Hàn Trạch Minh nhanh chân đi đến chỗ Diệp Băng Băng đang đứng. Liền nhanh tay nắm tóc mà lôi Diệp Băng Băng xuống cầu thang. "Hàn Trạch Minh, anh bị điên hả? Anh đang làm tôi đau đó!" Một tay hất mạnh cô xuống sàn. Cũng may là Diệp Băng Băng chống tay kịp nên không có ảnh hưởng gì đến phần bụng của cô. "Rốt cuộc là anh bị gì vậy hả?" BỐP Một cái tát vụt thẳng vào mặt Diệp Băng Băng, lực của đàn ông luôn mạnh hơn phụ nữ. Máu từ trong miệng tuông ra. Diệp Băng Băng lấy một tay ôm khuôn mặt bị đánh, cắn răng mà chịu đựng. Từ quản gia đến người hầu, họ đều không dám nhìn cảnh tượng này mặc dù việc đó đã xảy ra nhiều lần. Vu Ân là thư kí cũng như cánh tay đắc lực của Hàn Trạch Minh cũng không dám cản lại hắn. Diệp Băng Băng cố gượng dậy tươi cười hỏi Hàn Trạch Minh. "Hàn Trạch Minh, anh lại uống rượu nữa à? Uống rượu nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe đâu." Từng câu từng chữ Diệp Băng Băng thốt ra đều là những lời cô lấy hết sức lực của mình mà nói và Diệp Băng Băng cũng biết rằng lời nói đó giả dối đến mức nào. Hàn Trạch Minh liền lấy tay nắm chặt cằm của cô. "Cô khiến tôi thật kinh tởm đó Diệp Băng Băng." Vẫn chống chịu những việc Hàn Trạch Minh đang làm. "Anh mau buông tôi ra đi. Anh say rồi. Để tôi làm một ly nước chanh cho anh giải rượu." Cằm như muốn nát ra vì sức tay của hắn. Khuôn mặt đỏ vì tức giận, ánh mặt chứa đầy thù hận đó khiến chính bản thân cô cũng không biết tại sao hắn lại hận cô đến như vậy. Hàn Trạch Minh nhìn khuôn mặt thấm đẫm nước mắt liền cảm thấy thật BẨN THIỂU. Hắn ta liền đẩy mạnh khiến cô ngã nhào vào cạnh bàn sofa. Tay Diệp Băng Băng cũng giữ lại kịp, phía bụng cũng không có động chạm gì cả. Hắn ta nhìn và chỉ thẳng vào cô. "Đừng bao giờ khóc trước mặt tôi. Chẳng khác nào tôi là người hành hạ cô vậy?" Đủ rồi, như thế là đủ lắm rồi. Người như cô cũng chịu không nổi rồi. Diệp Băng Băng đứng dậy, cơ thể của cô cũng không đứng không vững, chỉ có thể chống tay lên bàn. "Thế nào? Định xông vào đánh tôi sao? Đánh chồng cô sao? Gan của cô cũng lớn lắm đấy Diệp Băng Băng. Nào, đến đây mà đánh tôi, giết tôi đi. Tôi tự nguyện đứng yên để cô làm đấy." "Không. Tôi sẽ không làm vậy. Tôi chỉ muốn hỏi anh một điều thôi..." "Hừ. Cô không đủ tư cách. Thứ hạ đẳng như cô, tôi đem cho chó ăn không chừng nó cũng không hứng thú nữa đấy!" "Hàn Trạch Minh, tôi chịu đủ rồi. Anh muốn hận tôi như thế nào thì tùy anh. Anh kết hôn với tôi chỉ để trả thù cho người con gái anh yêu đúng không?"