Chương 475 Mạc Đông Lăng xoa đầu đứa nhỏ: “Ừm, chú biết rồi.” “Chú? Đứa trẻ này thật biết lợi dụng quan hệ để treo lên đây mà.” Bà Hách có chút không vui: “Con của cô Nhân vừa nãy mới gọi cậu Mạc Đông Lăng là chú.” Thi Nhân này đúng là mặt quá dày. Thấy nhà họ Tiêu không ổn là dùng đứa bé để kết thân, chẳng qua Mạc Đông Lăng là kẻ máu lạnh sau có thể vì một đứa nhỏ mà lại thay đổi ý định? Kế hoạch của Thi Nhân xem chừng sẽ thất bại. Lúc này Mạc Đông Lăng mới nói: “Đây là chuyện của nhà họ Mạc, bà Hách không nên xen vào.” Những lời này cũng làm cho người ta không còn mặt mũi. Vẻ mặt bà Hách cứng ngắc, cái gì mà việc của nhà họ Mạc bọn họ, Thi Nhân là người nhà họ Mạc à? Bà ta không cam tâm:”Tổng giám đốc Lăng luôn thiết diện vô tư, sẽ không vì mối quan hệ này, cậu thấy không, tôi chỉ có ý tốt thôi mà.” Thật sự nếu muốn nói về quan hệ, nhà họ Hách không hơn nhà họ Tiêu sao? Thi Nhân cười, tốt chỗ nào chứ? Trong lòng và Hách không tốt như vậy đâu. “Chuyện của tôi không cần người khác nhúng tay vào.” Mạc Đông Lăng lần nữa phản đối bà Hách. Ai sáng suốt cũng đều nhìn ra, là Mạc Đông Lăng muốn cho nhà họ Hách thấy. Hiếm khi chuyện của cô chủ lớn qua đời xảy ra trước đó, nhưng bà ta vẫn không thấy được nhà họ Mạc hận nhà họ Hách. Tuy nói cái chết của cô chủ lớn nhà họ Mạc là ngoài ý muốn, những vẫn có tin đồn giữa nhà họ Hách và cô chủ lớn họ Mạc. Sau bao nhiêu năm trôi qua, quan hệ giữa nhà họ Hách và họ Mạc càng xa, đến hợp tác cũng bị hủy bỏ. Chỉ cần là người không ngu ngốc cũng nhìn ra ở giữa có gì đó mờ ám. Bà Hách tiếp tục muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Đông Lăng thì không dám nói nữa mà rất tức giận. Tại sao Thi Nhân này lại cố chấp như vậy? Nhà họ Mạc cũng quá tuyệt tình đi, nói trở mặt liền trở mặt. Mạc Mộng Thần đã chết rồi, có cần quan trọng đến thể không? Lúc này, Thi Nhân rất muốn nói điều gì đó, chẳng qua bị Tiêu Khôn Hoằng kéo lại, ánh mắt trầm mặc an ủi cô: “Đừng nóng vội” Trò hay còn ở phía sau. Bà Hách chỉ giỏi cãi nhau, chẳng mấy chốc mà trở nên không vui. Chỉ có những kẻ không có thực lực mới đấu võ mồm, dùng lời nói để chiếm thế thượng phong. “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Mở tảng đá ra đi.” Bà Mã ngắt lời bà Hách, bà già này cũng không đợi được lâu. Lần này quyết phải thay thế nhà họ Hách. Lúc sau, Mạc Đông Lăng liếc nhìn phiến đã của bé Bánh Bao: “Cái này cũng mở ra.” Bà Hách trợn mắt lên xem thường, giọng chế giễu. Tảng đá của một đứa bé thì có thể có cái gì chứ. Mạc Đông Lăng từ khi nào tính tình lại vòng vo, đối tốt với đứa trẻ này như vậy. Nếu lúc trước giữ lại đứa bé kia của Mạc Mộng Thần, chắc nhà họ Hách cũng không khó khăn như hiện tại. Tất cả đều tại đứa con gái Mạc Mộng Thần kia. Còn sống cũng không giúp được gì, lúc chết cũng âm hồn bất tán. 10 phút sau, toàn bộ đá được đập ra. Nhưng tất cả đều không có gì quý giá. Kỳ lạ. Nhà họ Hách một lần nữa cùng nhà họ Mã chọn lại một vài tảng đá nữa, cuối cùng cũng không thấy có gì. Lần này đến lượt Mạc Đông Lăng thấy kỳ quái, quay đầu hỏi trợ lý: “Sao lại thế này?” Đá trong từng quầy hàng đều được phân bố đều, như thế nào lại biến mất vào lúc này? Chẳng lẽ có người động tay động chân? Không thể nào, không ai dám giở trò gian lận trên địa bàn của anh, càng không nói đến nhân viên của tập đoàn. “Chú đẹp trai, toàn bộ những phiến đá đẹp đều ở trong xe đẩy của cháu. Cháu đã nhặt chúng về.” Bé Bánh Bao liền giơ cánh tay mập mạp lên. Nhưng Thi Nhân lại lắc đầu với con gái, không được làm ồn. Mạc Đông Lăng nói: “Tiếp tục xẻ đá.” Anh ta không tin. Sau nửa tiếng đồng hồ, tất cả đá ở nơi này đã được xẻ ra, nhưng lại không tìm thấy chút lợi lộc nào. Cả hội trường ồ lên. Bà Hách không chịu được bèn hoài nghi: “Tổng giám đốc Lăng, nhà họ Mạc các người năm nay keo kiệt đến vẫn sao? Mọi người đã mua vé vào cửa rồi mà anh lại cấp cho mấy tảng đá như vậy?” “Đúng vậy, tôi còn nghe nói năm nay có cái gì mà ngọc tím cực phẩm, đặc biệt còn có ngọc bích bằng nguyên. Kết quả là chẳng có gì, như này không phải là lừa đảo sao?” “Lần này nhà họ Mạc cũng quá khó coi rồi.” “Đúng thế, cũng đâu phải có cơ hội mà mọi người đổ về đây thử vận may, kết quả lại bị nhà họ Mạc giấu mất.” Lời nói của mọi người đối với nhà họ Mạc vô cùng bất lợi. Sắc mặt của Mạc Đông Lăng trở nên rất khó coi. Anh ta cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, rốt cuộc là sai ở đâu? Mọi người bên cạnh Mạc Đông Lăng cũng không dám hé miệng vì sợ liên lụy. Trách nhiệm lớn như vậy, ai gánh vác nổi? Bà Hách ở bên cạnh xem kịch vui. Bà ta bỗng nhìn đến đứa bé gái bên cạnh Mạc Đông Lăng cố ý nói: “Còn không phải có một khối đá nữa chưa mở sao? Mau mở để mọi người xem xem. Còn lại một khối là khối bé Bánh Bao vừa tặng cho Mạc Đông Lăng. Hôm nay nhà họ Mạc bị chê cười thì nhận tiện cũng phải giẫm cho nhà họ Tiêu một phát. Không phải Thi Nhân đang bảo vệ con bé đó sao? Là cô ta tự tìm phiền toán đấy chứ. “Bà Hách còn so đo với một đứa trẻ, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người xấu tính như bà. Qua trẻ con tặng chính là tấm lòng chứ không phải là giá trị.” “Đúng vậy, nhưng tôi chỉ muốn biết bên trong có cái gì. Dù sao nhà họ Mạc cũng muốn điều tra cho rõ ràng, sớm muộn cũng phải phá tảng đá đó ra Bà Hách nhìn Thi Nhân cười khẩy: “Cô làm gì được tôi?” Sau mỗi sự kiện, để đảm bảo tính công bằng của trò chơi, sẽ cắt toàn bộ đá ra lấy đây là minh chứng cho những lời quảng cáo của nhà họ Mạc là sự thật, tìm ra tảng đó chưa bảo vật. Nhưng xem ra lần này đã xuất hiện sai lầm. Mạc Đông Lăng nói: “Cắt đi.” Trước khi động thủ, thợ xẻ đá lại hơi do dự, không cắt từ giữa. Dù sao mỗi lần để trực quan hơn, đều cắt từ giữa tảng đá. Lần này bị cắt đi một cạnh, viên ngọc bích màu tím liền lộ ra. Mọi người kinh ngạc thốt lên: “Đây là ngọc màu tím à?” “Xem ra màu sắc trông rất giống, nếu tảng đá này theo như lời nói thì là một khối đá có giá trị đến hàng trăm triệu.” Mạc Đông Lăng bước tới xem qua, xác nhận đây chính là ngọc màu tím cực phẩm. Anh ta lúc này mới quay sang nhìn Bánh Bao: “Cháu ở đâu nhặt được?” “Cháu nhặt bừa ạ, nó đẹp hơn và rất hợp với chủ đẹp trai” Màu tím rất đẹp, thích hợp với anh ta. Bé ba Mạc Tiểu Khê không hiểu những người lớn đang ngạc nhiên cái gì, cô bé chỉ tùy tiện chọn bừa một tảng đá thôi mà. Có vẻ như người lớn đểu có vẻ thiện chí. Cô bé len lén đi tới bên cạnh Thi Nhân: “Mẹ ơi, tảng đá con chọn có phải quá đẹp hay không?” “Đúng vậy, tảng đó con chọn rất tốt. Tất cả mọi người đều rất thích.” Thi Nhân vẫn không tin vận may của bé ba lại tốt như vậy, tùy tiện chọn bừa lại trúng ngay ngọc tím cực phẩm. “Vậy con hãy tặng cho chú đẹp trai đi, giao cho chú phiến đá con đã chọn.” Bé Bánh Bao nghe mọi người muốn như vậy, lập tức giơ cánh tay mập mạc, sốt ruột nói muốn đưa tảng đá cho Mạc Đông Lăng. Mạc Đông Lăng, người luôn thờ ơ, lạnh lùng, lần này lại có tâm trạng hiếm thấy. Bé Bánh Bao nũng nịu, nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Cha ơi, mua tặng chú đẹp trai này đi.” Cô bé biết những tảng đá ở đây phải được trả tiền trước khi bị mang đi. Tiêu Khôn Hoằng gật đầu: “Được rồi, chỉ cần con thích thì cha mua cho con” “Con cảm ơn cha.” Tiêu Khê nháy mắt cao hứng. Chẳng qua có mât người không vui, ví dụ như nhà họ Hách. Nhìn viên ngọc được cắt xa, lúc việ ngọc được mở ra, tròng mắt của bà Hách thiết chút nơi thì rơi ra ngoài. Má bị đánh một cái đau điếng.