Chương 474 “Tôi không muốn nghe cô giải thích, tôi chỉ muốn anh Mạc Đông Lăng giải thích thôi.” Thi Nhân không nhìn Mạc Mỹ Đình và nhìn thẳng vào Mạc Đông Lăng. Cô luôn cảm thấy những chuyện này là do Mạc Mỹ Đình làm, Mạc Đông Lăng sẽ không làm như vậy. Bà Mã vì chính bản thân mới bị liên lụy. Bà ấy không thể cứ thế từ bỏ ý đồ. Mạc Đông Lăng chau mày: “Có chuyện gì?” “Anh hai, anh nghe em giải thích đi.” Mạc Mỹ Đình không kịp nói gì thì Mạc Đông Lăng đã xua tay, trợ lý của anh lại bên cạnh nói nhỏ chuyện này lại một lần. Sau đó Mạc Đông Lăng sắc mặt liền trầm xuống, nhìn Mạc Mỹ Đình: “Ai cho em làm chuyện như vậy?” “Anh hai, chuyện này là có nguyên nhân.” “Anh mặc kệ vì nguyên nhân gì, quy tắc chính là quy tắc. Em làm trái quy tắc thì trận đấu vừa rồi không tính. Là người nhà họ Mạc, em còn không hiểu quy tắc này sao? Mạc Đông Lăng lạnh lùng nói, mắng Mạc Mỹ Đình thậm tệ. Mạc Mỹ Đình lập tức hai mắt đỏ hoe: “Anh hai, em xin lỗi.” “Em không cần ở đây nữa, em đi đi, trở về thì suy nghĩ lại cho cẩn thận, chép lại 10 lần quy tắc của nhà họ Mạc!” “Vâng” Mạc Mỹ Đình không dám bắt bẻ, sợ lại bị mất mặt. Cô trừng mắt lườm Thi Nhân một cái: Đồ lẻo mép. Cô cứ chờ đấy. Thi Nhân nghiêng đầu làm ra một cái mặt xấu. Không cần biết là cách nào, chỉ cần có tác dụng là được. Nhìn cô nàng giả vờ ngây thơ vô số tội bị mắng đến thảm hại, cô rất muốn chụp lại ảnh gửi cho bạn bè. Nhân tiện để cho Mạc Tử Tây chứng kiến chuyện này. Thật sự làm cho người ta hả giận mà. Tiêu Khôn Hoằng nắm tay Thi Nhân, cô cuối cùng cũng vui vẻ. Vừa rồi anh nhịn không muốn xuất đầu lộ diện, chẳng qua là nhẫn nhịn, muốn cho vợ mình tự thể hiện như vậy cô sẽ vui hơn. Vợ anh cũng là người phụ nữ có tự trọng, không thể cái gì cũng làm thay cô. Như vậy sẽ làm mất mặt, khiến cô mất đi cảm giác thành tựu. Cũng may, Thi Nhân không bao giờ là người dễ bắt nạt. Cô cũng không bao giờ để bản thân thất vọng. “Cô Nhân cảm thấy hài lòng với cách xử lý này không?” Mạc Đông Lăng bỗng nhiên nhìn Thi Nhân. Cô nhận thấy sự lạnh lùng trong câu nói kia nhưng lại không thể giải thích được. Cô vừa rồi khó xử chính là vì cùng là người nhà họ Mạc. Thi Nhân đơn giản liền gật đầu: “Rất vừa lòng, nhà họ Mạc quả nhiên đúng như lời đồn, đều coi trọng quy tắc, như vậy mọi người đều yên tâm. Nếu Mạc Đông Lăng giúp mình một phen, thì cô cũng sẽ thay anh ta tiện nước đẩy thuyền. Tất nhiên là mọi người xung quanh đều đồng ý, nói đến quy tắc nhà họ Mạc thì họ khá yên tâm, hợp tác với nhà họ luôn đáng tin cậy nhất. Mạc Đông Lăng nhìn cô đầy ẩn ý, sau đó nói: “Trận đấu vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Người phụ trách nói: “Không phân thắng bại.” “Sau đó cả hai bên được mời chọn một phiến đá khác. Tôi làm nhân chứng.” Mạc Đông Lăng nói như vậy thì đương nhiên nhà họ Mã và họ Hách cũng không có ý kiến gì. Nhà họ Mã mong được tái đấu. Bà Hách có chút không cam lòng, vốn tưởng đã thắng, đều do con khốn Thi Nhân này, vì đã ra mặt gây rắc rối cho nhà họ Hách. Thi Nhân chú ý tới biểu hiện của bà Hách có gì đó không ổn, nhưng lại giả bộ không nhìn thấy gì. Cũng giống như việc người xem như không quen ta nhưng lại không thoát khỏi ta. “Mẹ ơi, mẹ.” Lúc nhà họ Mã và nhà họ Hách vẫn đang chọn phiến đá, mấy đứa trẻ sinh ba đã quay trở lại. Trong tay chúng đang kéo một cái xe đẩy nhỏ, bên trong đựng rất nhiều đá. Mấy đứa trẻ nắm chặt cái xẻng yêu thích, mặc trang phục thám hiểm rất chỉn chu, nhìn rất bắt mắt. Bà Mã vội vàng cười nói: “Ôi, mấy đứa nhỏ đáng yêu quá đi, các cháu mặc quần áo thám hiểm à?” “Vâng ạ, chúng cháu đi khám phá. Bé Bánh Bao nheo mắt cười, vừa vặn vẹo tìm túi nhỏ, nhìn thấy Thi Nhân: “Mẹ ơi, mẹ xem kho báu con tìm được này.” Thi Nhân nhìn về phía xe đẩy của ba đứa bé, bên trong có không ít phiến đá, thoạt nhìn trong không được đẹp mắt cho lắm. Chắc là chúng đã nhặt bừa rồi. Dù sao chỉ cần chúng vui vẻ là được. “Wow, em ba thật giỏi quá, tìm được nhiều kho báu như vậy à?” Thi Nhân cũng không mắng bọn trẻ, chỉ cần chúng chơi vui là tốt rồi. “Con cũng tìm được một chú thỏ con.” Bé Bánh Bao lấy trong túi ra một con búp bê: “Chú thỏ con bị giấu bên trong tảng đá, bị con tìm thấy.” “Thật à?” Thi Nhân kinh ngạc, quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng, trong này sao có con thỏ bông? Không lẽ là anh cố tình giấu ở đấy? Tiêu Khôn Hoằng sờ sờ mũi, như này chẳng phải để phòng đứa bé không tìm được cái gì, cuối cùng sẽ khóc nhè một trận hay sao? Kết quả là đứa nhỏ lại hứng thú với tảng đá. Nhặt cũng không ít. Người ngoài nhìn qua thấy vợ chồng nhà họ Tiêu đang dỗ dành con cái, mà bọn trẻ vẫn tin điều đó. Ba đứa bé ăn mặc rất đáng yêu, làm cho mọi người ai cũng muốn được sinh ba. Bé Bánh Bao rất thích thú khi cầm con thỏ bông, cô bé nũng nịunhìn Mạc Đông Lăng, giọng lanh lảnh: “Chú Lăng.” Không khí đột nhiên rất yên tĩnh. Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Mạc Đông Lăng như nhìn thấy quỷ. Điều gì xảy ra vậy? Vì sao con của Tiêu Khôn Hoằng lại gọi Mạc Đông Lăng? Mạc Đông Lăng vẻ mặt không đổi. Ánh mắt trở nên dịu dàng hơn khi đối diện với khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn của bé Bánh Bao: “Ừm, ngoan. “Cháu rất ngoan, vừa rồi còn tìm được rất nhiều kho báu. Mẹ cháu nói những phiến đá này rất giá trị”. Tuy Mạc Đông Lăng ít nói, chẳng qua bé Bánh Bao chỉ bừa một người để trò chuyện thôi, hoàn toàn không có vấn đề gì, cũng không sợ tẻ nhạt, chán ngắt. Bé ba, Mạc Tiểu Khê nhìn xa đẩy trong tay mình, vắt đôi chân nhỏ rất lâu, sau đấy thẹn thùng đỏ mặt: “Cha ơi, con không cử động được.” “Con đang làm cái gì đấy?” Thi Nhân không hiểu hành động của con gái. Mạc Tiểu Khê ngẩng đầu: “Con muốn tặng kho báu cho chú đẹp trai.” Đôi môi mỏng của người chú đẹp trai Mạc Đông Lăng khẽ cong lên một chút, con nhóc này ăn nói tốt đấy. Thi Nhân nhìn tảng đá lớn trong xe đẩy của con. Cô đoán mình cũng không ôm được, liền bảo vệ sĩ lấy tảng đá ra, Mạc Tiểu Khê sôi nổi đi đến bên cạnh Mạc Đông Lăng: “Chú đẹp trai, cháu tặng kho báu này cho chú.” “Tảng đá như vậy mà cũng lấy được sao?” Bà Hách vừa lúc chọn xong liền đi ra, kết quả thấy đứa bé đang tặng tảng đá cho Mạc Đông Lăng. Dù sao bà cũng ghét cả nhà Thi Nhân, có cơ hội sẽ tung chiêu. “Bà Hách, bộ dạng chanh chua của bà thực làm người ta chán ghét.” Thi Nhân chịu không nổi nữa. Bà ta có thể trực tiếp đối đầu với cô nhưng sao lại tính chuyện với đứa bé chứ? “Tôi chẳng lẽ nói sai, con gái cô bên khu C nhặt đá, có thể nhặt được nhiều đá tốt, muốn dùng con mình làm hối lộ, cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Một khối đá hỏng mà cũng có mặt mũi đem đi tặng?” Thi Nhân tức giận đỏ cả mắt, hận không thể cho bà Hách một bạt tai. Sao lại có người như vậy? “Đây không phải là đá vỡ, đây là bảo vật.” Bé Bánh Bao nghe mấy lời này mắt đỏ hoe, giọng nói còn có chút nức hú đẹp trai, đây không phải đá hỏng, đây là kho báu cháu tìm được.” Vì sao lại nói đá của con tìm được là đá vỡ.