Tống Tâm

Chương 9

Edit by NhatLinh_Tran Tống Tâm muốn chạm không chỉ là tóc của Nghiêm tiên sinh. Khuôn mặt Nghiêm tiên sinh thành thục anh tuấn, đôi môi trời sinh hơi nhếch, khiến Tống Tâm mỗi lần nhìn thấy đều nghĩ tới nụ hôn khi say hôm nào, lại thêm tiên sinh rất cao, dáng người kiên cường, vai rộng cùng lồng ngực vững chắc rất có cảm giác tin cậy. Tống Tâm nhìn lại mình, be bé gầy gầy chẳng có mùi vị đàn ông gì cả, không nén nổi tiếng thở dài. Cậu chợt nhận ra mình cứ nghĩ lung tung gì đâu, nên lắc lắc đầu gạt những ý nghĩ này đi. Thôi đành đi tìm Tống Du vậy. Bạn của Tống Du đều là trẻ con, có bạn học, cũng có con của khách mang đến dự tiệc, tầm từ sáu đến mười tuổi. Tống Du nhìn thấy cậu, bỏ bạn lại chạy tới nhào vào ngực cậu, nhỏ giọng nói xấu: "Bọn nhóc thật tẻ nhạt." "Em cũng có lớn hơn ai." Tống Tâm chọt chọt mũi của nhóc, dắt về chỗ cũ. Cậu lấy bánh pudding cho Tống Du, Tống Du chê cậu ấu trĩ; cậu ngồi xổm xuống, bỗng một cậu bé mũm mĩm tròn vo ôm chân mình làm cậu mềm hết cả lòng, cười híp mắt lấy dâu tây cho nó. Tống Tâm trước giờ rất được lòng lũ trẻ, chả mấy chốc đã nhập bọn với tụi nhóc. Tống Du bất mãn nói cậu bị người khác phân tán lực chú ý, Tống Tâm liền ôm nhóc nhỏ giọng an ủi: "Em lớn hơn một tuổi rồi, phải hiểu chuyện hơn mới phải." Tống Du rất biệt nữu mà đỏ tai, đẩy cậu qua một bên: "Hừ, ai không hiểu chuyện." Một cô bé chỉ vào nhóc cười ha ha: "Lớn như vậy còn muốn được ôm mới nghe lời, không phải là không hiểu chuyện thì là gì?" Tống Du trừng mắt qua: "Động một chút là khóc lóc mắng người, cậu không tư cách nói tôi!" Hai đứa nhóc bắt đầu đấu khẩu, hai đứa ồn ào làm tất cả bạn học của Tống Du đều vây quanh, cười vui vẻ nhốn nháo loạn tùng phèo. Tống Tâm ôm bạn nhỏ mũm mĩm kia, ngạc nhiên rồi vui vẻ cười rộ lên. Tới lúc Tống Du chính thức cắt bánh ga tô, Nghiêm tiên sinh đã tới bên cạnh. Mọi ánh đèn đều tập trung lại đây, Tống Tâm rơi vào trung tâm của sự chú ý, không khỏi lúng túng. Chiếc bánh cao tới hơn một mét được đặt trên bàn. Sau khi đã thắp nến, hát mừng sinh nhật và cầu nguyện xong, Tống Du cầm dao nhựa, tuy rằng ngoài miệng vẫn nói không thèm để ý cái sinh nhật này nhưng nhóc vẫn là không nhịn được có chút hưng phấn. Tống Tâm cười vỗ đầu nhóc, vừa muốn cùng nhóc tìm cách cắt cái bánh khổng lồ này thì Nghiêm tiên sinh đã quay lại, cũng xoa đầu Tống Tâm. Tống Tâm lập tức cứng đờ, Nghiêm tiên sinh gật gật đầu với cậu rồi nắm chặt tay Tống Du. Tống Du ngượng ngùng, trừng mắt nhìn, nhưng không dám làm mất mặt hắn. Nhóc rất ngoan ngoãn làm theo động tác của Nghiêm tiên sinh, nghe lời cha hướng dẫn rồi hai cha con cùng nhau cắt chiếc bánh ra. Người lớn vỗ tay, trẻ con trông mong được chia bánh ngọt. Nghiêm tiên sinh đem miếng đầu tiên đưa cho Tống Tâm, lại nhìn cậu chằm chằm, Tống Tâm hơi tránh né, Nghiêm tiên sinh lại đến gần. Hai người áp sát vào nhau, Tống Tâm theo bản năng cúi đầu đỏ mặt. Nghiêm tiên sinh chỉ nói: "Đợi lát nữa Hoài Thanh mở quà, làm phiền cậu." Hắn đã rất cẩn thận mà chuẩn bị những món quà kia, lòng Tống Tâm mềm nhũn, vội vàng gật đầu: "Tôi sẽ giúp ngài." Đôi mắt Nghiêm tiên sinh liền cong lên, thật giống như đang cười. Tim Tống Tâm nhảy nhót không ngừng, tự nói với mình phải kiềm chế phải rụt rè mới đè lại được cái tay đang muốn sờ soạng mặt mũi người ta. Người lớn vẫn tiếp tục uống rượu, Tống Du ăn bánh xong liền kéo Tống Tâm vào nhà, hai người một lớn một bé không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Tống Tâm dẫn nó tới phòng cất quà, Tống Du cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ con, trên mặt ra vẻ không thèm để ý, nhưng lại mạnh miệng đi mở quà. Có các loại đồ chơi đặt làm riêng, cũng có trang sức vàng ngọc đắt tiền, có người phô trương hơn còn tặng cả đồ sứ lá trà. Tống Du để sang một bên, mở được một nửa thì chán rồi, Tống Tâm kiên nhẫn dụ dỗ, dẫn nó đến cạnh bàn. Tống Du rất nghi ngờ nhìn cậu, vừa mở vừa hỏi: "Những thứ đồ này có thể có gì khác chứ?" "Có, khác chứ", Tống Tâm giục, "Đừng nhìn anh, nhìn quà kìa!" Tống Du nửa tin nửa ngờ quay đầu lại, liền thấy mô hình ô tô máy bay mà năm ngoái mình từng ao ước, lại thêm một đống đồ dùng học tập linh tinh khác nữa. Tống Tâm cuối cùng cũng coi như làm xong nhiệm vụ, ôm lấy vai nhóc, ôn nhu giới thiệu: "Những thứ này là Nghiêm tiên sinh hỏi anh đó, còn cố ý rủ anh đi chọn cùng đấy... Ba em đã bỏ ra hẳn một buổi chiều, còn muốn anh giữ bí mật đến tận hôm nay cơ." Cậu chỉ vào đám quà, nói "Vừa chọn lại vừa hỏi anh em thích màu gì kiểu gì,... Ngày hôm đó ba em rất bận, thế nhưng vẫn để dành thời gian để chuẩn bị mấy món quà này. Ba em còn ghi chép lại đấy, nói là từ năm sau muốn tự mình chọn quà cho em nữa kìa..." Tống Tâm dời ánh mắt về, ôn nhu nhìn Tống Du, "Em vẫn thấy Nghiêm tiên sinh không có tình cảm với em sao?" Tống Du cúi đầu, bĩu môi nói "Thế thì sao nào", nhưng cũng không mạnh miệng nữa. Tống Tâm vuốt tóc nó, nó bé ngoan đứng yên một lát, đột nhiên oán giận "Anh còn nói tốt cho ông ta hả", rồi ôm lấy hộp quà lớn của mình về phòng. Hộp quá cao, cậu nhóc đi khá khó khăn, đến cửa thì có một người khác giúp nhóc nhấc hộp lên. Tống Du ngẩng đầu, muộn màng bày ra vẻ mặt sẽ không dễ dàng bị mua chuộc, Nghiêm tiên sinh nhẹ giọng, nói: "Hoài Thanh, sinh nhật vui vẻ." Tống Du "Hừ" một tiếng, dừng một lát, nói thêm: "Cảm ơn." Tống Tâm đứng ở bên cạnh bàn khẽ cười nhẹ nhõm. Nghiêm tiên sinh phải giúp Tống Du mang quà về phòng, trước khi đi quay đầu lại nháy mắt với cậu, khẩu hình chỉ hộp quà phía sau mới rời đi. Tống Tâm nghi ngờ quay người lại. Hộp quà lớn bị mang đi, lộ ra hộp quà nho nhỏ không nổi bật ở dưới, trên đó viết ba chữ "Tặng Tống Tâm". Cậu mở ra, bên trong có một tờ giấy. "Cám ơn cậu", trên tờ giấy viết, "Đây là quà tạ lễ, nhận lỗi chuyện khi say tôi đã làm." Chuyện khi say hả... Tai Tống Tâm đỏ bừng, nín thở cầm tờ giấy lên. Phía dưới có một chiếc nhẫn tròn màu bạc.