Chương 439 Khi xe dừng lại, Tiêu Khôn Hoằng bước xuống xe trước tiên. Người đàn ông mặc một bộ vest màu xanh đậm, khuôn mặt đẹp trai chững chạc và uy nghiêm, anh đi vòng qua cửa xe, tự mình mở cửa cho Thi Nhân. Anh còn đưa tay bảo vệ đỉnh đầu của Thi Nhân, ngăn không để cô bị đụng trúng đầu. Thi Nhân mặc váy hơi dài, cần phải dựa vào Tiêu Khôn Hoằng mới có thể thuận lợi xuống xe, may mà mỗi lần xuống xe anh đều thân mật dìu cô xuống, không có một mình rời đi vứt bỏ cô lại. Cô vịn tay anh bước ra khỏi xe, xung quanh có tiếng camera vang lên. Thi Nhân nắm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu lên cười với anh. “Mẹ ơi.” Ở chiếc xe phía sau, Diệp Tranh dắt theo ba đứa trẻ xuống xe, bọn trẻ chân ngắn lạch bạch chạy tới. Giá trị nhan sắc cực đỉnh của cặp sinh ba ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người. Khi Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện cũng có rất nhiều người nhìn về phía họ, dù sao thì hai người bọn họ cũng được xem như là nhân vật nam nữ chính của màn cầu hôn ở công viên giải trí của nhà học Mạc lúc trước. Người thật còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều. “Nữ thần, mấy người cuối cùng cũng đến rồi.” Mạc Tử Tây vẫn luôn nhớ đến vợ chồng bọn họ cho nên một mình ở bữa tiệc đợi người, cô ấy sắp bị những người xung quanh làm cho phát điện mất rồi. Cô ấy chưa bao giờ thích những dịp như thế nào. Nhưng lại không thể không tham gia. “Tới muộn một chút.” Thi Nhân cúi đầu nắm tay Mạc Tiểu Tây, nhưng cô đột nhiên cảm thấy cơ thể của Tiêu Khôn Hoằng hơi cứng lại một chút, cô vô thức liếc nhìn anh một chút. Dáng vẻ của Tiêu Khôn Hoằng không thích hợp lắm. Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng đã nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Mạc Đông Lăng, cô ta mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen dài hoàn toàn giống như trước đây. Thời gian dường như đột ngột lùi về hơn mười năm trước, mọi thứ xung quanh như đóng băng Vẻ mặt của Diệp Tranh lúc này cũng rất kỳ lạ, như thể vừa nhìn thấy ma. Anh ta không có nhìn lầm, người phụ nữ đó chính là Bạch Mỹ Đình? Diệp Tranh không nhịn được mở miệng nói: “Anh, anh ba, em gặp phải ảo giác sao?” Tiêu Khôn Hoằng nhắm mắt lại: Có lẽ đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Anh không nói chuyện, cũng không muốn để cho cô vợ nhỏ của mình biết chuyện trước kia. Bây giờ Tiêu Vinh đã trở thành người thực vật, mọi chuyện đều đã qua rồi, tất cả mọi chuyện trong quá khứ không nên dính líu gì đến hiện tại. Có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi. Dù sao thì trên thế giới này có hai người giống hệt nhau cũng không phải là chuyện gì lạ. Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng nhanh chóng trở lại bình thường, anh chủ động nắm tay cô vợ nhỏ của mình đi về phía nhà họ Mạc. Mạc Đông Lăng chậm rãi nói: “Hoan nghênh đã đến.” “Ưm.” Tiêu Khôn Hoằng đáp lại, sau đó nhìn về phía cô gái đang đứng bên cạnh Mạc Đông Lăng: “Đây là?” “Cô ấy là cháu gái họ của nhà họ Mạc chúng tôi. Thì ra cô ta chính là cô cháu gái mà nhà họ Mạc vẫn luôn tìm kiếm nhiều năm. Bạch Mỹ Đình thoải mái đi lên nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Xin chào, anh Hoằng, trước đây vẫn luôn nghe nhắc đến tên của anh, hôm nay cuối cùng tôi cũng được gặp anh. Hôm đó khi còn ở phòng triển lãm của nhà họ Mạc thì tôi đã ngẫu nhiên gặp được bà Nhân đây “Đúng vậy, hôm nay cô Đình còn xinh đẹp hơn so với ngày hôm đó. Thi Nhân tiếp lời, cô bình tĩnh liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô luôn cảm thấy Tiêu Khôn Hoằng trở nên có chút kỳ quái. Bầu không khí dần trở nên tế nhị hơn. Trên mặt Bạch Mỹ Đình mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía mấy đứa trẻ: “Đây chính là cặp sinh ba trong truyền thuyết đấy sao? Rất đáng yêu, hoàn toàn giống như từ một khuôn đúc ra với anh Hoằng đây vậy. “Cảm ơn cô đã quá khen, nhưng con gái lại giống vợ tôi, quả thật tôi rất muốn cảm ơn vợ mình vì điều này.” Tiêu Khôn Hoằng nhìn về phía Thi Nhân, ánh mắt tràn đầy trìu mến và yêu thương. Mạc Tử Tây lập tức che miệng: “Ai ya, lại là một ngày ăn thức ăn cho chó. Các người cứ ân ái như vậy, có còn muốn để cho người xung quanh sống hay không hả?” Diệp Tranh nhún vai: “Tôi đã quen rồi.” Nụ cười trên mặt Bạch Mỹ Đình dần trở nên có chút gượng gạo, cô ta cảm thấy cảnh tượng này vô cùng chướng mắt, Tiêu Khôn Hoằng thế mà cũng sẽ thích một người phụ nữ. Nếu chuyện này xảy ra trong quá khứ thì đó hoàn toàn là chuyện không thể tin được. Bạch Mỹ Đình khó khăn thu tầm mắt lại: “Xin mời đi vào, trang viên đã bố trí một sân chơi đặc biệt dành cho trẻ em, trẻ em có thể đến đó chơi.” “Cảm ơn.” Mặc dù Thi Nhân cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô không muốn nói ra, cũng không ghi nhớ chuyện này trong lòng. Tiêu Khôn Hoằng cùng vợ đi vào bên trong, ánh mắt không thèm nhìn lại, không hề nhìn về phía Bạch Mỹ Đình một lần nào. Bạch Mỹ Đình đứng ở bên cạnh, ánh mắt trở nên kỳ lạ. Mặc dù trên mặt cô ta vẫn mang theo nụ cười nhã nhặn, nhưng hai tay buông thống ở bên người chậm rãi thu lại, rõ ràng lúc vừa xuống xe, Tiêu Khôn Hoằng đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô ta. Nhưng bây giờ, anh lại có thể hành động như thể không có chuyện gì xảy ra. Tiêu Khôn Hoằng, anh dựa vào cái gì mà có thể tiếp tục phớt lờ tôi như vậy? Cứ chờ mà xem, sau này nhất định sẽ có lúc anh phải đến cầu xin tôi. “Đừng nhìn nữa, bọn họ đã kết hôn rồi, con cũng đã có thể đi mua nước tương được rồi.” Mạc Tử Tây vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của Mạc Mỹ Đình, phát hiện ra Mạc Mỹ Đình vẫn luôn âm thầm nhìn về phía Tiêu Khôn Hoằng, biểu hiện đó có vẻ không đúng lắm. Không lẽ cô chị họ này đã coi trọng Tiêu Khôn Hoằng rồi sao? Mạc Mỹ Đình lập tức thu hồi ảnh mắt, lúng túng nói: “Tử Tây, em hiểu lầm rồi, làm sao chị lại có suy nghĩ như thế được.” “Không có là tốt nhất, ông nội vẫn luôn không thích những người có quan hệ lộn xộn.” Đối mặt với sự nghi ngờ của Mạc Tử Tây, Bạch Mỹ Đình miễn cưỡng duy trì vẻ mặt, vừa rồi cô ta quá bất cẩn, thế mà lại có thể để cho con nhóc Mạc Tử Tây này nhìn ra. Nhưng mà con nhóc này có thể nhìn ra cái gì chứ? Bây giờ chỉ cần cô ta không thừa nhận, Tiêu Khôn Hoằng cũng không biết cô ta là ai, có lẽ chỉ nghĩ rằng hai người lớn lên có dáng vẻ giống nhau mà thôi. Mạc Tử Tây tức giận bỏ đi. Lúc này Mạc Đông Lăng vừa nhìn Mạc Mỹ Đình vừa nói: “Em đi chuẩn bị sắp xếp những việc tiếp theo đi, không cần em phải xuất hiện ở đây nữa.” Những vị khách quan trọng hầu như đã đến gần hết. Những người còn lại không cần phải đứng đây để chào đón nữa. Bạch Mỹ Đình gật đầu: “Vâng thưa anh cả. Vừa rồi những lời mà Tử Tây nói…” “Không cần phải để ý đến em ấy.” “Vâng, chỉ cần anh cả tin em là được rồi.” Một nụ cười xẹt qua mắt Bạch Mỹ Đình, Mạc Tử Tây à, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ có thể đấu thắng tôi, một con nhóc cũng chỉ là một con nhóc, không bao giờ có thể giữ được bình tĩnh. Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đi đến trang viên, nơi này trang trí vô cùng xa hoa, nhưng cũng lộ ra khí thế uy nghiêm nhất định. Quả thật rất xứng danh là nhà họ Mạc giàu có hàng thế kỷ, hoàn toàn không thể giống như những nhà có tiền bình thường được. Mạc Tử Tây cầm lấy tay ba đứa nhỏ: “Em đưa bọn trẻ đến sân chơi dành cho trẻ nhé, mọi người cứ đi trước đi.” “Vậy phải làm phiên em rồi. Tử Tây, đợi giải quyết xong công việc thì bọn chị sẽ quay lại đón mấy đứa trẻ.” “Chuyện nhỏ thôi mà, con của chị cũng chính là em trai em gái của em.” Mạc Tử Tây biết bọn họ tới đây nhất định là vì có chuyện muốn làm, dù sao thì đây cũng là bữa tiệc của nhà họ Mạc, hầu hết khách quý đến từ các quốc gia đều có liên quan đến ngành này. Nếu tập đoàn Quang Viễn muốn được chia một chén canh thì nhất định phải tranh thủ cơ hội lần này, cố gắng mở rộng các mối quan hệ. Thi Nhân nắm lấy cánh tay của Tiêu Khôn Hoằng: “Đi thôi.” ` Tiêu Khôn Hoằng cũng nắm lấy cánh tay của cô: “Anh rất vui vì em có thể đi cùng anh.” “Suy cho cùng thì đây cũng là một phần của công việc, chẳng lẽ anh đã quên trước đây em chính là nhà thiết kế mà anh phải bỏ ra rất nhiều tiền để thuê về hay sao?” Dù trước đây Thì Nhân sống ở nước Mĩ, nhưng cô vẫn có chút nổi tiếng ở đây. Hơn nữa bây giờ cô cũng đã lắc mình trở thành bà chủ của tập đoàn Quang Viễn, có rất nhiều người khác tò mò về những chuyện mà cô đã trải qua. Nhờ có Thi Nhân mở đầu cho nên mọi chuyện sau đó diễn ra rất suôn sẻ. Nhưng tại sao ở bữa tiệc của nhà quen nhau sao? họ Mạc, lại có thể gặp phải người nhà họ Hách? Bà Hách ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, xuất hiện với dáng vẻ của một bà chủ quyền quý, hoàn toàn không thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật như khi còn ở Việt Nam khoảng thời gian trước.