Chương 280 “Hôm nay tôi mới gặp Hách Liên Thành, anh ta đã nói với tôi rồi”. “Hôm đấy anh em cũng sẽ tới đó, nên nếu như chị đi thì em cũng sẽ đi”. Thi Nhân nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc là sẽ đi thôi, xem tinh hình như thế nào đã”. “Đến lúc đấy chị nhớ thông báo em một tiếng nhé”. Thi Nhân đặt điện thoại xuống, quay đầu lại nhìn trời. Trời có vẻ âm u, cũng không thấy có ánh mặt trời. Có một cảm giác như trời sắp mưa. Cũng không biết tại sao, nhưng cứ có một cảm giác không được đúng lắm, nhưng cũng không thể diễn đạt được thành lời. Trợ lý Tiêu chuẩn giờ xuất hiện ở văn phòng, hai người cùng nhau rời khỏi tập đoàn. Thi Nhân vừa bước ra khỏi thang máy ngầm, cảm giác có chút hơi lạnh, cô xoa xoa cánh tay: “Cảm giác như nhiệt độ bỗng dưng bị giảm đi vậy”. “Đúng rồi, đã đến cuối thu rồi mà”. Thi Nhân nhìn đồng hồ: “Chắc trợ lý Tiêu cũng đến giờ tan làm rồi nhi, tôi tự về là được, đằng nào tôi cũng có tài xế riêng rồi”. “Cảm ơn phu nhân cho nghi”. Trợ lý Tiêu cũng không trì hoãn thêm, nhìn theo bóng Thi Nhân lên xe dần dần rời đi. Khu biệt thự Thiên Thượng số một. Bảo mẫu đón mấy đứa trẻ về nhà, sau khi ba đứa nhỏ xuống xe, vừa bỏ cặp xuống liền chạy ngay ra vườn hoa ở sân sau vì đó chính là nơi ở của Bạch Tuyết. “Gâu gâu gâu” – Nhìn thấy mấy đứa trẻ đã về nhà, Bạch Tuyết mừng rỡ sủa mấy tiếng. Tiêu Khôn Hoắng vẫn cứ ngồi ngẩn người trong phòng làm việc, mãi cho tới khi nghe thấy tiếng chó sủa truyền từ sân tới anh mới bắt đầu lấy lại được tinh thần. Cải gạt tàn thuốc lá đã đầy. Bởi vì phòng làm việc việc được đóng kín mà giờ đây toàn mùi khói thuốc. Anh đứng dậy mở cửa sổ hít thở, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào khiển đầu óc người ta dần dần trở nên tỉnh táo hơn. Tiêu Khôn Hoằng nhìn xuống, nhìn thấy những đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ với Bạch Tuyết dưới sân, ánh mắt của anh cũng theo đó trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. “Cha ơi, cha ơi, con ở đây nè”. Bé Bánh Bao là người đầu tiên phát hiện ra Tiêu Khôn Hoằng đang đứng trên tầng, đứa nhỏ dùng hết sức mình để vẫy tay gọi bố, khuôn mặt nhỏ theo đó mà đỏ cả lên. Đôi môi mỏng của Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhếch lên, nhìn theo đứa trẻ mà nở nụ cười. Ba đứa nhỏ cùng nhau nô đùa với chú chó, chạy đi khắp nơi để nhặt bóng chơi. Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy hạnh phúc và may mắn khi đổi sang một ngôi nhà to, hơn nữa còn có một cái vườn hoa to như vậy. Lúc trước, khi ở một mình, anh không mấy quan tâm đến chuyện này, nhưng nghĩ đến ba đứa nhỏ, anh đã quyết định chọn ngôi nhà có sân vườn. Bây giờ nhìn lại, có vẻ như quyết định ban đầu đã đúng. Anh nhìn ra xa, nhận ra có một chiếc xe hơi quen thuộc đang tiến đến khu biệt thự. Nếu tính theo thời gian thì chắc là xe của phu nhân đang về. Tiêu Khôn Hoằng nheo mắt lại, các ngón tay bắt đầu động đậy vì anh lại có ý định hút thuốc. Anh xoay người rời khỏi phòng làm việc, nhìn mợ Hồng nói: “Mợ dọn hộ cháu cái gạt tàn trong phòng đi nhé, đừng để phu nhân biết”. “Tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm”. Nói rồi anh bước nhanh về phía phòng ngủ, tắm thật nhanh rồi thay một bộ quần áo mới. Thi Nhân về đến nhà, nhìn thấy đại sảnh quen thuộc, theo đó mà tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rất nhiều. Không có ai trong đại sảnh, trên ghế sofa thì có cặp sách của ba đứa nhỏ. Từ sân sau truyền về tiếng chó sủa, lại còn có cả tiếng nói chuyện của lũ trẻ con, cô đại khái cũng đoán được mấy đứa nhỏ đang ở chỗ nào rồi. Thi Nhân quay người, thay vì đi ra vườn hoa, cô chọn đi lên tng. Cô bước vào phòng ngủ, vừa hay nhìn thấy người đàn ông bên dưới chỉ cuốn mỗi cái khăn tắm, bên trên thì để ngực trần. Tuy rằng anh đã gầy đi rất nhìn, nhưng thân hình ngày nào vẫn còn như cũ. Ánh mắt của Thi Nhân không tự chủ mà di chuyển một chút, vẫn còn cơ bụng chữ V, thân hình được đẩy. Giây tiếp theo, chiếc áo choàng tắm rộng đã được khoác lên, che khuất tầm nhìn của cô. Tiêu Khôn Hoằng xoay người, ánh mắt thâm thúy: “Nhìn đủ chưa?” “Khụ khu, em chỉ là về để thay quần áo thôi, không ngờ lại được nhìn thấy một hình ảnh quyến rũ như vậy. Nếu như anh không thấy phiền, thì em cũng không thấy ngại đâu”. Thi Nhân đỏ mặt trả lời, rồi chạy thẳng vào phòng thay đồ. Sau khi chọn lấy bộ quần áo mặc ở nhà, Thi Nhân vừa cới bỏ lớp áo ngoài thì cánh cửa phòng thay đồ bỗng bị mở ra, theo đó là đôi chân dài của người đàn ông bước vào. “A! Sao anh lại không gõ cửa”. Thi Nhân dùng quần áo để che ở đằng trước, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên, cô cũng vì rén mà lùi về sau. Tiêu Khôn Hoàng nói: “Vừa rồi không phải là em rất kiêu ngạo đó sao, sao bây giờ lại rén rồi?” Thi Nhân ngẩng đầu, nở một nụ cười: “Em chỉ nói đùa thôi mà, bây giờ em đang trong khoảng thời gian đặc biệt đó nha” Cô ấy khẽ nhắc nhở anh rằng đừng có quên chuyện đó. “Tiếc thật đấy” Tiêu Khôn Hoằng giọng điệu nhẹ nhàng, không nhìn thấy có chút nào gọi là tiếc nuối, ánh mắt anh vẫn cứ đặt trên người cô cũng theo đó mà tối sầm lại: “Nhưng vẫn còn có cách khác.” “Tiêu Khôn Hoằng, anh đừng có mà nghịch lung tung.” Giây tiếp theo, cánh tay cô đã bị năm lấy, cô lọt vào trong cái ôm của anh, phía sau lưng là một bức tường, lạnh đến nỗi khiến cô phát run. “Lanh à?” Anh cúi đầu xuống tại của Thi Nhân, và theo đó, tai cô cũng nhanh chóng mà đỏ ứng cả lên. Bên cạnh chiếc gương soi toàn thân, anh áp sát cô vào tường, cúi đầu thì thầm vào tai cô. Thi Nhân khẽ cử động đầu ngón chân: “Gần đây anh ấy cứ luôn thích trêu chọc mình như thế này, thật sự là hư quá đi”. Cô đỏ mặt xoa xoa cánh tay: “Em thật sự thấy có chút lạnh”. Bây giờ chỉ mặc mỗi đồ lót nên cô chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả. “Qua đây”. Tiêu Khôn Hoằng một tay kéo áo choàng tắm ra, quấn cô vào bên trong, anh đặt cằm lên trên đỉnh đầu của cô: “Bây giờ còn lạnh không?” Thi Nhân vì thế mà đơ cả người, có cảm giác mình như cái bình nước đang sôi vậy. Hai người áp rất sát nhau, mặt cô áp vào ngực anh mà không chút chướng ngại vật nào ngăn cách. Trong lúc hít thở cô có thể ngửi thấy mùi sữa tắm có mùi thơm phảng phất, hoà quyện với mùi của cô thể anh, nói chung là rất thơm. Thi Nhân hô hấp có chút không ổn định, nên muốn nhanh chóng lùi về sau, nhưng cô lại phát hiện bản thân không thể lùi thêm được nữa. “Tiêu, Tiêu Khôn Hoằng, không còn sớm nữa đâu”. “Hửm?” “Mấy đứa nhỏ còn đang trong vườn hoa đó”. “Ù”. Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu, trực tiếp hôn cô, không muốn nghe thêm lời của cô nữa. Anh nâng cảm cô, như muốn nuốt chứng cô luôn không bằng. Thi Nhân hơi khó hiểu, anh hôm nay làm sao vậy? Cảm giác như không được giống như mọi khi lăm, động tác cũng không được nhẹ nhàng. Chỉ là sau đó Thi Nhân cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ rằng nó quá nguy hiểm. Tiêu Khôn Hoằng hai tay ôm lấy eo cô, hơi thở có chút nặng nề. Anh mở mắt ra, nhìn thấy người con gái trước mắt đang căng thẳng nhằm chặt mắt, lông mi cũng đang run run. Nhưng ánh mắt anh lại đen lại, như muốn nhìn thấy cô. “Thi Nhân, trong lòng em, rốt cuộc anh có vị trí như thể nào?” Hai câu cuối của đoạn ghi cứ quần quanh trong đầu anh, không thể nào bị xoá nhoà đi được. “Có phải vì con nên em mới ở bên cạnh anh ta không?” “Đúng vậy”. Tiêu Khôn Hoằng khó nhắm mắt lại: “Vì con, chỉ là vì con mà thôi”. Như vậy cũng tốt, bởi vì vì những đứa trẻ, thì cô cũng sẽ không rời khỏi anh, Hắc Liên Thành dù có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không có cơ hội đầu. Phần đời còn lại của anh còn rất dài, anh còn thời gian. Ngoài vườn, ba đứa nhỏ đang chơi đùa vô cùng vui vẻ. Nhưng mợ Hồng đã dừng mấy đứa trẻ lại, đưa chúng đi rửa tay và thay quần áo, để chuẩn bị ăn tối, Đứa trẻ cũng đói rồi. Bé Bánh Bao nhìn quanh nhà: “Cha mẹ đầu ạ?” Mợ Hồng ngập ngừng: “Chac là họ đang ở trên tầng đỏ”. Mạc Tiểu Bắc: “Họ ở trên tầng làm gì vậy ạ?” “Chắc là có việc”. Mợ Hồng cũng không nghĩ nhiều, dù sao trời cũng chưa tối. Chắc là chuyện cậu chủ bí mật hút thuốc đã bị phu nhân phát hiện, nên đang bị giáo huấn lại chăng. Mạc Tiểu Nam giậm giậm chân: “Có nên đi gội cha mẹ xuống ăn cơm không nhỉ? Bé Bánh Bao lập tức gật đầu: “Được, được”. Vì vậy ba đứa nhỏ cùng nhau phi lên tầng 2 nhanh như chớp, trực tiếp đi vào phòng ngủ ở cuối hành lang. Cửa không đóng nên chỉ cần đẩy cái là cửa sẽ mở ra. Mạc Tiểu Bắc nghiêng đầu vào ngó xem bên trong có gì: “Sao lại không có ai nhỉ?” Căn phòng tuy rộng nhưng nhìn thoáng qua là có thể thấy hết được mọi thứ. “A, Tiêu Khôn Hoằng, anh nhẹ nhàng thôi”. Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, bỗng có tiếng của Thi Nhân truyền đến từ một góc nào đó, âm thanh rất nhỏ và đem theo chút giận dỗi. Ba đứa nhỏ nhìn nhau rồi sau đó đều chuyển hướng nhìn về phòng thay đồ.