Tống Thì Hành
Chương 219
Khuôn mặt của Dương Kim Liên đỏ bừng lên, bưng cái chậu đồng không biết làm sao. Thời tiết hai bữa nay thay đổi, khiến cho nàng cảm thấy lạnh. Phu quân có việc nên đã đi Trịnh Châu vào hai ngày trước, cho nên nàng có bệnh cũng không có ai chăm sóc. May mà những người hàng xóm cũng rất tốt, coi phu quân nàng là Thái Học Sinh nên đã đến quan tâm và mời thấy thuốc. Hôm nay uống thuốc, tưởng rằng lúc giờ ngọ được nghỉ ngơi một chút ai người đổ mồ hôi, khiến cho nàng thấy khó chịu.
Vì thế nên nàng mới nấu chút nước để lau người.
Vốn nàng nghĩ lúc này trên đường không có người cho nên mới hắt xô nước ra ngoài cửa…
Thành Khai Phong vốn như thế. Đặc biệt là một số gia đình nhỏ cũng có thói quen đổ nước ra ngoài, mà không có ai hỏi han đến.
Nhưng nàng không ngờ chậu nước lau người của mình lại tạt trúng người đi đường.
Mắt thấy người kia quần áo ướt đẫm đứng ngoài đó, đầu óc Dương Kim Liên trống rỗng.. Phải xử lý sao đây? Sao lại ra nông nỗi này?
- Sao lại là cô?
Người nọ lớn tiếng nói với cô.
Tuy nhiên nghe qua giọng nói cũng không tức giận nhiều lắm.
Dương Kim Liên bình tĩnh lại, lúc này mới nhìn kỹ thì thấy người đàn ông trước mặt có chút quen quen, nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu.
Chỉ có điều quần áo và giày của đối phương đều ướt.
Kim Liên lập tức luống cuống bước lên phía trước xin lỗi:
- Tiểu nữ không cố ý mạo phạm, mong đại quan nhân thứ tội… Ngày thường rất ít người đi đường vào lúc này cho nên tiểu nữ mới… Thật sự là xin lỗi, đại quan nhân chớ nên trách tội.
Vừa mới đến gần thì một mùi hương thơm ngát thoang thoảng liền bay vào mũi của Ngọc Doãn.
Bỗng dưng hoảng hồn, có lẽ do vừa mới tắm rửa nên khuôn mặt của Kim Liên lại càng thêm hồng hào xinh đẹp, tăng thêm vài phần quyến rũ.
Ngọc Doãn cười khổ nói:
- Lần trước cô dùng cán đánh ta, lần này lại dùng nước tạt ta… Sao mỗi lần gặp cô đều có chuyện thế nhỉ?
Kim Liên nghe thấy liền sửng sốt, khi nhìn kỹ lại thì khuôn mặt xinh đẹp lại càng thêm đỏ.
- Thật sự tiểu nữ không biết… chuyện này… kính xin Quan lớn tha tội, tiểu nữ thật sự không cố ý.
Cô gái này đúng là thú vị!
Ngọc Doãn cười khổ trong lòng, đúng là mỗi khi gặp nàng, hắn đều có chuyện xui xẻo.
Gió thổi vào trong hẻm tạt qua người Ngọc Doãn, do toàn thân ướt đẫm khiến hắn chợt rùng mình.
Dương Kim Liên thấy thế nên có chút băn khoăn.
Thấy bộ dáng thảm hại của Ngọc Doãn thì trong lòng nàng cảm thấy thú vị nhưng vẫn cố nhịn không bật cười thành tiếng.
- Nếu không chê xin Quan lớn vào trong thay bộ y phục.
Bất kể thế nào thì cũng do nàng làm ướt quần áo và giày dép của Ngọc Doãn. Dương Kim Liên do dự một chút liền hạ giọng nói:
- Gió mát, Quan lớn như vậy e rằng cũng không thể về nhà. Vóc dáng phu quân ta và Quan lớn không kém nhau, chi bằng thay y phục của phu quân ta để tránh khỏi bị nhiễm phong hàn. Nếu không tiểu nữ sẽ cảm thấy rất băn khoăn.
Ngọc Doãn cúi đầu nhìn nhìn lại mình đúng là có chút thảm hại.
Giọng điệu của Dương Kim Liên cũng rất chân thành, vì thế ngẫm nghĩ một chút rồi hắn gật đầu nói:
- Vậy thì làm phiền tỷ tỷ… Ta thay quần áo xong sẽ đi ngay.
“Ngươi thay quần áo rồi thì phải đi chứ còn gì nữa?”
Dương Kim Liên thầm nhủ trong lòng nhưng mà lại cảm thấy vị lang quân trước mặt cũng hết sức nho nhã.
Hơn nữa ánh mắt của hắn trong sáng, không giống như các bằng hữu của phu quân nhà mình, mỗi khi nhìn thấy mình thì ánh mắt lại có chút vọng tưởng, như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Điều này cũng khiến cho Dương Kim Liên có ấn tượng tốt với Ngọc Doãn. nàng dẫn Ngọc Doãn vào một góc phòng lớn.
Căn phòng được chia làm hai lớp..
Dương Kim Liên tùy ý chỉ một phòng,
- Quan lớn tạm thời cởi y phục ẩm ướt ra, tiểu nữ qua kia lấy quần áo cho Quan lớn thay.
Nói xong nàng liền vội chạy lên lầu.
Cửa lớn không khóa lại nghĩ để tránh nghi ngờ.
Ngọc Doãn gãi gãi đầu nên cất bước đi vào phòng kế.
Trong gian phòng bên cạnh vẫn còn tràn ngập hơi nước, còn có mùi thơm son phấn.
Ngọc Doãn cởi áo khoác ra rồi ngồi ở ghế dài sau đó cởi giày. Hắn đang định thu dọn quần áo ẩm ướt và giày cùng một chỗ thì đột nhiên thấy ghế bên cạnh có một cái yếm hồng phấn, có thêu đôi uyên ương.
”sao lại thế này?”
Ngọc Doãn thuận tay cầm cái yếm lên, nhưng sau khi cầm cái yếm lên, sau đó ngây ngẩn cả người!
“Sao ta lại cầm lên vậy?”
Hắn chợt hiểu ra “chẳng lẽ nàng kia mới vừa tắm sao?”
Trong phòng đầy hơi nước, còn có mùi thơm son phấn như đang chứng minh điều gì với Ngọc Doãn.
Lập tức mặt Ngọc Doãn liền đỏ lên, hai má nóng rực.
Được rồi, cô gái đó tên là Kim Liên nhưng ta cũng đâu phải là Quan lớn Tây Môn.
“Nàng để ta thay quần áo trong này, chẳng lẽ… Không nên a, mặc dù nàng rất quyến rũ nhưng nhìn ánh mắt nàng cũng không phải là một người con gái đơ đãng. Chuyện này nên làm sao cho phải? Nếu chẳng may nàng hành động như Kim Liên thì phải ứng phó ra sao?”
Đứng trong hoàn cảnh này, Ngọc Doãn không kìm nổi suy nghĩ lan man.
Cũng đúng lúc này thì nghe phòng kế vang lên âm thanh hơi run rẩy của Dương Kim Liên,
- Quan lớn, quần áo được đặt ở cửa, Quan lớn tự lấy đi.
Dứt lời, một cánh tay trắng nõn và mềm mại xuyên qua mảnh vải của cánh cửa luồn vào, đặt bộ quần áo lên ghế. Sau đó lại đặt một đôi giày trắng đế đen xuống, Dương Kim Liên lại nói:
- Không biết giày của phu quân ta có hợp với Quan lớn không. Nếu không hợp thì mong Quan lớn bỏ qua cho và mang tạm được không?
Giọng nói của nàng có chút ngượng ngùng.
Nghĩ chút thì Dương Kim Liên đã kịp phản ứng, vừa rồi nàng còn trong phòng đó tắm rửa nên vẫn để lại quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Cô gái này không giống người con gái như Phan Kim Liên, tuy rằng tên của nàng cũng gọi là “Kim Liên” nhưng phẩm chất thì khác xa vạn dặm. Ngọc Doãn thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời có chút buồn bã như mất mát một thứ gì đó.
Cảm giác thật lạ!
Vừa rồi còn đang sợ phát sinh chuyện gì nhưng còn bây giờ lại cảm thấy có chút tiếc nuối…
Có lẽ phần lớn đàn ông đều như thế!
Nhưng mặc kệ ra sao Ngọc Doãn vẫn cảm thấy may mắn bởi chính mình đã giữ được ranh giới, không có hành vi xấu xa nào ngoài tư tưởng.
Hắn cầm lấy quần áo mà thay nhanh chóng.
Phải nói vóc dáng của chủ nhân nhà này rất giống với Ngọc Doãn, chỉ hơi gầy chút nên mặc lên người không thoải mái lắm . Nhưng đôi giày kia thì vừa chân. Sau khi Ngọc Doãn thay quần áo xong liền gói gọn đống y phục ẩm ướt kia và ôm ra ngoài.
Trong chính đường mặt Dương Kim Liên đỏ bừng, trống ngực đập thình thình.
Thấy Ngọc Doãn bước ra nàng vội quan sát thần sắc của Ngọc Doãn, thầm nghĩ: “Chớ để hắn phát hiện, xấu hổ quá đi mất!”
Tuy nhiên sắc mặt của Ngọc Doãn rất bình tĩnh ôm quần áo đi ra, hướng Dương Kim Liên hành lễ,
- Đa tạ bộ quần áo này của tỷ tỷ, nếu không ta phải mặc quần áo ướt mà trở về nhà.
“Ừ, đúng là không có phát hiện.”
Dương Kim Liên giống như đã trút được gánh nặng liền thở dài một hơi. Mặc dù hai gò má vẫn nóng bỏng như trước, trong lòng vẫn còn hốt hoảng nhưng cách nói chuyện đã không còn luống cuống nữa.
- Quan lớn khách khí quá, đây vốn là lỗi của tiểu nữ, sao lại nói cảm ơn.
Thật ra trong lòng Ngọc Doãn cũng có chút bối rối.
Hắn nhìn sắc trời, tỏ ra bình tĩnh nói:
- Giờ cũng không còn sớm, cho phép ta cáo từ.
Đợi sau khi trở về giặt bộ quần áo này xong sẽ đem tới trả tỷ tỷ. Ồ, chỉ có điều mong tỷ tỷ sau này cẩn thận một chút.
Ta đi ngang qua cửa nhà nàng hai lần, thế mà hai lần đều có chuyện.
Cũng may tính tình ta tốt mới không so đo cùng nàng. Nếu tính ta xấu hay có dụng tâm nào đó thì nàng gặp nguy hiểm rồi!
Dương Kim Liên ngượng ngùng, đồng thời trong lòng cũng có vài phần cảm kích.
Nàng có thể nghe ra sự quan tâm trong câu nói của Ngọc Doãn.
Điều này khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp…
Nàng cũng không phải là người Khai Phong, theo phu quân đến đây. Tuy nói Đông Kinh phồn hoa nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút không phù hợp. Hàng xóm xung quanh đều rất thân thiện nhưng phần lớn chỉ dựa vào danh nghĩa Thái Học Sinh của phu quân.
Còn phu quân mình lại là người quá bận rộn!
Các Thái Học Sinh khác không thấy đi xa vậy mà để chàng đến tận Trịnh Châu.
Cũng không biết bận rộn như thế nào lại để cho người ta một mình cô quạnh ở nhà, bị bệnh mà ngay cả người an ủi cũng không có.
Ngọc Doãn nói vậy khiến Kim Liên có chút cảm động.
Nhưng mà ngẫm nghĩ lại đúng là như thế. Hai lần đều dính đúng một người… Chẳng lẽ ông trời muốn tiểu nữ gặp hắn sao?
Ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu khiến cho trái tim Kim Liên bắt đầu loạn nhịp, nhiệt độ hai má tăng lên.
- Cảm ơn Quan lớn nhắc nhở, về sau tiểu nữ sẽ cẩn thận.
- Ha ha ba chữ Đại quan nhân đúng là ta không dám nhận. Ở nhà ta tên là Ngọc Doãn, người quen biết thì kêu ta là Tiểu Ất.
- Vin cáo từ, tỷ tỷ cũng nên khóa cửa cẩn thận… Nghe người ta nói gần đây Khai Phong không yên ổn, trước khi đi nghỉ tỷ tỷ phải đóng cửa kỹ càng.
“Vì sao ta lại nói ra những lời như vậy?”
Sau khi Ngọc Doãn ra về cũng không hiểu sao cả.
Chỉ có điều hắn không ngờ tới, chỉ vì hai câu quan tâm ấy lại khiến cho Dương Kim Liên vô cùng cảm động.
Mùi vị được người khác quan tâm đúng là tuyệt vời làm sao?
Nhìn theo bóng dáng Ngọc Doãn khuất sâu trong hẻm, Kim Liên mới chậm rãi đóng cửa lại, xoay người chuẩn bị lên lầu.
Nhưng mà đột nhiên nàng nhớ ra gì đó vội đi đến phòng kế.
“A, cái yếm mình đâu rồi?
Mới vừa rồi rõ ràng đã để trên ghế mà…?”
Ánh mắt Dương Kim Liên nhìn qua nhìn lại, thì thấy được cái yếm màu hồng phấn đang nằm một thùng gỗ. Đầu tiên nàng ngẩn người , rồi sau đó như đã hiểu ra điều gì nên hét lên một tiếng thét chói tai, giơ tay cầm lấy cái yếm bụm mặt và chạy lên lầu.
“Mắc cỡ chết được, đúng là mắc cỡ chết được!”
Trống ngực Kim Liên đập thình thịch…
*****
Về đến nhà trời cũng đã rất khuya.
Ngọc Doãn bước vào nhà thì thấy An Đạo Toàn ngồi trong sân, đang nói chuyện với Lăng Chấn.
Thấy Ngọc Doãn trở về Lăng Chấn vội đứng lên, vội vàng bước đến trước mặt Ngọc Doãn, chắp tay cúi chào sát đến đất.
- Hôm nay nếu không có Tiểu Ất trợ giúp chắc đã bị trúng kế.
Lão đường đường thống lĩnh Võ Dịch Lang, Thống lĩnh Ngự Doanh lại hành đại lễ như thế với Ngọc Doãn, đủ để biểu đạt sự cảm kích của đối với hắn …
Ngọc Doãn vội nghiêng người, một tay ôm y phục ẩm uớt, một tay giữ chặt Lăng Chấn.
- Lão thúc khách khí quá, bằng hữu của An thúc phụ cũng là trưởng bối của mình. Chút chuyện nhỏ cần chi để ý?
- Sao rồi, mọi chuyện đã rõ ràng chưa?
Lăng Chấn chua xót cười,
- Đã xong rồi, vốn là huynh đệ của mình ham vài mẫu đất cằn của nhà ta mới lên kế hoạch hãm hại. Con của ta cũng ngu xuẩn, bị người ta lừa còn không biết. Nếu không có Tiểu Ất trượng nghĩa, lần này đúng là phiền toái.
Trong lúc đang nói chuyện Yến Nô từ trong bếp bước ra.
Thấy cách ăn mặc của Ngọc Doãn, nàng không khỏi ngạc nhiên nói:
- Tiểu Ất ca! Huynh có bị sao không?
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
370 chương
70 chương
196 chương
105 chương