ?
- Ca ca yên tâm, chúng tiểu đệ biết phải làm như thế nào.
Lúc này Quách Kinh mới hài lòng gật gật đầu, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, rồi nhai một cách cảm thụ.
***
Tạnh mưa!
Ngọc Doãn hào hứng về đến nhà thì thấy Yến Nô không hề nghỉ ngơi mà đang bận rộn trong bếp. Đột nhiên hắn ý thức được hình như dạo này Yến Nô gầy đi nhiều! Ban ngày hắn còn có thể ngủ hai canh giờ, nhưng dường như Yến Nô ngay cả hai canh giờ cũng không được nghỉ. Nếu cứ như vậy sớm muộn gì cũng bản thân nàng sẽ mệt đến chết. Hơn nữa việc giết mổ heo không phải chuyện ngày một ngày hai.
Ít nhất còn hơn ba mươi ngày nữa, sao nàng chịu đựng nổi? Yến Nô nói ngày nào nàng cũng có tạm nghỉ ngơi sau giờ ngọ, nhưng thật sự căn bản nàng không hề được nghỉ ngơi mấy. Trước tiên nàng thu dọn phòng ở. Sau đó còn phải chuẩn bị cơm chiều cho Ngọc Doãn. Ví dụ như này hôm trước đột nhiên có sủi cảo, chỉ sợ cũng không phải trong phút chốc có thể làm được như thế. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ ba trăm quan chưa kiếm đủ thì Yến Nô đã ốm mệt rồi.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
370 chương
70 chương
196 chương
105 chương