Chương 269 Quả nhiên. Thi Nhân kéo cái “Móng heo” trên lưng mình ra, giả bộ như không nghe thấy những gì anh vừa nói. Cô cẩn thận đánh giá cách trang trí trong phòng một chút, thật đúng là không khác những hình ảnh cô đã sưu tầm là mấy, thậm chí những chi tiết nhỏ càng được làm rất giống. Cô rất hài lòng, chạm tay lên mấy đồ vật trang trí: “Tôi nhớ mình đã lưu lại cả mấy bản thiết kế cùng một lúc, làm thế nào mà anh biết được tôi thích kiểu này?” “Chỉ có loại phong cách này là không giống với những cái kia, lại thêm ảnh chụp cách em trang trí phòng làm việc trước kia, nên tôi cảm thấy có lẽ em sẽ thích phong cách này.” Giọng điệu của người đàn ông rất bình tĩnh, dáng vẻ như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của cô từ lâu rồi. Thi Nhân gật đầu, anh nói hoàn toàn chính xác. Loại phong cách này nhìn thì rất đơn giản, thế nhưng nếu muốn trang trí sao cho thật dễ nhìn, sao cho có cảm xúc, thì sẽ cần phải hao phí không ít tâm tư, và nhất định cũng sẽ tốn kém rất nhiều tiền. Cô lại lười không muốn phải lo lắng nhiều, vậy nên dứt khoát không để tâm đến nữa. Không nghĩ tới Tiêu Khôn Hoằng lại chú ý tới điểm này, còn trang trí vô cùng phù hợp với suy nghĩ và sở thích của mình. Cô thật sự thấy rất hài lòng. “Còn có cái khác nữa, em chưa xem xong đâu.” Tiêu Khôn Hoằng nắm tay của cô, ấn xuống một cái nút ở bên cạnh, bức tường kia tường lập tức mở ra, bên trong là phòng chứa quần áo. “Wow, phòng chứa quần áo này trông không tệ nha.” Thi Nhân nhìn thấy đèn chiếu bên trong được thiết kế rất khéo léo, tóm lại là rất phù hợp với sở thích của mình. Cô nhìn cách bài trí một chút, lại phát hiện ở hai bên đều treo quần áo. Một bên là đồ của cô, một bên là của anh. Thi Nhân nhìn đến cái này thì ho khan một tiếng, hỏi: “Vì sao mà quần áo của tôi lại ở đây vậy?” “Quần áo của em không ở đây thì em nghĩ nó sẽ ở đâu?” Tiêu Khôn Hoằng bế bổng người nào đó lên, đặt cô ngồi trên bàn, lại cúi đầu nhìn cô: “Từ giờ trở đi, nơi đây chính là nhà của chúng ta.” Ánh mắt của anh sâu thẳm như nước hồ, lại kiên định không cho Thi Nhân cơ hội để cự tuyệt. Tỏ vẻ nếu như cô dám từ chối thì anh lập tức sẽ liền không để cho cô yên. Khóe miệng Thi Nhân hơi cong lên một chút: “Nhưng tôi còn chưa đồng ý với anh đâu.” “Chỉ cần em đồng ý, chúng ta lập tức yêu đương luôn.” “Đúng, thế nhưng tôi không hề đồng ý sẽ gả cho anh.” Canhs tay của Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, sau đó buông lỏng ra. Anh xoay người đi sang chỗ khác, đến ngăn tủ bên cạnh rồi lấy ra một cái hộp: “Mở ra nhìn xem.” “Đây là cái gì vậy?” “Nhìn một cái là biết.” Giờ phút này, ánh mắt vốn lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng lại mang theo vẻ khẩn trương. Vốn dĩ anh định để cho Thi Nhân tự mình phát hiện ra, không ngờ tới cô lại chẳng thèm nể mặt mình ngay cả gian phòng dành cho hai người cũng không chịu vào xem, nên anh đành phải tự mình lấy ra. Nếu như chờ cô tự phát hiện thì không biết còn phải đợi bao lâu nữa. Thi Nhân nhìn chằm chằm cái hộp trước mặt, cũng đoán được đại khái nó là cái gì, hô hấp lập tức trở nên gấp gáp, có phần hơi hồi hộp. Cô sửng sốt trong giây lát, lại nhìn ánh mắt chăm chú kia của Tiêu Khôn Hoằng, cuối cùng mới mở chiếc hộp ra. Nếu đã quyết định tiếp nhận anh, vậy thì còn sĩ diện mãi làm gì nữa. Sau khi cô mở chiếc hộp ra… Đập vào mắt là một chiếc nhẫn, không có ánh sáng lấp lánh phản xạ ra, cũng không có viên đá quý nào trên đó. Chính là một chiếc nhẫn vô cùng đơn giản, có vẻ như là nhẫn bạc. Phía trên cũng không có một chút hoa văn nào, quả thực là cực kỳ đơn giản. Thi Nhân sửng sốt, cái này không phù hợp với phong cách của Tổng giám đốc lớn Tiêu Khôn Hoằng lắm nhỉ. Cô còn tưởng rằng nếu như không phải một chiếc nhẫn kim cương lớn thì cũng là một loại đá quý nào đó. Kết quả lại thật bất ngờ. “Em… Em không vui sao?” Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy hơi bất ngờ, nhìn vào biểu cảm của cô, anh lại chợt cảm thấy không tự tin: “Nếu không thích vậy thì đổi sang cái khác.” Anh vươn tay tay ra muốn lấy lại chiếc hộp, thế nhưng động tác của Thi Nhân lại nhanh hơn anh, cô lấy chiếc nhẫn ra, nhìn thoáng qua rồi nhận xét: “Cũng tương đối đặc biệt.” Nhìn kỹ một chút, cô phát hiện ra đây cũng là đồ được chế tác thủ công. Vừa rồi biểu cảm của Tiêu Khôn Hoằng hơi kỳ quái, tự nhiên lại đưa một cái nhẫn bình thường, không có gì đặc biệt, vậy nên cái nhẫn này chắc là do anh tự tay làm rồi. Nếu không thì anh cẩn thận như vậy làm gì. “Hay là em thử xem loại này xem sao.” Tiêu Khôn Hoằng lại lấy ra mấy cái hộp, bên trong đựng nhẫn nhẫn kim cương lấp lánh ánh sáng chói lóa, còn có cả nhẫn đá quý khác. Là một nhà thiết kế châu báu, hiển nhiên là Thi Nhân nhận ra được đây là nhãn hiệu gì, cũng không hề rẻ chút nào. Nhưng nếu như đem so với một đống đá đang bày ở nhà họ Mạc kia, thì những chiếc nhẫn này chỉ được xem như hàng chợ rẻ tiền. Cô nhìn thoáng qua một cái, cuối cùng vẫn cầm chặt chiếc nhẫn ban đầu, không buông. Tiêu Khôn Hoằng mở miệng: “Em thích cái nào?” “Tôi cảm thấy cái này thật đặc biệt.” Thi Nhân xòe bàn tay của mình ra, bên trong là một chiếc nhẫn bình thường đến không thể bình thường hơn nữa. Tiêu Khôn Hoằng nhìn mấy lần: “Em chắc chắn không? Cái nhẫn đó chỉ là một cái nhẫn bạc phổ thông thôi, không đáng tiền chút nào.” Không đáng tiền mà lại còn đưa cho cô đầu tiên, thật đúng là một người đàn ông kỳ cục mà. “Không đáng tiền thật.” Thi Nhân nhìn anh, nửa đùa nửa thật cười cười: “Vậy thì tôi ném đi nhé.” Người đàn ông nào đó lập tức trợn mắt nhướng mày, nắm lấy cằm của cô: “Em ném thử coi.” “Không sợ?” Thi Nhân ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chiếc nhẫn kia có ý nghĩa gì đặc biệt, hay phải nói đấy là do anh tự mình làm?” Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu hôn mấy cái lên môi cô, rồi thừa dịp cô thất thần lấy lại chiếc nhẫn. Thi Nhân mất cả chì lẫn chài, không giữ được chiếc nhẫn, còn bị người ta hôn. Cô lau miệng, nhìn anh: “Anh là chó đấy à?” Động một chút lại muốn cắn người. Một giây sau, Tiêu Khôn Hoằng quỳ một chân xuống đất, cầm trong tay chiếc nhẫn kia, nhẹ nhàng nói với cô: “Em bằng lòng gả cho anh nhé?” Thi Nhân ngây người, cái này là cầu hôn sao? Cô duỗi chân, tiến lên một bước, ngoắc ngoắc cổ áo của anh, đe dọa: “Chỉ đơn giản như vậy đã muốn tôi đồng ý gả cho anh á?” Tiêu Khôn Hoằng ngửa đầu nhìn cô, hơi nín thở, anh nắm chặt bàn chân vừa mới bước lên của cô: “Vừa rồi anh mới chỉ thử luyện tập một chút thôi.” Bàn tay của anh vừa vặn có thể giữ chặt chân cô. Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu xuống, hôn một cái lên mu bàn chân của cô: “Em đồng ý nhé?” Vốn dĩ Thi Nhân chỉ muốn trêu anh một chút thôi, ngờ đâu lại bị anh phản đòn trêu ngược lại. Trong lòng hồi hộp khiến đầu ngón chân của cô hơi giật giật, làn da trên mu bàn chân vừa mới bị anh chạm vào nóng bỏng hệt như bị lửa đốt. Cô muốn rút chân về, nhưng làm sao mà có thể dễ dàng như vậy được. Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm chặt lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của cô: “Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh đâu.” “Anh cứ thả tôi ra trước đã rồi hãy nói.” “Em trả lời trước.” Hai người không ai chịu nhường ai, Thi Nhân biết lần này không thể tránh được nữa, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “I will, but not now.” Đây là một câu tiếng Anh, ý nghĩa của nó là cô đồng ý, nhưng không phải là lúc này. Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhếch đôi môi mỏng: “Cô nhóc láu cá, lần này tạm bỏ qua cho em.” Thật ra thì anh cũng không muốn cầu hôn cô ngay ở chỗ này. Quá đơn sơ, quá không phù hợp với phong cách của anh. Nghi thức cầu hôn anh dành cho vợ của mình, nhất định phải là độc nhất vô nhị trên thế giới này. Anh đặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, kể với cô: “Ngày trước, khi anh mới bắt đầu lập nghiệp, đây chính là chiếc nhẫn mà xưởng nhỏ bán được nhiều nhất, có ý nghĩa kỷ niệm với anh.” Đã nhiều năm trôi qua, cho dù có chuyện gì xảy ra anh đều giữ gìn chiếc nhẫn này cẩn thận. Trong số những chiếc nhẫn bằng đá quý có giá trị lớn, không có cái nào có được địa vị cao như chiếc nhẫn này. Thi Nhân nhìn chiếc nhẫn kia, khóe miệng cong lên, hóa ra nó có ý nghĩa quan trọng như thế. Cô đưa tay ra, dưới ánh đèn, những ngón tay trắng nõn vô cùng đẹp mắt. Tiêu Khôn Hoằng sửng sốt, nhìn tay của cô, dường như kinh ngạc đến không thể tin được. Thi Nhân thấy vậy lại ngượng ngùng, muốn rút tay về, nhưng lại bị anh giữ chặt, từ ngón tay áp út truyền đến cảm giác lạnh buốt, chiếc nhẫn được lồng vào ngón tay… Lớn nhỏ vừa vặn, không lệch chút nào. Tiêu Khôn Hoằng vẫn quỳ một chân trên đất như cũ, cúi đầu, vừa chân thành vừa kính cẩn đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn kia, vẻ mặt bình thản, sườn mặt đẹp trai tuấn tú vô cùng. Thi Nhân cảnh này, hô hấp cũng trở nên rối loạn. Quả nhiên đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai thì làm cái gì cũng đều đẹp mắt, cô không thể nào dối lòng, nói rằng mình không có chút cảm giác nào cả. Đại khái chính là đã trải qua quá nhiều trắc trở, nên không thể tin được hạnh phúc trước mặt mình bây giờ là thật. Trên ngón tay xuất hiện thêm chiếc nhẫn kia, một chiếc nhẫn bình thường không có gì lạ lại trở nên lấp lánh. Quan hệ rối rắm giữa anh và cô, bây giờ đã coi như là khổ tận cam lai rồi sao? Thi Nhân cúi đầu nhìn anh, những đường nét trên gương mặt của người đàn ông vẫn đẹp trai, khôi ngô như cũ, ngay cả một chút nếp nhăn cũng không có, làn da đẹp đến độ cô nhìn cũng thấy ghen ghét. Người đàn ông có tiền lại có nhan sắc đáng giá như vậy, sao lại rơi vào tay cô được nhỉ? Thi Nhân bỗng nhiên níu lấy cổ áo Tiêu Khôn Hoằng: “Anh Hoằng, định hôn sao?”