Tống Thì Hành
Chương 220
Trang phục của Ngọc Doãn đúng là có chút quái dị.
Chủ yếu là do quần áo hơi chật cho nên bó sát thân hình của hắn lại khiến cho người khác nhìn hơi lạ.
Lăng Chấn và Ngọc Doãn không quen biết nhau cho nên cũng không có chú ý. Nhưng Yến Nô thì khác, đừng nói là màu sắc của quần áo. Toàn bộ quần áo Ngọc Doãn đều do chính tay nàng may sao lại không nhận ra? Cho nên chỉ cần liếc mắt là nàng đã biết có vấn đề.
Ngọc Doãn cười khổ một tiếng,
- Đừng nói nữa, chỉ là xui xẻo!
- Làm sao vậy?
- Khi đi ngang qua Tướng Quốc Tự, vốn định đi mua chút đồ ăn đem về, không ngờ lại bị người ta giội cho một thau nước.
- A?
Ngọc Doãn lắc đầu nói:
- Cũng do người ta không cẩn thận, thấy y phục của ta ướt liền cho thay bộ khác cho nên mới như thế.
- Vậy ngươi còn không mau đi thay quần áo.
Yến Nô nói xong liền vào phòng ngủ lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra đặt lên giường.
Ngọc Doãn cũng theo vào thay y phục rồi ra ngồi trong đình viện. Lúc này, Yến Nô cũng mang đồ ăn từ trong phòng bếp lên.
Lăng Chấn nhìn thấy rất thú vị!
Lão liên tục nâng ly mời rượu Ngọc Doãn.
Tổng thể Ngọc Doãn cũng có thể cảm nhận được điều kỳ diệu bên trong.
Tuy rằng không có hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng nếu Lăng Chấn ngồi ở đây thì dễ giải quyết rồi.
Điều quan trọng chính là chỉ sợ sự xuất hiện của Điện Tiền Ti. Từ góc độ nào đó mà nói xem như Lăng Chấn đã có chỗ dựa vững chắc.
Ừ, đó là chỗ dựa vững chắc!
Nghĩ đến thì lão đường đường là Đô thống lĩnh vì sao lại nghèo túng như thế?
Nói toạc ra nguyên nhân chính là chưa có chỗ dựa vững chắc. Cục Hoả Dược trong Ngự Doanh không được coi trọng, nếu có chỗ dựa vững chắc tất nhiên sẽ có thể sống khá giả rất nhiều. Nhưng mà nghĩ đến Lăng Chấn còn không biết núi dựa của lão , thực tế chính là Ngọc Doãn người đang ở trước mặt mình.
Một khi Tuần san Thời đại Đại Tống được công bố cũng có nghĩa là Cao Nghiêu Khanh đã đứng về phe của Ngọc Doãn.
Đương nhiên Ngọc Doãn sẽ không nói toạc ra. Sau khi uống mấy chén cùng Lăng Chấn, hắn đột nhiên hỏi:
- Lão thúc, không biết trong Ngự Doanh của thúc có đồ chơi gì không?
Lăng Chấn mỉm cười!
- Chúng lệ thuộc quân Khí Giám, trong kho giáp trượng cũng không có gì quý hiếm.
- Nhưng mà vẫn có vài thứ đồ chơi nhỏ… Hôm nay ta gặp vị huynh đệ giỏi bắn cung của ngươi, khi về ta sẽ đem chút binh giới qua chơi đùa… Ha ha, nếu Tiểu Ất muốn bắn thì đến tìm ta.
Vẻ mặt Ngọc Doãn lập tức trầm xuống.
“Ta muốn chơi pháo, nếu không đã không đến tìm ngươi!
Đương nhiên hắn cũng biết Lăng Chấn nói việc bắn không giống với đời sau hay truyền miệng chữ “Bắn”, nên cảm thấy có chút không thoải mái. Tuy nhiên điều này cũng chính là tâm trạng của Ngọc Doãn. Hắn rất muốn đến Cục Hoả Dược để xem trong thời kỳ này vũ khí nóng ở Bắc Tốngđã phát triển đến trình độ nào. Nếu… chỉ là nếu, hoặc là còn có tác dụng khác?
*****
Lăng Chấn đã say khướt.
An Đạo Toàn lo lắng trên đường lão gặp chuyện chẳng may nên đi cùng. Tuy nhiên lão cũng nói với Ngọc Doãn trưa mai sẽ quay về.
Yến Nô đang thu dọn bát đũa trong phòng bếp thì thấy Ngọc Doãn lén lén lút lút bước vào.
Hắn đứng từ phía sau vòng tay qua ôm chặt cái eo thon nhỏ duyên dáng.
- Tiểu Ất ca, không thấy xấu hổ sao?
Mặt Yến Nô lập tức đỏ lên.
Nàng có thể cảm thấy được cái kia của Ngọc Doãn đang nóng rừng rực và cứng rắn hẳn lên. Yến Nô đã thưởng thức qua hương vị tư thế đó, làm sao mà không biết tâm tư nho nhỏ của Ngọc Doãn. Hơi thở của nàng liền trở nên dồn dập, thân mình như nhũn ra.
Mặc dù trên miệng mắng Ngọc Doãn nhưng lại không khống chế được thân mình, cứ dính chặt vào lòng ngực của hắn.
- Cửu nhi tỷ, một khắc trị giá ngàn vàng… Ngày mai lão thúc đã quay về, nếu muốn âu yếm sẽ không dễ dàng thế đâu.
- Ai muốn cùng ngươi âu yếm. Mau buông tay ra, nô còn phải làm việc.
Nhưng mới nói tới đó, nàng phát hiện bàn tay của Ngọc Doãn đã luồn qua vạt áo và thò lên tới ngực của mình. Bàn tay của hắn nắm chặt bộ ngực đẫy đà khiến cho nàng hơi đau nhưng sâu trong nội tâm lại xuất hiện một thứ cảm giác khó có thể kháng cự.
Mặt Yến Nô đỏ bừng muốn giãy dụa.
Nhưng cánh tay oan gia kia lại ôm chặt nàng, cái bàn tay trong lòng ngực cứ thế xoa và nắn khiến nàng không thể kìm nổi thốt lên tiếng rên rỉ, không còn sức đứng vững, dựa hẳn vào ngực của Ngọc Doãn.
- Tiểu Ất ca đừng làm ở đây, chúng ta trở về phòng đi.
Ngọc Doãn nghe được câu nói đó giống như nghe được thánh chỉ vậy, liền vội vươn tay bế Yến Nô lên và đi đến phòng ngủ.
Ám Kim ở trong lều thấy Ngọc Doãn vội vàng chạy vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lạii.
Nó cảm thấy khó hiểu nhưng biết lúc này tốt nhất đừng đến quấy rầy, vì thế lúc lắc cái đầu, thở phì phì …
Gió đầu thu về đêm có chút mát mẻ.
Yến Nô nằm trong lòng ngực Ngọc Doãn, nét mặt còn để lại dư vị mãnh liệt đã qua đi.
- Hôm nay chàng vội quá nên đã quên sự việc của Bà Tích.
- May mà lão thúc và Lăng thúc phụ đều ở đây nên mới có thể qua được. Nhưng mà Tiểu Ất ca, lần này An thúc phụ đến, Bà Tích lại đến học diễn đúng là không tiện. Huynh hãy nghĩ ra một ý hay tránh làm chậm chuyện lớn của Bà Tích…
Đúng vậy, An Đạo Toàn vừa về đến, chẳng những Ngọc Doãn khó có thể thân thiết cùng Yến Nô, chuyện Bà Tích học diễn cũng rất phiền toái.
- Ngày mai ta đi tìm Phong nương tử nói chuyện này, rồi tìm một nơi để bà ta đến đó.
- Còn Đại Lang thì sao?
Ngọc Doãn nghe thấy cũng có chút đau đầu.
Đúng vậy, chuyện học diễn của Từ Bà Tích, lại còn chuyện của Dương Tái Hưng. Tất cả những chuyện này đều cần có một cách giải quyết thích đáng.
- Phía Đại Lang ta sẽ nghĩ biện pháp.
- Nhưng mà thật ra hôm nay lão thúc có nói với ta một chuyện muốn chúng ta sửa lại toà nhà này một chút, xây thêm một tầng thì sẽ tiện hơn rất nhiều. Đến lúc đó, chúng ta có thể mời hai người đó đến giữ nhà. Ta và nàng cũng không cần phải ở nhà, muốn ra ngoài cũng không cảm thấy phiền phức.
- Sao sửa đây?
Yến Nô cũng rất hứng thú.
Ngọc Doãn liền nói lại những gì mà An Đạo Toàn nói hôm qua, sau đó nói:
- Chuyện đất đai không khó, đến lúc đó ta tìm Tiếu Áp Ti giúp đỡ cũng không tốn bao nhiêu. Chỉ có điều việc thay đổi kiến trúc này sẽ không tránh khỏi sức ép.
- Vậy thì sửa đi còn hơn là hai ta bị nhốt trong nhà.
Hai người cứ nằm thủ thỉ với nhau không ngờ đã đến nửa đêm.
Yến Nô bận rộn nguyên ngày nên rất mệt mọi chìm vào giấc ngủ say trên ngực Ngọc Doãn. Còn Ngọc Doãn thì nằm trên giường, như đang suy nghĩ. Thời đại tuần san Đại Tống này ra đời thì phải làm sao? Làm thế nào để chỉ một lần có thể nổi tiếng? Nếu chỉ là một số tình hình chính trị hiện nay chỉ sợ là cũng không có gì vui, nên tăng thêm mấy nội dung nào cho hay đây?
Còn có lò mổ Liền Kiều…
Ừ, chuyện này cũng nên giải quyết nhanh chút mới được.
Nói không chừng ngày mai sẽ kêu Tiểu Thất đi hỏi thăm, cuối cùng cũng phải đuổi đám lưu manh trong lò mổ đi mới được.
Đúng rồi còn có Đường Cát.
Nghe người ta nói trước đó thằng khốn đó không phải là người Khai Phong.
Chuyện này khiến Ngọc Doãn bớt phần lo lắng nhưng Đường Cát ra ngoài làm việc cũng phải trở về.
Một khi thằng kia trở về tất nhiên sẽ có bão tố… Ừ, phải nghĩ cách đối phó với thằng khốn này mới được.
Mặt khác còn có Khang Vương Triệu Cấu!
Tuy không chắc chắn người đề cử Ngọc Doãn đi công tác ở Thái Nhạc là Triệu Cấu.
Nhưng càng nghĩ hắn càng thấy ngoại trừ người này ra thì không còn ai khác có thể làm thế.
Đối phó với Đường Cát chắc có chút hơi phiền toái nhưng cũng không phải không có biện pháp, nhưng Triệu Cấu lại khiến cho Ngọc Doãn nhức đầu!
Ưu thế duy nhất chính là Triệu Cấu không thể đối phó với Ngọc Doãn một cách lộ liễu.
Dù sao y đường đường là Khang Vương lại nhằm vào Ngọc Doãn như vậy, nói ra tất nhiên sẽ bị người khác nhạo báng. Tên kia bề ngoài cũng có mặt mũi đấy cho nên không thể lợi dụng lực lượng của quan phủ. Hơn nữa giữa hai người cũng không phải là thù hằn sâu nặng, chỉ vì Ngọc Doãn làm cho Triệu Cấu thua mười ngàn quan mà thôi. Chuyện này cũng không thể coi là kẻ thù sinh tử. Chuyện khả năng nhất thì hình như là cchuyện Thái Nhạc, Triệu Cấu chỉ ra một chút ám chiêu để gây rắc rối cho Ngọc Doãn… Ừ, chắc là dạng này.
Yến Nô ngủ say rồi.
Nàng gối lên ngực hắn nhìn giống như một con mèo nhỏ.
Ngón tay Ngọc Doãn nhẹ nhàng rờ lên gò má xinh đẹp của nàng thì thấy Yến Nô rầm rì một tiếng, vươn tay đầy ngón tay hắn ra, rồi sau đó lại vươn cánh tay ôm eo Ngọc Doãn. Nàng gối lên ngực Ngọc Doãn, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Nhìn Cửu nhi tỷ ngủ say đúng là rất xinh đẹp!
Ngọc Doãn không kìm nổi cúi đầu hôn khẽ lên khuôn mặt nàng một cái…
*****
Hôm sau An Đạo Toàn đã trở lại.
Sau khi ông ta về nhà liền lập tức kiểm tra tình trạng thân thể của Ngọc Doãn.
Xác nhận thân thể Ngọc Doãn không có bị tổn thương bởi chuyện đột phá tầng thứ ba, thậm chi còn ngược lại sau khi đột phá công phu tầng thứ ba, âm dương giao hợp khiến thể chất của Ngọc Doãn tăng lên một chút. Điều này cũng khiến cho An Đạo Toàn cũng hơi vui vui, muốn Ngọc Doãn đình chỉ dùng cường gân cường tráng cốt đan chỉ tập trung tu luyện bí quyết cường gân cường tráng cốt…
Đối với sự dặn dò lần này của An Đạo Toàn, Ngọc Doãn cũng không dám vi phạm.
Bởi vì theo như ông ta nói: Thể chất hiện giờ của Ngọc Doãn nếu tiếp tục dùng cường gân cường tráng cốt đan thì không còn có tác dụng tốt mà ngược lại sẽ có tác dụng phụ.
Cho nên Ngọc Doãn nào dám vi phạm?
Sau khi An Đạo Toàn kiểm tra thân thể của Ngọc Doãn xong thì hắn lại thỉnh cầu kiểm tra cho Dương Tái Hưng và Cao Sủng.
Chỉ có điều kết quả không hài lòng lắm.
Đặc biệt Dương Tái Hưng, bởi vì thường xuyên luyện võ trong hoàn cảnh gian khổ cho nên nguyên khí mới bị giảm.
- Nếu không điều trị nhanh chóng, Đại Lang khó sống qua bốn mươi tuổi.
- Vậy làm sao bây giờ?
An Đạo Toàn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Lần sau nhờ Tiểu Ất mang bí quyết cường gân cường tráng cốt truyền cho ngươi, sau đó ngươi bắt đầu tu luyện. Trước đó ta đã chỉ cường gân cường tráng cốt đan cho Tiểu Ất, hiện nay hắn không thể tiếp tục sử dụng nhưng Đại Lang có thể.
Cố gắng kiên trì nửa năm thì có thể thay đổi được.
- Về tình hình Thập Tam Lang thì tốt hơn một chút, chắc có liên quan đến công pháp kia của nhà y. Tuy có thiệt thòi nhỏ nhưng không nghiêm trọng. Để cả hai cùng nhau dùng cường gân cường tráng cốt đan. Sử dụng trong hai tháng, đợi qua đông chí thấy thế nào rồi mới quyết định.
Dương Thái Hưng và Cao Sủng nghe xong lập tức mừng rỡ.
Sau khi An Đạo Toàn sắp xếp xong xuôi liền theo hắn phối dược nghiên cứu.
Ngọc Doãn lôi kéo Dương Thái Hưng và Cao Sủng qua một bên nói chuyện về lò mổ Liền Kiều.
- Ta đã cho Tiểu Thất đi hỏi thăm tin tức, nếu không có gì xảy ra ngày mai chúng ta ra tay túm lấy cái lò mổ kia.
- Lò mổ Tam Xoá Hà khẩu không thể kéo dài được lâu.
- Sớm ngày khống chế lò mổ Liền Kiều sẽ sớm một ngày chuyển nhà… Nếu không ta cũng không tiện mở miệng nói với Liễu Thanh.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
370 chương
70 chương
196 chương
105 chương