Chương 438 Bạch Mỹ Đình đưa tay sờ lên những chiếc váy cao cấp được đặt may của các thương hiệu nổi tiếng, thử đi thử lại nhiều lần, cũng không nỡ cởi ra. Nếu như có thể mặc bộ này đi dự tiệc thì tuyệt biết bao nhiêu. Đây mới là trang phục phù hợp với thân phận cháu gái họ nhà họ Mạc của cô ta, mặc áo dài cái gì chứ. Bạch Mỹ Đình càng nhìn áo dài càng cảm thấy chán ghét, cô ta không muốn mặc nó một chút nào. “Cô chủ, đã đến giờ rồi. ” Trợ lý đưa áo dài đến trước mặt Bạch Mỹ Đình, sau đó thấp giọng nói: “Ông cụ đã ra lệnh, hẳn là cô chủ sẽ không định làm trái ý ông ấy đâu, đúng không?” Vẻ mặt của Bạch Mỹ Đình lập tức thay đổi, cô ta miễn cưỡng thay quần áo. Chờ đến khi cô ta thành công chiếm được chỗ đứng trong nhà họ Mạc, cô ta muốn mặc cái gì thì mặc cái đó, để xem còn ai dám chất vấn cô ta nữa không, nhưng mà bây giờ cô ta không thể không cúi đầu nghe theo. Sau khi Bạch Mỹ Đình thay áo dài xong thì chờ trợ lý trang điểm cho mình. Cô nhìn người phụ nữ trong gương, mộc mạc giản dị như người của thế kỷ trước, đây rõ ràng là đang bắt chước theo dáng vẻ của người em gái mà ông cụ đã để lạc mất. Nghe nói lúc còn trẻ bà cụ ấy rất thích mặc áo dài. Chậc, chậc, kiểu thẩm mỹ gì vậy không biết. Vẻ mặt Bạch Mỹ Đình trông không vui, nhưng vẫn làm theo như cũ. Sau khi thay quần áo xong, cô ta mới bước ra ngoài, ở trong phòng khách, họ hàng nhà họ Mạc cũng đã đến đông đủ rồi. Khi Bạch Mỹ Đình bước ra, lập tức có người bà con nói: “Đây chính là cháu họ sao, quả thực giống như từ một khuôn đúc ra với bà cụ. ” “Không phải sao, tôi nhớ năm đó bà ấy thật sự rất thích mặc áo dài” “Không hổ là con cháu của bà ấy, quả nhiên tướng mạo trông rất xinh đẹp. ” Trước sự khen ngợi của đám họ hàng, Bạch Mỹ Đình khẽ cúi đầu, lộ ra vẻ ngượng ngùng. Đúng lúc này, ông cụ từ phòng làm việc trên lầu đi xuống, đi theo phía sau là Mạc Đông Lăng và Mạc Tử Tây. Khi ông cụ nhìn thấy Bạch Mỹ Đình thì lập tức cảm thấy kinh ngạc, dường như nhìn đến ngây người. “Cháu gái, tới đây cho ông nhìn một chút?” Ông cụ vội vàng vẫy tay với Bạch Mỹ Đình, đôi mắt cũng trở nên ẩm ướt, tựa hồ thông qua Bạch Mỹ Đình nhìn thấy một người khác. Bạch Mỹ Đình cười đi tới, đẩy Mạc Tử Tây qua một bên, chủ động đỡ lấy tay ông cụ: “Ông ơi, ông cẩn thận. ” “Ông biết, ông biết, để cho ông nhìn kỹ cháu một chút. ” Ông cụ nắm chặt lấy tay Bạch Mỹ Đình, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu một cái rất vui vẻ: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, ban đầu là do ông đã lạc mất bà ngoại của cháu, đều là do ông sơ suất” Ông cụ nở mày nở mặt cả đời, nhưng cũng cảm thấy áy náy cả đời. Dù sao thì người em gái duy nhất của ông ấy đã mất tích rất nhiều năm, ông vẫn luôn không biết liệu bà ấy sống có tốt hay không, còn sống hay không. “Ông à, nếu bà ngoại của cháu ở dưới suối vàng biết được thì cũng sẽ không trách ông đâu. ” Bạch Mỹ Đình cũng đỏ bừng hai mắt, cô ta diễn rất tốt, nét mặt lại vốn ngoan hiền đáng yêu nên lại càng khiến người ta yêu thương hơn. Ông cụ vẫn luôn lôi kéo nói chuyện với Bạch Mỹ Đình, họ hàng nhà họ Mạc cũng vây quanh nhao nhao trò chuyện. Cảnh tượng này trông vô cùng vui vẻ hòa thuận. Mạc Tử Tây ở bên cạnh lẳng lặng đứng nhìn, ông nội đã rất lâu không có vui vẻ như vậy. Nhưng trong lòng cô ấy vẫn có chút không vui, dù sao thì người phụ nữ Mạc Mỹ Đình này vừa rồi còn cố ý đẩy mình ra, thật là quá đáng. Lúc này Mạc Tử Hàn mới từ bên ngoài đi vào, nhìn cô ấy một chút: “Ai lại trêu chọc em rồi?” “Không có gì đâu, hiện tại em chính là người vô hình, anh nhìn dáng vẻ mấy người họ hàng đang xun xoe Bạch Mỹ Đình mà xem. Mạc Tử Tây đã cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa. Xét cho cùng thì ông cụ là một người giàu có, còn để lại cho bà cô một số tài sản lớn, nay bà cô đã qua đời, những tài sản đó đương nhiên rơi vào tay cô cháu gái duy nhất này. Bây giờ trong mắt họ hàng nhà họ Mạc, cô cháu họ này chính là một phú bà giàu có. Chậc chậc, số người đỏ mắt nhìn cũng không ít đâu. Hơn nữa cô cháu họ này vẫn chưa kết hôn cho nên rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào vị trí này. Giọng điệu Mạc Tử Hàn bình tĩnh: “Em cũng có thể không chịu thua kém mà, chỉ cần ít ra ngoài uống rượu ăn chơi đàn đúm lại là được rồi. ” “Ai ya, đây không phải là mục tiêu của em. Em không có hứng thú với công việc của công ty, nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời này của em chính là hy vọng anh và anh cả có thể có sự nghiệp thành công, em chỉ cần dựa vào tiền hoa hồng được chia là có thể sống cơm áo không lo cả đời rồi. ” Mạc Tử Tây không nhịn được khẽ thở dài: “Có lẽ là lúc đầu thai đã dùng hết tất cả tinh thần chiến đấu của em mất rồi. ” Mạc Tử Hàn đen mặt, gõ một cái sau gáy cô ấy. Mạc Tử Tây ôm đầu mình, ánh mắt đầy oán hận: “Anh hai, có khi nào sau này anh chỉ thích Bạch Mỹ Đình mà không thích em nữa không? Em mới chính là em gái ruột của anh đấy “Đừng suy nghĩ nhiều quá, em ấy cũng là em gái của anh, các em đều như nhau. ” “Làm sao có thể giống nhau được, dù sao thì em cũng không thích cô ta. ” Mạc Tử Tây giận đùng đùng rời đi, không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, lẽ nào muốn chờ bị người ta cười nhạo sao? Bạch Mỹ Đình vẫn luôn chú ý tới tình hình bên này, nhìn thấy Mạc Tử Tây tức giận rời đi thì cô ta lộ ra vẻ nghi hoặc: “Tại sao em Tử Tây lại bỏ đi như vậy thế anh hai?” “Em ấy gần đây có chút nóng nảy, em không cần phải để ý đến em ấy Mạc Tử Hàn bình tĩnh đi tới, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Mạc Tử Tây. Trong mắt Bạch Mỹ Đình thoảng qua một chút đắc ý, sau đó nói tiếp: “Có lẽ em Tử Tây có chút hiểu lầm với em. ” “Cháu họ không cần phải áy náy, từ nhỏ Mạc Tử Tây đã được người trong nhà chiều riết nên hư rồi. ” “Mặc kệ con bé đi, cháu họ trong sáng tốt bụng như thế này làm sao có thể khiến cho người ta hiểu lầm được. ” “Đúng đấy, chắc chắn là lỗi của Mạc Tử Tây. ” Nụ cười trong mắt Bạch Mỹ Đình càng đậm hơn, nhưng ngoài mặt cô ta lại rất khiêm tốn: “Mọi người đừng nói như vậy, em Tử Tây không phải là người như vậy đâu. ” Ông cụ Mạc hừ lạnh một tiếng: “Con bé đã bị chiều quá nên hư rồi. ” Bạch Mỹ Đình cười càng ung dung bình tĩnh hơn, bây giờ cô ta ngồi ở bên cạnh ông cụ, giống như cô ta mới chính là cô chủ nhà họ Mạc, còn Mạc Tử Tây chẳng là cái thá gì hết. Đây chính là hiệu quả mà cô ta muốn. Hiện tại đã đạt được rồi. Mạc Đông Lăng vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh trầm ngâm liếc nhìn vẻ mặt của Mạc Mỹ Đình, nhưng nét mặt của anh ta vẫn luôn vô cảm, vẫn như cũ không nhìn ra được ý gì. Buổi tiệc chính thức bắt đầu vào buổi chiều. Khách khứa lần lượt đi tới trang viên của nhà họ Mạc, từ con đường rất xa ở bên ngoài đã được trải một tấm thảm đỏ, xung quanh con đường đều được trang hoàng lại. Từ xa nhìn lại trông vô cùng náo nhiệt. Thi Nhân nhìn tấm thảm đỏ, chợt nhớ ra cách đây rất lâu, khi cô còn ở nhà bà ngoại, khi mẹ cô tổ chức sinh nhật, bà ngoại cũng trải thảm đỏ ở trong sân. Có lẽ đây chính là phong tục của nước Singapore. Những điều nhỏ nhặt trước đây bị bỏ quên thì giờ cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Lúc đến bên ngoài trang viên của nhà họ Mạc thì bắt đầu tắc đường. Ba đứa trẻ cũng được mặc quần áo đẹp, Mạc Tiểu Tây mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng, trên đầu đội vương miện kim cương, trông rất dễ thương, xinh xắn. Đứa lớn và đứa thứ hai mặc bộ đồ trắng theo kiểu vest, môi đỏ răng trắng trông rất đáng yêu. Chiếc xe chuyển động chậm rãi, Thi Nhân nói: “Xem ra bữa tiệc hôm nay thực sự rất hoành tráng. ” Nghe nói những người thuộc tâng lớp thượng lưu của các nước đều đã đến. Điều này có thể cho thấy địa vị giàu có của nhà họ Mạc lớn mạnh đến mức nào, đặc biệt là từ đời thứ ba về sau, còn ưu tú hơn nhiều so với trước đây, thật sự rất uy lực. Bởi vì có cái gọi là không ai giàu quá ba đời. Nhà họ Tiêu, nếu không có Tiêu Khôn Hoằng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập nên tập đoàn Quang Viễn, thì nhà họ Tiêu hiện tại cũng đã kết thúc rồi. Vì vậy việc giáo dục con cái rất quan trọng. “Ừ, đợi lát nữa nhiều người thì em có thể dẫn con đi ăn chút gì đó, anh giải quyết xong công việc thì sẽ qua chỗ „ em. Bữa tiệc lần này cũng là một cơ hội tốt để làm cho danh tiếng của tập đoàn Quang Viễn càng thêm lớn mạnh. Thi Nhân gật đầu: “Em biết rồi, anh không cần phải lo lắng cho em. ” Xe dừng lại. Người nhà họ Mạc đứng ở cửa, trong số đó có cả Bạch Mỹ Đình, cô ta vẫn luôn mong chờ Tiêu Khôn Hoằng đến. Mười năm rồi, Tiêu Khôn Hoằng, anh còn nhớ em không?