Tống Thì Hành
Chương 28
- Muội tử có vẻ rất biết hắn.
- Quen thuộc thì không, nhưng cửa hàng Ngọc gia của hắn mở ngay dưới lầu muội, sao muội không tìm hiểu rõ ràng? Chỉ có điều tên đó sử dụng Kê Cầm quả thật là rất giỏi sao?
- Giỏi đến xuất thần nhập hóa!
Cô gái bên cạnh người ngọc ổ lên một tiếng:
- Chưa từng nghe nói Tiểu Ất có bản lĩnh này, không biết hắn đã học được từ ai?
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Một giọng nói trầm thấp vọng vào:
- Phu nhân, đã nghe rõ rồi.
- Ừm?
Một câu đáp lại rất mềm mại lười nhác, nếu chỉ nghe giọng nói này sẽ nghĩ đó là giọng của thiếu nữ Đậu Khấu.
-Chuyện này ...hình như có chút liên quan đến Mã Nương Tử.
- Liên quan đến ta?
- Không biết vì sao Ngọc Tiểu Ất kia lại mắc tội với Tiếu Chi Nhi cô nương trong lầu. Rồi sau đó Tiếu Chi Nhi cô nương liền cắt đứt việc kinh doanh thịt chín của Ngọc Tiểu Ất. Dưới lầu là Nô Ca, nữ tỳ của Tiếu Chi Nhi ra chặn đường tranh chấp với Ngọc Tiểu Ất. Nghe nói dường như Tiếu Chi Nhi cô nương để ý tới Ngọc Tiểu Ất, nhưng hắn lại không chịu thuận theo.
Lời đồn xuất phát từ chỗ này. Nếu Tiếu Chi Nhi biết sự việc trở thành như này thì không hiểu sẽ tức giận đến thế nào. Cũng trách Nô Ca kia nói năng không rõ ràng, một người là danh kỹ Đông Kinh, một người thì tuấn tú cao lớn. Câu chuyện về tài tử giai nhân rất dễ bị người ta liên tưởng. Năm đó Liễu Vĩnh say nằm ngủ ở thanh lâu trở thành câu chuyện người thiên hạ bàn tán. Mà nay trước lầu Phong Nhạc, có suy đoán như vậy cũng là chuyện thường.
Người ngọc tức khắc ngậm miệng lại. Mà người được gọi là Mã Nương Tử kia thì đỏ bừng cả mặt, tức giận đập bàn.
- Giỏi cho một nữ tử không biết xấu hổ! Chỉ là một ca kỹ mà lại hống hách như thế. Người đâu, gọi Mã Thập Tam tới cho ta. Ta muốn hỏi hắn lầu Phong Nhạc này từ lúc nào lại có ca kỹ chạy tới đây làm chủ? Chẳng lẽ cô ta ngứa da hay sao?
- Khoan đã!
Người ngọc đột nhiên lên tiếng ngăn Mã Nương Tử.
- Sao muội tử lại tức giận?
- Tỷ tỷ không biết, lầu Phong Nhạc và việc kinh doanh thịt chín của cửa hàng Ngọc gia là do vong phu lúc còn sống định ra. Phụ thân của Tiểu Ất là Ngọc Phi, năm đó giao tranh với người Liêu, giành lại mặt mũi cho Đại Tống ta nhưng không ngờ chết thảm bởi sự ám toán của người Liêu. Lúc ấy vong phu còn tại thế, thấy Tiểu Ất quá khổ cực nên đã đặt ra việc kinh doanh thịt chín với cửa hàng Ngọc gia. Mặc dù số lượng không nhiều lắm nhưng có thể giúp được một phần. Mã Thập Tam dám tự tiện làm chủ, phá hỏng việc mà khi vong phu khi còn sống đã định ra. Hơn nữa, việc này còn do một đứa con gái không biết liêm sỉ, nếu không trừng trị thì quy củ nhà ta để ở đâu?
- Có chuyện như thế sao?
Người ngọc do dự một chút, nhưng vẫn ngăn cản Mã Nương Tử:
- Muội tử đừng nóng, để xem Tiểu Ất ứng phó thế nào. Nếu hắn ứng phó không được, muội ra mặt cũng không muộn. Ta biết muội là người có lòng, nhưng có một số việc cứ để hắn phải độc lập đối mặt. Như vậy đối với hắn mới có lợi. Muội hãy quan sát, nếu thật sự không được thì hãy ra tay giúp đỡ cũng không muộn.
- Nhưng...
- Muội tử yên tâm. Ngọc Doãn kia giỏi cầm kỹ, hơn nữa lại che giấu năng lực đến tận hôm nay, chứng minh hắn là một người biết ẩn nhẫn. Nói không chừng trước kia đánh nhau với người khác cũng là vì bất đắc dĩ. Nhưng xem tình hình này sẽ không bỏ qua. Hôm nay Tiếu Chi Nhi đưa ra cho hắn một con đường, hãy xem hắn ứng phó thể nào để quay lại được.
Người ngọc đã nói thế, Mã Nương Tử cũng trầm mặc! Hai người đi đến sau cửa sổ, thấy Ngọc Doãn hiên ngang rời đi.
“Tiểu Ất ứng phó như nào đây?” Người ngọc nở nụ cười lãnh đạm. Từ lúc phu quân đi nhậm chức ở Truy Châu tới nay, nàng chưa từng cảm thấy thú vị...Nay gặp được một người thú vị, sao có thể dễ dàng buông tha? Nếu thật sự có bản lĩnh, thì nàng có thể đề cử với phu quân. Tuy đến lúc đó phải rời xa Khai Phong phồn hoa nhưng còn hơn là làm một tên đồ tể bán thịt!
-Tiểu Ất! Thế nào rồi?
Khi Ngọc Doãn về tới cửa hàng, Yến Nô lập tức ra đón, thân thiết hỏi thăm. Ngọc Doãn cười cười:
- Không có chuyện gì, chỉ là do có kẻ tiểu nhân quấy phá.
- Lầu Bạch Phàn...
- Thiếu lầu Bạch Phàn thì chúng ta chết đói sao? Cửu Nhi tỷ yên tâm, việc này ta đã có tính toán.
Bất kể trong lòng thiếu tự tin đến mức nào, nhưng Ngọc Doãn vẫn cố gắng vỗ ngực cam đoan.
Chẳng lẽ để Yến Nô vô duyên vô cớ lo lắng hay sao?
Tuy nhiên chuyện này nên giải quyết thỏa đáng. Tiếu Chi Nhi thật đáng khinh thường, không ngờ lại dùng biện pháp như vậy để bức bách mình. Nhưng bố đây ăn mềm không ăn cứng, ngươi càng như thế, ta càng không cúi đầu trước ngươi. Một ca kỹ mà hống hách như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền nở nụ cười lạnh lùng...
Chuyện này chắc chắn sẽ không chấm dứt như vậy! Vừa rồi hắn đã nói những lời cay nghiệt như thế, Tiếu Chi Nhi chắc sẽ không bỏ qua.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Tuy là nói vậy nhưng cũng phải suy nghĩ cẩn thận, ta đã có quá nhiều chuyện phiền toái, nay lại tự dựng đụng chạm phải một cô gái. Ngọc Doãn lắc lắc đầu, hay là mình trời sinh có khả năng thu hút thù hận? Chuyện Tiếu Chi Nhi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Tuy nhiên nếu xét hai mặt của sự việc, mặc dù có chút phiền phức,nhưng nó cũng mang đến chút ý tưởng cho Ngọc Doãn. Nếu ta có thể bán thịt chín cho lầu Bạch Phàn, vì sao không thể cung cấp cho nhà khác? Phủ Khai Phong có bảy mươi hai cửa hàng chính, cửa hàng nhỏ tính bằng đơn vị hàng nghìn. Nếu quả thật có thể mở được đường khác cũng là một chuyện tốt. Nhưng vấn đề ở chỗ, thịt chín nhà ta phải làm như thế nào mới có thể tiến vào tất cả khách sạn quán rượu lớn nhỏ ở phủ Khai Phong?” Ngọc Doãn không học kinh tế nên đối với việc này không nắm rõ lắm. Nhưng nghĩ ra ý tưởng này cũng là một chuyện tốt. Đời sau thường có nhiều tình huống như vậy trong phim truyền hình, cuối cùng cũng tìm được một vài biện pháp.
- Cửu Nhi tỷ, khổ cực một đêm rồi, quay về đi.
- Vậy còn ngươi?
- Người giúp việc trong cửa hàng cũng đủ lo rồi. Ta ở lại cửa hàng việc càng thêm rối. Đã nhiều ngày chị em ở ngõ giết mổ heo chạy đến chỗ này gây náo loạn, tuy rằng không ảnh hưởng lắm nhưng tóm lại cũng không tốt. Ta muốn sau buổi trưa đi quan sát xung quanh một chút. Không thể nghĩ ra cách gì, cũng không muốn bị lầu Bạch Phàn kia dồn ép. Buổi tối, ta tự đến Ngũ Lý điếm. Cửu Nhi tỷ! nàng cũng đừng ra ngoài để tránh gặp phải tai họa.
Mặc dù biết Yến Nô có võ nghệ, chỉ sợ không người nào uy hiếp được nàng. Nhưng trong thâm tâm Ngọc Doãn vẫn không muốn Yến Nô gặp nguy hiểm.
Yến Nô cười cười, không trả lời. Nàng lên tiếng:
- Vậy Nô về nhà nghỉ tạm trước, Tiểu Ất ca đừng lo lắng. Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, đừng lo lắng quá.
- Ừ!
Ngọc Doãn gật gật đầu.
Yến Nô đi được không lâu, trời đang nắng chợt mây đen kéo đến dầy đặc, rồi những hạt mưa rơi xuống. Mưa xuân ập tới khiến cho việc kinh doanh tại cửa hàng Ngọc gia lập tức trở nên vắng vẻ. Ngọc Doãn ngồi trên ghế dài ở bên trong cửa hàng, nhìn mưa rửa sạch bụi bặm trên đường, người qua đường vội vã...
- Ta đi một chút.
- Tiểu Ất ca! Trời đang mưa đấy.
- Ta biết.
Ngọc Doãn nói xong rồi lấy một cây dù làm từ giấy dầu ở góc cửa hàng.
- Chỉ đi gần đây thôi, không có việc gì cả. Tiểu Thất ca ở đây, ta sẽ nhanh chóng quay về.
- Vậy Tiểu Ất ca đi cẩn thận.
Ngọc Doãn gật gật đầu, mở ô, thong dong ra khỏi cửa hàng. Hắn bước chầm chậm trong mưa doc theo con đường trải đá tảng,. Đi bộ tại Phủ Khai Phong trong mưa có cảm giác thật khác. Cảnh vật mông mông lung lung, người như đang trong mộng ảo, đâu thật, đâu mộng? Đi dọc theo phố Phan Lầu về hướng đông, bất giác hắn đi ra khỏi Vọng Xuân Môn. Nơi đây có một cây cầu nhỏ kéo dài qua sông.
Hai hàng liễu xanh yểu điệu được trồng hai bên bờ sông thướt tha trong gió,như thiếu nữ đang nhảy múa say sưa trong mưa phùn.
Cây cầu tên là Cầu Chu gia, Ngọc Doãn chầm chậm bước qua, đứng ở trên cầu đưa mắt trông xa xa nhìn ngắm vạn vật trong làn mưa mù.
Tươi mát, mỹ lệ?
Đây vốn là một bức tranh cực đẹp, nhưng lại khiến lòng Ngọc Doãn bao phủ một lớp mây đen thật dày.
Cảnh sắc đẹp như thế, sau hai năm có còn nhìn thấy nữa không?
Trời xanh để hắn tái sinh vào năm Tuyên Hòa thứ sáu, nhưng lại chưa gợi ý cho hắn bất cứ điều gì. Đến lúc này Ngọc Doãn vẫn không hiểu vì sao hắn lại tới thời đại này. Mà đối mặt với một trận tai họa sắp tới, hắn là một thảo dân, lại không biết nên ứng phó thế nào? Có đôi khi ngẫm lại bản thân Ngọc Doãn thật sự vô cùng xấu hổ.
Dưới đầu cầu là một ngõa tử (khu vui chơi giải trí). Giờ phút này ở đây rất vắng vẻ. Bên ven đường, có một quán trà nhỏ, là cờ hiệu trong mưa rủ xuống uể oải.
Ngọc Doãn cảm thấy hơi khát nước, liền đi tới quán trà ngồi xuống. Diện tích quán trà không lớn, khách khứa thưa thớt ngồi túm năm tụm ba lại với nhau.Ngọc Doãn gọi một bát mỳ lạnh, hai bánh bao, vừa ăn vừa thưởng thức cảnh sắc bên ngoài quán. Mỳ lạnh của quán trà này làm cũng khá, tay nghề làm mỳ khéo, đưa vào miệng dai dai, rất hấp dẫn... Nước dùng được nấu từ xương to cực kỳ ngon.
Mỳ lạnh, nước dùng ngon. Sau khi cho một bát vào bụng, hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Không có mỳ chính, cũng không có các vị lung tung, khiến cho mỳ lạnh tinh khiết tự nhiên, hết sức ngon miệng.
Ngọc Doãn ăn một bát vào bụng cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn. Tuy nhiên, hắn không muốn ăn nữa, mà gọi một chén trà, ngồi ở sau mành mà ngẩn người.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
11 chương
149 chương
31 chương