Tổng tài, vợ ngài là hacker ngầm

Chương 22 : Chúc cậu may mắn

Nói xong, Lê Đình Hùng vẫn thấy có gì đó sai sai, nghi ngờ hỏi: “Đừng nói cậu thích Hạ An kia rồi nha?” Nói đến chữ “thích ” này khiến Trần Thanh Phong cũng hơi nhíu mày: “Không biết đó có phải là thích không, nhưng khi ở cạnh cô ấy, tôi cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ, và tôi rất muốn tìm lý do để gặp cô ấy. Nhưng thật là khó khăn.” Trên thương trường, chưa bao giờ thấy anh nói chữ khó khăn này, mọi thương vụ anh đều nắm trong lòng bàn tay. Vậy mà muốn gặp một cô gái thôi lại khó tìm lý do đến vậy. Lê Đình Hùng nở nụ cười quỷ dị, đúng kiểu hóng hớt xem kịch hay: “Chúc cậu may mắn.” Hai người cũng không ở lại quá muộn, chỉ ngồi trò chuyện một lúc rồi ai về nhà nấy. Hai ngày cuối tuần trôi qua một cách nhanh chóng, hôm nay mọi người lại quay cuồng trong thế giới công việc. Hôm nay một điều bất ngờ xảy ra, mới vào hai tuần nhưng Hạ An lại bị Hoàng Việt Phong giao cho một task, đó làm một tính năng mới của dự án lần này. Lần này Hạ An kết hợp với Lâm cùng làm tính năng mới này. Đây là một tính năng tương đối khó, nhưng Hoàng Việt Phong biết khả năng của Lâm, đồng thời anh cũng muốn kiểm tra khả năng của Hạ An đến đâu, muốn hai người làm chung để Lâm hỗ trợ cho Hạ An những bước đi đầu tiên này. Hạ An cũng hơi ngạc nhiên, nhưng đối với người khác thì cô là người mới nhưng bản thân cô biết rõ, khả năng của cô bằng với những người có kinh nghiệm trên ba năm. Đây đúng là công việc chính thức đầu tiên của Hạ An nhưng trong suốt mấy năm học đại học cô đã nhận bao nhiêu dự án freelance thì cô cũng không nhớ rõ nữa. Sau khi phân chia công việc, Hoàng Việt Phong gọi Hạ An và Lâm vào phòng của mình. Sau khi vào phòng, Hoàng Việt Phong, kêu hai người ngồi xuống, rót nước và nói: “Đây là tính năng mới hoàn toàn, Lâm thì anh đã biết rõ khả năng. Còn Hạ An, anh muốn trước mắt em làm cặp với Lâm, có gì Lâm sẽ hỗ trợ cho em. Em có ý kiến gì không?” Hạ An lễ phép trả lời: “Em sẽ cố gắng hết sức có thể. Anh Lâm, lần này phiền anh rồi.” Lâm nở nụ cười và nói: “Không có gì, mong rằng hợp tác lần này của chúng ta thành công tốt đẹp.” Thấy hai người có vẻ thân thiết, hòa thuận như vậy, Hoàng Việt Phong cũng cảm khái trong lòng, sau đó anh đưa yêu cầu chi tiết về tính năng mới này cho hai người nghiên cứu trước. Anh nói: “Đây là yêu cầu chi tiết từ bộ phận BA (Business Analyst), hai đứa xem cho kỹ, rồi trình bày lại cho anh. Sau đó mới bắt tay vào code nha. ” “Dạ.” “Dạ.” Hai người đồng loạt trả lời. Hoàng Việt Phong nói tiếp: “Khoảng thời gian này, hai đứa có thể tự do thảo luận, đừng có làm ảnh hưởng đến người khác là được. Anh cần các em hiểu vấn đề trước đã, không vội code đâu.” “Dạ.” “Dạ.” “Được rồi, hai đứa về chỗ nghiên cứu đi, có gì không hiểu thì hỏi đối phương hoặc vào đây cùng thảo luận với anh.” “Dạ, chào anh ạ.” “Bye anh.” Nói rồi hai người cầm hai bản requirement về chỗ tự nghiên cứu một mình trong vòng buổi sáng, rồi chiều cùng ngồi với nhau để thảo luận những vấn đề đã hiểu cũng như chưa hiểu. Đây là một tính năng liên quan đến trí tuệ nhân tạo, nhưng chỉ ở mức nghiên cứu thôi. Cái này đúng là mới so với Hạ An, trước đây cô đã làm nhiều dự án khác nhau nhưng liên quan đến trí tuệ nhân tạo thì chưa làm bao giờ. Càng mới mẻ thì càng thu hút cô, càng làm cho cô cảm thấy hứng thú. Kĩ năng đọc hiểu vấn đề của Hạ An luôn tốt, chỉ một buổi sáng, những vấn đề trọng điểm đều đã được khai phá xong. Thực ra trí tuệ nhân tạo cũng đã có rất nhiều dự án sử dụng, nhưng dự án này thì giờ mới làm nên mới mẻ, chứ trên thị trường thì đây không còn mới nữa. Sau khi nghỉ trưa, Hạ An và Lâm vào một phòng họp để thảo luận, vì có nhắn tin trước đó cho Hoàng Việt Phong nên anh cũng tham gia luôn. Đây là tính năng mới, Hoàng Việt Phong mới đọc qua, chứ cũng chưa nghiên cứu sâu. Nên anh muốn tham gia cùng, thứ nhất là để hiểu thêm và thứ hai để xem trong thời gian ngắn hai đứa này có thể hiểu đến mức nào. Hạ An là người trình bày trước cách hiểu của bản thân về vấn đề. Cả Hoàng Việt Phong và Lâm nghiêm túc lắng nghe, điều họ ngạc nhiên là mới có một buổi mà cô lại hiểu vấn đề một cách chi tiết như vậy. Có một số vấn đề chưa hiểu lắm thì Hạ An cũng đưa ra những giả định của bản thân và mong được sự giải đáp từ Lâm hoặc Hoàng Việt Phong. Hoàng Việt Phong thầm kinh ngạc và gật đầu tỏ ý hài lòng. Sau đó đến Lâm trình bày, không ngoài mong đợi của Hoàng Việt Phong. Lâm trình bày rất cặn kẽ về requirement, đồng thời cũng giải đáp những thắc mắc cho Hạ An. Hạ An cũng cảm phục về khả năng đọc hiểu của Lâm. Cô cảm thấy rất vui mừng vì được làm việc chung với Lâm.